Vụ thảm án đó ở Thiết Phiến Môn đã xảy ra cách đây gần mười năm rồi. Người kế thừa năm đó Thiệu Bách Long nay đã là môn chủ Thiết Phiến Môn.
Vị môn chủ này bề ngoài có vẻ khoảng hơn bốn mươi tuổi nhưng râu tóc đã bạc trắng. Rõ ràng vụ thảm án đối với hắn quả thực là một đòn đả kích nặng nề.
- Lệnh bài Chấp pháp tạm thời…
Thiệu Bách Long có phần đau khổ:
- Dám hỏi các hạ có phải đệ tử của Cửu Ô Thần Miếu?
Tần Vô Song lắc đầu nói:
- Không phải. Thiệu môn chủ, lai lịch của ta không quan trọng. Quan trọng là ngài có muốn phục thù, có muốn khiến kẻ thù phải đền tội không?
Ánh mắt Thiệu Bách Long có vẻ kích động, khẽ hét lên:
- Có muốn không? Câu hỏi này thật nực cười! Mười năm nay, hầu như đêm nào ta cũng nghĩ xem phải làm thế nào để giết chết tên phản tặc đó!
- Rất tốt, vậy môn chủ hãy nói lại tin tức mới nhất cho ta biết. Trong vòng một năm, nhanh nhất là nửa năm nhất định sẽ có tin tốt.
- Nhất định?
Thiệu Bách Long có vẻ nghi hoặc. Hắn nhìn Tần Vô Song, có lẽ tuổi không nhiều, hơn nữa không phải đệ tử của Cửu Ô Thần Miếu, có lẽ là người từ nước khác đến.
- Nhất định!
Tần Vô Song kiên định nói. Thiệu Bách Long cười cay đắng:
- Được, ngươi đã tự tin như vậy thì ta cũng nói cho ngươi. Thực tế, những năm nay ta cũng đã huấn luyện không ít tử sĩ, mời không ít sát thủ nhưng chẳng ai là không thất bại. Trước khi đi ai cũng rất tràn đầy tự tin nhưng kết quả là chẳng có ai trở về.
Tần Vô Song gật đầu:
- Ta có về được hay không, không phải chuyện Thiệu môn chủ cần lo. Ta chỉ muốn tìm hiểu một vài thông tin. Ví dụ như tính cách, sở thích và địa vị cụ thể của của Trương Bách Đang ở Cửu Cung Phái.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tần Vô Song biết việc này vô cùng quan trọng, tuyệt đối không được lơ là. Sai sót trong bất cứ khâu nào cũng có khả năng khiến lỡ mất cả cơ hội, từ đó ảnh hưởng đến việc tìm Thần Anh Quả, làm lỡ mất tiền đồ thậm chí cả tính mạng của sư phụ.
Thiệu Bách Long gật đầu:
- Tên súc sinh đó độc ác, đa nghi, vô cùng giảo hoạt. Thông thường, người lạ không thể tiếp cận hắn.
- Thực lực hắn thế nào? Có sở thích gì không lành mạnh không?
Thiệu Bách Long trầm ngâm:
- Thực lực của hắn có lẽ là Trung Linh Võ Cảnh, hi vọng đột phá Cao Linh Võ Cảnh không lớn. Sở thích không lành mạnh thì có một, hắn cực kỳ háo sắc.
Háo sắc? Tần Vô Song mừng thầm. Sở thích này có thể lợi dụng được. Háo sắc, trong nhiều trường hợp đều là nhược điểm chí mạng.
- Thế địa vị của hắn ở Cửu Cung Phái ra sao?
Tần Vô Song cũng rất quan tâm vấn đề này.
- Hắc hắc, địa vị của hắn ở Cửu Cung Phái sao? Hư danh thì có nhưng rõ ràng là không thể lọt vào thành phần nòng cốt. Hắn là người ngoài, dù gì Cửu Cung Phái vẫn có sự đề phòng với hắn. Có lẽ hắn có vai trò khá quan trọng trong thế lực thế tục của Cửu Cung Phái, làm công việc liên hệ Cửu Cung Phái với Hoàng thất Đế quốc Xích Long.
Tần Vô Song nghĩ ngợi một lúc cũng hiểu được một vài điều. Cái này tương đương với Điện tiền Sứ giả của Tinh La Điện, khá xuất sắc nhưng không thể trở thành người kế thừa, bằng với Quản gia cai quản việc bên ngoài.
Thiệu Bách Long lấy ra một tập tài liệu đưa cho Tần Vô Song:
- Đây là những tin tình báo ta có được trong gần ba năm nay. Các hạ, nếu các hạ đã muốn đi, ta có vài lời khuyên.
- Thiệu môn chủ xin mời cứ nói.
- Tên Trương Bách Đang này vô cùng giảo hoạt, cũng rất đa nghi. Muốn đối phó với hắn tuyệt đối đừng có ý đồ muốn tiếp cận hắn. Vì bất cứ người lạ nào muốn tiếp cận càng khiến hắn nghi ngờ, từ đó để lộ động cơ muốn giết hắn, chưa động thủ đã bị hắn giết. Đừng nghĩ hắn không phải nhân vật nòng cốt trong Cửu Cung Phái, nhưng muốn giết vài kẻ cũng rất dễ.
Những lời này của Thiệu Bách Long xuất phát từ lòng thành tâm.
Tần Vô Song gật đầu:
- Được, đa tạ Thiệu môn chủ nhắc nhở. Những người bên cạnh môn chủ sẽ không tiết lộ hành tung của ta chứ?
Thiệu Bách Long nói:
- Người đón các hạ ở ngoài cửa, người dẫn các hạ vào đây đều là tâm phúc trong tâm phúc của ta, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Tần Vô Song thoải mái:
- Vậy thì tốt. Thiệu môn chủ hãy đợi tin tốt của ta.
Nói xong, uống cạn chén trà trước mặt, rồi Tần Vô Song đi ra.
o0o
Rời khỏi Thiết Phiến Môn, Tần Vô Song trở lại phân đà của Cửu Ô Thần Miếu trả lại lệnh bài chấp pháp. Lão giả đó cười:
- Giờ các hạ xuất phát ngay à?
Tần Vô Song nói:
- Lão trượng còn có gì dặn dò?
Lão giả cười:
- Ta có một lời khuyên thế này. Nếu quá khó thì đừng miễn cưỡng, quay lại còn có thể đổi nhiệm vụ khác.
Tần Vô Song có phần cảm kích:
- Đa tạ lão trượng nhắc nhở!
Lão giả nhìn Tần Vô Song đi rồi cười bất lực, lẩm bẩm:
- Hi vọng cậu này thành công. Nhiệm vụ này đã treo thưởng mười năm rồi chưa hoàn thành. Cửu Cung Phái, hà hà thật là chuyện kỳ quái. Nhiệm vụ này liên quan đến Cửu Cung Phái, bên Cửu Cung Phái lại có hai người đến.
o0o
Từ Đế quốc Cửu Ô đi Đế quốc Xích Long chỉ cần cứ đi về hướng Nam, lộ trình cũng không xa bằng đi ba nước phía Đông. Tần Vô Song đi với tốc độ tối đa, sau bảy ngày thì đến Đế quốc Xích Long.
Trên đường đến Đế quốc Xích Long, Tần Vô Song không ngừng nhắc nhở mình, nhất định phải khắc chế cảm xúc thù hận, nhất định không được để thù hận làm quay cuồng đầu óc làm chuyện không có lý trí. Ở ngay dưới mí mắt của Cửu Cung Phái, chỉ cần hắn để lộ tí xíu thôi là có thể không ngóc đầu lên được.
Bản thân rơi vào nghịch cảnh thì thôi, không lấy được Thần Anh Quả về, phụ lòng tín nhiệm và sự ủy thác của Tinh La Điện thì không tốt chút nào. Vì thế mà hắn nói đi nói lại với mình rằng:
- Lần này không phải đến báo thù mà là chấp hành nhiệm vụ. Giết chết Trương Bách Đang lập tức đi ngay. Báo thù còn phải chờ thời cơ chín muồi mới được.
Đến cổng thành Tần Vô Song cũng không vội đi tìm hiểu tình hình ngay mà đi tìm một quán trọ kín đáo trước.
Hai ba ngày nhàn rỗi, Tần Vô Song đi khắp nơi tìm hiểu đường đi lối lại và kiến trúc của Đế đô Đế quốc Xích Long.
Đây cũng là chuẩn bị sẵn sàng chẳng may có đại chiến, nắm được mọi đường đi, hiểu tình hình chung của cả Đế đô sẽ rất tiện cho việc thoát thân. Tần Vô Song biết nếu đến mà lập tức đi tìm, hỏi han về Trương Bách Đang, với khả năng tình báo của Cửu Cung Phái, có lẽ chỉ một giờ sau là chuyện này đã đến tai của Trương Bách Đang.
Vì thế Tần Vô Song vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không làm bất cứ việc gì lộ liễu tránh việc đánh rắn động cỏ, rắn chưa đánh được mà đã bị bại lộ thì hỏng hết.
Tên Trương Bách Đang đó nhậm chức trong thế lực thế tục của Cửu Cung Phái, phụ trách liên hệ giữa Cửu Cung Phái và Hoàng thất Đế quốc Xích Long, điều này ít nhất đã chứng minh Trương Bách Đang hắn chắc chắn rất được ưa chuộng ở Đế đô.
Có thể hắn không phải cốt cán trong Cửu Cung Phái nhưng trong thế tục thì chắc chắn có vị trí cao. Cũng giống Điện tiền Sứ giả ở Tinh La Điện. Không được coi là nhân vật nòng cốt trong nội bộ Tinh La Điện, cùng lắm là nhân vật cấp trung, nhưng nếu ra ngoài làm việc thì dù ở đâu cũng rất được chào đón. Suy nghĩ từ điểm này, Tần Vô Song suy đoán, tại Đế đô chắc chắn có mật thám của Trương Bách Đang.
Dạo quanh Đế đô vài ngày, Tần Vô Song đã thuộc nằm lòng mọi con đường ở đây. Tiếp theo hắn quyết định ra mặt ở nơi công cộng. Đặc biệt là những nơi như tửu lầu, thanh lâu.
Thiệu Bách Long có cung cấp một thông tin vô cùng quan trọng. Đó chính là Trương Bách Đang cực kỳ háo sắc. Kẻ háo sắc chắc chắn có cái đuôi cáo của hắn.
Vì thế Tần Vô Song quyết định lượn lờ quanh các thanh lâu nổi tiếng ở Đế đô.
Thanh lâu nổi tiếng nhất của Đế đô Đế quốc Xích Long có một cái có tên rất nên thơ, là Phiêu Hương Lâu. Nghe nói Phiêu Hương Lâu là nơi tụ hợp danh kỹ phong tình từ các quốc gia Công quốc của Đế quốc Xích Long đến đây.
Tần Vô Song hóa trang, biến mình thành một gã công tử phong lưu đa tình, vừa đi đến cách Phiêu Hương Lâu gần mười trượng đã có một bầy oanh yến xúm lại:
- Ôi chao, đây không phải là Lý công tử sao?
- Cái gì mà Lý công tử? Rõ ràng là Trương công tử mà!
Một đám mặt đầy son phấn dùng những cách sở trường nhất của mình vây lấy Tần Vô Song, nào là quạt thơm, khăn hương hoặc vô tình hoặc cố ý vồ vập lấy mặt Tần Vô Song.
Tần Vô Song biết những cái tên Lý công tử, Trương công tử kia toàn là bọn họ nói bừa, giống như thử lấy vận may vậy. Đúng thì tốt, không đúng thì họ vẫn sẽ có cách nói lảng đi. Tần Vô Song cười không nói gì, chỉ tiến thẳng lên lầu.
Hắn cũng biết những cô nàng son phấn chèo kéo khách bên ngoài chắc chắn là những người có địa vị thấp nhất. E là sẽ chẳng nghe ngóng được gì từ miệng họ. Hắn nghĩ khẩu vị của tên Trương Bách Đang chắc không đến nỗi kém đến mức đó.
Tần Vô Song sớm đã bị tú bà đứng trên lầu nhắm tới, bà ta mừng thầm:
- Lại một con cá to đến rồi!
Chỉnh chỉnh quần áo, đầu tóc, soi gương một cái rồi bà ta đi ra, uốn éo cái eo chẳng lấy gì làm thon thả của mình, cười xởi lởi nói:
- Chẹp chẹp, thật hiếm có. Phiêu Hương Lâu sao lại có được một công tử hào hoa, phong độ thế này! Vị công tử đây ta nhìn có vẻ hơi lạ, không biết…
- Tại hạ là người làm ăn từ Đế quốc Thiên Hành đến đây. Đã nghe danh Phiêu Hương Lâu của quý quốc từ lâu. Hôm nay đến lĩnh giáo.
- Công tử thật có con mắt đấy. Đến Phiêu Hương Lâu bọn ta là đến đúng chỗ rồi đấy. Không phải ta khoa trương, Phiêu Hương Lâu ta tập hợp các cô nương từ mọi quốc gia Công quốc. Tướng mạo thanh tú, thân hình nóng bỏng, trưởng thành đầy đặn, trẻ trung mềm mại, chỉ cần công tử có thể nghĩ ra, Phiêu Hương Lâu đều có thể gọi ra cho công tử. Không biết công tử thích hình mẫu thế nào?
Tần Vô Song mỉm cười:
- Ta còn phải nhìn qua đã, chỉ nghe ngươi nói thì chẳng ai là không tốt, ta muốn tự mình chọn!
Tần Vô Song cười, rất hào phóng lấy ra một thỏi vàng:
- Tiểu gia ta hôm nay không về nhà trọ nữa, Phiêu Hương Lâu các ngươi nếu hôm nay lấy hết được thỏi vàng này của ta thì giỏi.
Mụ tú bà nhìn thấy thỏi vàng thì mắt sáng trưng, nụ cười càng thêm tươi rói:
- Công tử thật là có khí chất! Các cô nương đâu, còn không mau ra gặp vị công tử ca đây?