Khí Trùng Tinh Hà

Chương 245: Chương 245: Đơn độc xuất mã






Tần Vô Song nhảy xuống ngựa, bước về phía trước.

Tên võ sĩ kia vội vàng chạy đến trước mặt hắn ngăn lại, lại phát hiện bóng người trước mắt đột nhiên mơ hồ, giống như trận gió bay qua, ánh mắt chợt hoa lên liền phát hiện bóng dáng Tần Vô Song đã bay lướt qua người hắn, cách trước mặt hắn mấy chục trượng. Tầng tầng lớp lớp võ sĩ, đột nhiên giống như không khí, không tạo được một chút hiệu quả ngăn cản nào cả.

Tần Vô Song tiến thẳng đến trước gã đầu tóc tán loạn kia, bay tới gần hắn, cánh tay đột nhiên phóng một cái đã đem khí thế đang vọt tới trước của hắn ngăn lại.

Thuận tay điểm ra mấy cái, liền phong tỏa huyệt đạo toàn thân vị Tôn giả kia, một đạo linh lực phát ra, trực tiếp tiến vào đan điền của đối phương, ngăn chặn lại luồng khí tức đang quay cuồng trong đan điền của gã đầu tóc tán loạn kia, củng cố lại kinh mạch đang hỗn loạn của hắn.

Nhãn lực của Tần Vô Song cảnh giới cực cao, từ rất xa cũng đã có thể nhìn ra, vị Tôn giả này là do thất kinh quá độ, kinh mạch hỗn loạn, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, nếu không kịp thời cứu chữa thì khẳng định là phải chết. Hắn lập tức thi triển bản lĩnh, làm tâm thần người này trấn định lại, đồng thời thuận tay gỡ thi thể trong tay hắn đặt xuống mặt đất, bắt đầu nghiên cứu.

Sau khi cẩn thận quan sát, Tần Vô Song có thể phán đoán chính xác, người này quả nhiên là Đệ nhị Võ Thánh Ba Lập Minh của Ba Thục Quốc. Thất khiếu trên ngũ quan của hắn đều hõm sâu và lõm xuống, dường như bị một lực lượng gì đó hút vào, bị teo tóp lại, khô quắt. Mà trên người có rất nhiều chỗ đều bị gặm cắn vô cùng khó coi, khắp chỗ đều không trọn vẹn.

Lúc này, những kẻ Hậu Thiên võ giả của Ba Thục Quốc nhìn thấy Tần Vô Song đột nhiên phóng tới, xuống tay tấn công Tôn giả của mình, cướp đi thi thể của Võ Thánh đại nhân, đều nhất thời ánh mắt dựng lên, vọt tới Tần Vô Song, trong tay cầm chắc vũ khí, tùy thời mà chuẩn bị công kích. Tần Vô Song lại liếc mắt nhìn vị Tôn giả kia, thấy hơi thở của hắn đã bắt đầu thuận tiện trở lại, khí hải đan điền cũng không còn sôi trào như lúc trước, phất tay một cái để hắn tỉnh lại. Trong ánh mắt của vị Tôn giả kia hiện lên một tia mê man, sau đó mới dần dần tỉnh lại, ánh mắt trừng trừng nhìn Tần Vô Song, có chút mê hoặc, nhưng nhiều hơn lại là sự cảm kích.

Cúi đầu nhìn lại thi thể của Ba Lập Minh, không kìm được bi thương, khóc thảm thiết kêu lên:

- Sư phụ!

- Ngươi là đệ tử của Ba Lạp Minh?

- Đúng vậy…

Vị Tôn giả kia khom người nói:

- Tiền bối, xin hỏi ngươi là…

- Ta đến từ Đế quốc Đại La, không cần phải hỏi nhiều, sự tình cụ thể thế nào, nói nhanh đi.

Vị Tôn giả kia nghe nói bốn chữ ‘Đế quốc Đại La’ lập tức vui mừng, vội đem từ đầu chí cuối biến cố trong mấy ngày này kể ra.

Im lìm lắng nghe từ đầu đến cuối câu chuyện của hắn, Tần Vô Song cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì. Hóa ra trong mấy ngày cuối năm ngoái, trấn Tử Vân bị cướp sạch không còn gì, tất cả mọi người ở đây cơ bản không còn một kẻ nào sống sót.

Trấn Tử Vân bị tắm máu, lại bởi vì không còn một kẻ nào sống sót, thành ra tin tức truyền ra ngoài, đã là ba ngày sau đó, nhờ có một đám người từ bên ngoài tới đây, nhìn thấy tình trạng bi thảm này thì chạy trối chết đến quận thành gần đó báo tin, sau đó mới một đường báo lên Đế đô của Ba Thục Quốc.

Loại hủy diệt thảm sát vô nhân đạo như thế này, trong lịch sử của Đại lục Thiên Huyền cũng đã từng phát sinh qua, nhưng thường là khi hai nước xảy ra chiến tranh, một bên vì muốn trút căm phẫn nên mới hạ lệnh đại đồ sát như vậy.

Mà Ba Thục Quốc mấy năm gần đây đều không có chiến sự, trấn Tử Vân cũng chỉ là một trấn quan trọng về mặt buôn bán, ý nghĩa quân sự cũng không nổi bậc, không có lý do gì mà lại bị đại đồ sát như vậy.

Về mặt Ba Thục Quốc, sau khi nhận được tin tức chấn động khiếp sợ như vậy, lập tức phái Đệ nhị Võ Thánh Ba Lập Minh cùng đám cường giả của Chân Võ Thánh Địa đến đây để điều tra chân tướng sự tình. Tới trấn Tử Vân, Ba Lập Minh cùng hai đồ đệ cấp bậc Tôn giả tiến hành điều tra chung quanh, giật mình phát hiện tình hình ở trấn Tử Vân này thật vô cùng phức tạp.

Thứ nhất, trấn Tử Vân này khẳng định là đã bị cướp qua một lần. Nếu không, thì tất cả mọi tài sản của trấn Tử Vân không thể nào trống trơn như vậy, mười căn nhà thì hết chín căn rỗng không.

Nếu là do mấy tên sơn tặc tiến hành cướp bóc thì trấn Tử Vân không thể nào không có kẻ nào chạy thoát. Cho dù là sơn tặc tổ chức nghiêm mật đến đâu, chung quy thì đám ô hợp cũng không có khả năng tàn sát sạch sẽ đến một người sống cũng không còn như vậy. Trấn Tử Vân là một đại trấn buôn bán phồn thịnh, những nhà giàu nhiều hay ít cũng phải phải có một mật đạo, thậm chí là vài chi thế lực vũ trang, cho dù là liều chết hợp lại thì cũng đủ để mở ra một con đường máu. Bởi vậy, giả thuyết là sơn tặc cướp bóc cũng có thể loại trừ.

Không thể nghi vấn việc này hẳn là do một đám cường giả gây nên, hơn nữa còn là những cường giả trải qua huấn luyện có tổ chức. Trong đó, lại càng không thiếu những cường giả giỏi về truy tìm tung tích, có thể đem bất kỳ kẻ nào đang ẩn nấp trong mật đạo cũng có thể lôi ra, nếu không cũng không có khả năng giết sạch không còn một tên như vậy.

Điều đáng sợ nhất là, trấn Tử Vân này có đến mấy vạn người, chẳng những bị giết sạch mà còn rất nhiều thi thể bị biến dạng thê thảm, đều không còn nguyên vẹn, giống như là bị mãnh thú cắn xé vậy.

Ba Lập Minh căn cứ theo vô số những manh mối còn lưu lại, rốt cuộc cũng tìm được một chút ngọn nguồn, đem mục tiêu tập trung vào Bích Phù Sơn ở phía sau trấn Tử Vân.

Căn cứ vào sự phân tích của Ba Lập Minh, kẻ giết người hàng loạt đã rút về phía sau trấn Tử Vân, hướng theo Bích Phù Sơn mà rời đi. Bởi vậy, Ba Lập Minh liền mang theo hai gã đệ tử Tôn giả tiến vào Bích Phù Sơn, xâm nhập điều tra. Lại hạ lệnh cho thủ hạ phụ trách đem tất cả thi thể ở trấn Tử Vân mang đi thiêu hủy, phòng cho thi thể thối rữa tạo điều kiện lây lan dịch bệnh. Đồng thời hạ lệnh dọc đường các nơi không ngừng truyền lệnh ra ngoài, con đường đi tới trấn Tử Vân này hoàn toàn áp dụng phương thức giới nghiêm, phong tỏa các lối vào!

Một lần đi liền là ba ngày, không thể nghĩ rằng lúc trở về, ngay cả Ba Lập Minh cũng đã bị mất mạng thê thảm. Mà ngay cả hình dạng thi thể của hắn cũng giống như những thi thể khác ở trấn Tử Vân, thất khiếu giống như bị cái gì đó hút mất, vô cùng đáng sợ.

Nghe vị Tôn giả kia nói xong, Tần Vô Song vẻ mặt nghiêm trọng tiến ra bên ngoài, hướng mấy gã đồng môn vẫy vẫy tay, ý bảo mọi người qua đây.

Bọn người Chu Phù thúc ngựa đi đến phía trước, những tên võ sĩ của Chân Võ Thánh Địa đang định muốn ngăn cản thì lại bị vị Tôn giả kia quát:

- Lui hết xuống cho ta, không được vô lễ!

Lúc này Ba Lạp Minh không còn, tự nhiên vị Tôn giả kia có địa vị cao nhất. Một tiếng ra lệnh này làm những kẻ Hậu Thiên võ giả kia đều dồn dập tránh ra, chừa ra một lối đi.

- Người này, đúng là Ba Lạp Minh?

Chu Phù cau mày, nhìn tử thi mà sởn cả gai óc.

- Đúng vậy!

Tần Vô Song khẩu khí cũng có một tia ngưng trọng:

- Chuyện này không hề nhỏ chút nào. Có thể làm cho Ba Lạp Minh trở thành thế này, thực lực của đối thủ vô cùng lớn mạnh. Căn cứ vào phỏng đoán của tiểu đệ, có hai loại khả năng.

- Hai loại nào?

Chu Phù chớp chớp ánh mắt.

- Thứ nhất, đối thủ là một gã cường giả tu luyện tà công, vô cùng hung tàn. Thứ hai, đối thủ rất có khả năng là một đầu mãnh thú, hơn nữa cấp bậc tuyệt đối không phải chỉ là linh thú sơ cấp bình thường.

Trước mắt Tần Vô Song cũng chỉ có thể phán đoán ra như vậy, Chu Phù gật gật đầu:

- Ừm, nếu là cường giả bình thường, giết người thì giết, chứ không có tàn bạo quái dị như thế này.

Tần Vô Song quay đầu hỏi vị Tôn giả kia:

- Sư phụ nhà ngươi gặp phải địch thủ gì, các ngươi chẳng lẽ không nhìn ra một điểm nào hay sao?

Tôn giả kia lắc đầu:

- Ba người bọn ta lúc ấy, tách ra ba đường truy tìm, hẹn nhau cứ cách năm mươi dặm đường thì tập hợp một lần. Nhưng đi đến ngày thứ ba, ta lại bắt gặp xác sư phụ phơi thây trên đường. Ta vô cùng hoang mang rối loạn, vội đem thi thể của sư phụ bỏ chạy ra ngoài, còn một vị Tôn giả khác đi cùng, sống chết thế nào ta cũng không biết nữa.

- Dọc đường ngươi không có bị tập kích sao?

- Không có, nhưng cũng không hề nhìn thấy một chút manh mối nào cả. Ta nghi ngờ rằng con đường mà sư phụ đi, hẳn là có manh mối gì đó, bởi vậy người mới bị giết hại như vậy.

Tần Vô Song trầm ngâm không nói, lại cẩn thận nghiên cứu thi thể của Ba Lạp Minh. Nhìn nửa ngày chung quy cũng không thu hoạch được gì, lập tức dặn dò nói:

- Những người Chân Võ Thánh Địa các ngươi mang tới, có thể trở về bên ngoài trấn Tử Vân, đem hiện trường bảo vệ lại, chuyện ở đây, sau khi thiêu hủy thi thể thì các ngươi không cần hỏi đến nữa.

Vị Tôn giả kia gật gật đầu, cẩn thận hỏi:

- Vậy có cần báo với Đệ nhất Võ Thánh của Ba Thục Quốc không?

- Tất nhiên, cái chết của Ba Lạp Minh là mộtn đại sự, phải thông báo kịp thời cho Đệ nhất Võ Thánh của Ba Thục Quốc đề phòng bất trắc.

- Vâng!

o0o

Vài canh giờ sau, đám người Chân Võ Thánh Địa sau khi để lại một ít lều trại và lương thảo cũng liền rời đi. Bóng đêm kéo tới, bọn người Tần Vô Song ở trên bãi đất trống đốt lửa trại. Lều trại của bốn người hướng về bốn phía, ngọn lửa hừng hực bốc cao. Tần Vô Song ngồi trước đống lửa, khuôn mặt ra vẻ suy tư cái gì đó.

- Vô Song sư đệ sao vẫn chưa đi nghỉ?

Chu Phù từ trong lều trại đi ra.

- Sư tỷ, tất cả mọi người đều phải cảnh giác. Kẻ địch lần này chỉ e là không vừa.

Chu Phù căm giận nói:

- Ta chỉ sợ hắn không đến, một khi hắn đến ta nhất định phải nhìn kỹ xem hắn là kẻ tàn bạo như thế nào. Giết người như ma, ta nhất định phải một kiếm chém đứt đầu chó của hắn. Vô Song sư đệ, sáng sớm mai, chúng ta liền vào núi.

- Không vội.

Tần Vô Song thản nhiên nói:

- Chi bằng chúng ta đợi Vi Dực sư huynh đến, mới có thể hành sự.

- Tại sao?

Chu Phù có một tia khó hiểu.

- Việc này phát triển tới bước ngày hôm nay đã không còn là chuyện đơn giản đồng tử hái thuốc bị mất tích nữa. Sau lưng chuyện này khẳng định là có âm mưu lớn.

Tần Vô Song phân tích, lại nói:

- Nếu là kẻ có thể giết chết Tiên Thiên cường giả như Ba Lập Minh, chứng tỏ thực lực ắt không vừa. Thậm chí có khả năng là cường giả Trung Linh Võ Cảnh nữa.

- Trung Linh Võ Cảnh?

Mặt Chu Phù trầm trọng, trên khuôn mặt trắng như tuyết cũng xuất hiện một tia kinh dị.

- Chẳng lẽ đúng là do Đế quốc Thiên Trì giở quỷ kế?

Tần Vô Song nói:

- Bây giờ kết luận vẫn còn sớm, đợi sau khi Vi Dực sư huynh tới, chúng ta lại phân làm hai đường. Một đường vào núi, một đường tiếp ứng bên ngoài. Nhưng có một điểm cần phải chú ý là tuyệt đối không thể phân tán lực lượng. Mỗi một lộ nhân, nhất định phải tập trung một chỗ, không được lạc nhau, bị kẻ địch lợi dụng.

Một đêm trôi qua cũng vô cùng an bình, không có phát sinh chuyện gì. Tới ngày thứ hai, nhất mạch Đại Điện chủ, quả nhiên dưới sự dẫn dắt của Vi Dực đã đuổi tới hiện trường. Hai lộ nhân tập trung lại một chỗ, lại càng có thêm một chút sức mạnh.

Tần Vô Song nói với Vi Dực:

- Vi Dực sư huynh, ta định sẽ vào núi xem xét một chút trước. Ở đây, sẽ do huynh phụ trách. Đợi sau khi Triệu Mục Chi sư huynh tới đây, chúng ta phân binh chia làm hai đường, như thế nào?

Chu Phù phản đối:

- Vô Song sư đệ, một mình ngươi vào núi, bọn ta cũng rất không yên tâm.

Tần Vô Song lộ ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười, thong dong tự tin nói:

- Sư tỷ, không cần lo lắng, ta không phô trương xâm nhập vào sâu đâu. Ta chỉ xem xét bên ngoài một chút, dọc theo đường mà Ba Lập Minh đã đi qua, xem rốt cuộc là hắn bị giết hại như thế nào.

Vi Dực gật đầu:

- Được, Tần sư đệ, ngươi phải cẩn thận một chút. Vạn nhất đối thủ quá mạnh mẽ, không cần dùng lực. Hợp lực của mười huynh đệ chúng ta kiểu gì cũng có thể tiêu diệt được hắn!

Tần Vô Song gật đầu tán thành, thu dọn trang phục, hướng phía Bích Phù Sơn mà chạy như bay.

Nhìn thấy Tần Vô Song bóng dáng đã đi xa, vẻ mặt bọn Chu Phù đều có chút ngưng trọng, trên mặt của Chu Phù tràn ngập sự quan tâm lo lắng.

Mà đám đệ tử nhất mạch Vi Dực kia không ngừng bội phục. Dù nói thế nào, dưới cục thế hiện nay, Tần Vô Song lại cam đảm đơn độc xuất mã như vậy, phần dũng khí này quả thực bất phàm. Ít nhất, phần lớn trong số bọn họ, đối mặt với tình huống như thế này, ít nhiều đều có chút lo lắng.

Bất luận như thế nào, Tần Vô Song vào lúc này đã chinh phục được mọi người. Ở vào thời điểm khó khăn, thái độ của hắn trước mọi người quả đúng là một Đội trưởng gương mẫu, không có tránh việc nặng, không có giao phó cho kẻ khác mà là tự mình xuất mã.

Mặc dù sau đó bọn người của Triệu Mục Chi kéo đến, nghe được Tần Vô Song một mình một người đi trước do thám, trong lòng đối với Tần Vô Song không giấu được cảm giác bộ phục muôn phần. Triệu Mục Chi lúc trước thua trong tay Tần Vô Song, nhiều ít cũng có chút khúc mắc, có chút không phục, mà giờ phút này hắn tự hỏi, nếu như là Triệu Mục Chi hắn, liệu một mình hắn có dám vào Bích Phù Sơn do thám, đối mặt với kẻ địch đáng sợ như vậy không?

Đáp án hiển nhiên rõ ràng là hắn tuyệt đối không làm được việc nghĩa không chùn bước như Tần Vô Song.

Với tính cách con người Tần Vô Song, quả quyết không phải là làm vì chơi trội, khoe khoang, quả quyết không thể không biết thế cục nặng nhẹ ra sao. Nếu như đã biết thế cục nặng nhẹ thế nào mà vẫn dám như vậy, đây không phải là đầu óc nóng nảy làm bừa mà là sau khi đã nghĩ sâu tính kỹ mới có thể có hành động như thế. Càng là như vậy thì càng khiến cho người khác bái phục.

o0o

Tần Vô Song sau khi rời khỏi đám đồng môn, dọc đường lần theo manh mối của Ba Lập Minh để lại lúc trước mà hướng tới.

Bích Phù Sơn này, địa thế vô cùng hiểm trở, sau khi Tần Vô Song tiến vào trong, hoàn toàn không dám lơ là thiếu cảnh giác. Hắn rất cẩn thận tra xét từng chi tiết nhỏ, khí tức Tiên Thiên của Ba Lập Minh cơ bản sót lại không còn nhiều, rất khó để nắm chắc. Nhưng căn cứ những điều mà vị Tôn giả kia kể lại thì Tần Vô Song cuối cùng cũng tìm ra được một chút manh mối.

Không ngừng tiến tới phía trước, Tần Vô Song trong lòng vô cùng cảnh giác. Hắn biết đối thủ lần này khẳng định vô cùng khó chơi, rất có khả năng đối phương thậm chí là cường giả cấp Trung Linh Võ Cảnh.

Đi nửa ngày, Tần Vô Song vẫn như cũ không tìm được một chút thu hoạch nào. Tâm niệm Tần Vô Song đột nhiên vừa động, nhớ tới đầu linh thú lúc trước lấy được từ chỗ của Pháp vương Thương Trạch.

Đem con Bạch Điêu từ trong bọc hành lý trữ vật móc ra, Tần Vô Song đơn giản trao đổi vài câu, liền đem thả nó ra. Tần Vô Song lúc này đã có thể trao đổi đơn giản với Bạch Điêu. Mà con Bạch Điêu này đối với Tần Vô Song hiển nhiên cũng rất nghe lời, xét cho cùng một nhân loại có thể nắm giữ được thú ngữ đơn giản như Tần Vô Song, dù sao cũng không có nhiều lắm.

Tính mẫn cảm của linh thú đối với hoàn cảnh xung quanh tuyệt đối mạnh hơn cường giả nhân loại. Bạch Điêu kia sau khi được Tần Vô Song dặn dò cẩn thận, bay ra khỏi tay Tần Vô Song, bắt đầu đi điều tra. Một người một linh thú, chia làm hai đường, quá trình điều tra cũng thuận tiện lên rất nhiều. Tốc độ tiến lên của Tần Vô Song cũng không nhanh lắm. Bây giờ mỗi ngày hắn đều có thể cảm nhận được linh lực dao động trong khí hải, những dấu hiệu đột phá ngày càng rõ ràng.

Tần Vô Song có dự cảm, chỉ cần một chút kích thích cuối cùng nữa, một cái nguyên nhân dẫn đến nho nhỏ cũng có thể dẫn tới những đột phá. Hắn thực sự chờ mong loại cảm giác đột phá này.

Nếu thực sự có thể đột phá như vậy, thì đối thủ này, dù cho có là cường giả cấp bậc như là Cực Âm Lão Quái, hắn cũng có thể lo liệu được. Đối thủ hung tàn như thế, không đem hắn tiêu diệt thì sự căm hận trong lòng khó mà tiêu hết được.

Trong lòng Tần Vô Song cũng là một trận tức giận, chứng kiến mấy vạn thi thể trước mắt, nhìn thấy khung cảnh thê lương, thảm hại của trấn Tử Vân, cơn phẫn nộ tức giận trong lòng Tần Vô Song cũng vô cùng to lớn. Loại đồ sát kiểu này, không chỉ là kiểu giết hại đơn giản bình thường, hoàn toàn là kẻ cùng hung cực ác.

Trong lúc đó, đột nhiên có một bóng trắng từ trong bụi cỏ bỏ chạy chui ra, không ngờ lại chính là đầu Bạch Điêu kia, phóng một hơi liền nhảy lên trên vai Tần Vô Song, kêu lên không ngừng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, tràn ngập ý sợ hãi, trong mắt lộ vẻ hoảng hốt vô cùng, không ngừng thúc giục Tần Vô Song mau rời khỏi đó.

Tần Vô Song vận một luồng linh lực ra, làm dịu cảm xúc của đầu Bạch Điêu này, trao đổi hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì?

Bạch Điêu thét lên:

- Có mãnh thú, mãnh thú rất lợi hại!

- Mãnh thú?

Tâm niệm Tần Vô Song chợt động, đã cảm giác được một luồng linh lực mạnh mẽ, bốc ra không hề kiêng kỵ, tốc độ tiến tới vô cùng nhanh chóng.

Tần Vô Song trong lòng đột nhiên nhất động, đem con Bạch Điêu cất vào trong hành lý trữ vật, rất nhanh hướng ra phía sau bay đi. Hắn không phải là sợ hãi, mà là muốn dụ đầu mãnh thú đột kích rời xa khỏi nơi này. Càng ra bên ngoài thì thế cục đối với hắn càng có lợi.

Xâm nhập vào địa bàn của đối phương, cùng đầu linh thú này đối chiến tuyệt đối không phải là hành động khôn ngoan. Ai mà biết được nó có đồng bọn hay không, cũng không biết sau lưng nó có thế lực lớn mạnh nào nữa không?

Tần Vô Song thoáng nhìn lại phía sau, liền bắt gặp một cái đầu mãnh thú thân thể to lớn như mãnh hổ, nhưng thân hình lại giống như một con sói hoang. Tốc độ của con mãnh thú này vô cùng nhanh, chân sau đạp một cái tựa như tia chớp bắn tới. Tần Vô Song phát hiện, tốc độ tấn công của đầu mãnh thú này dĩ nhiên là còn nhanh hơn hắn một chút.

Nhưng mà Tần Vô Song cũng thông qua khoảng thời gian này quan sát ra con mãnh thú. Nó quả nhiên là một đầu linh thú trung cấp. Linh thú cùng đẳng cấp với nhân loại, thì sức chiến đấu bình thường so với sức chiến đấu của cường giả nhân loại cùng đẳng cấp thì kém hơn một chút. Nhưng lại có một loại ngoại lệ. Loại ngoại lệ này chính là Chiến linh thú. Loại Chiến linh thú này trời sinh chính là tính cách hiếu chiến, thực lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ. Đầu Phong Lang này đúng là một loại Chiến linh thú, vô cùng tàn bạo khát máu. Những thi thể không trọn vẹn ở trấn Tử Vân toàn bộ đều là nó gặm chết. Mà Ba Lạp Minh cũng là chết trong tay đầu Phong Lang này.

Chỉ là sau lưng tên Phong Lang này vẫn còn một chủ nhân khế ước. Hiện tại, gã chủ nhân khế ước này hiện đang bế quan ba ngày ở sâu trong Bích Phù Sơn, tiêu hóa thành quả chiến đấu trong khoảng thời gian này. Mà đầu Phong Lang này, chính là phụ trách canh gác cùng hộ pháp.

Tần Vô Song thả đầu Bạch Điêu ra, đúng lúc xâm nhập vào lãnh địa phòng ngự của con Phong Lang kia. Lập tức liền phát giác ra được hơi thở cường đại của Phong Lang, hoang mang vội vàng một đường bỏ trốn ra ngoài.

Chỉ là tính cách của đầu Phong Lang này vô cùng tàn bạo, một khi cảm nhận thấy được có đầu linh thú xâm nhập vào lãnh địa của mình liền lập tức đuổi theo. Bản thân Phong Lang vốn dĩ cũng là loại linh thú ăn thịt, ăn linh thú đối với nó mà nói chẳng những có thể thỏa mãn bản tính khát máu của nó, còn có thể thăng cấp cho tu vi, dự trữ linh lực.

Sau khi đuổi theo đến đây, lại phát hiện ra sau lưng con Bạch Điêu kia lại có người khác thuần dưỡng, ác niệm nổi lên, dự định tiêu diệt luôn cả Tần Vô Song và con Bạch Điêu.

Tần Vô Song biết, so sánh về mặt linh lực thuần khiết cùng với lực công kích thì hắn vẫn còn kém đầu Phong Lang này nửa cấp. Nhưng so về quần chiến, Tần Vô Song hắn tuyệt đối sẽ không thua.

Quan trọng nhất chính là, hắn hiện tại xâm nhập vào nơi này, bất quá cũng chỉ mới một ngày thời gian, dùng toàn lực chạy trốn ra bên ngoài, rất dễ dàng phóng tới bên cạnh Bích Phù Sơn.

Chỉ cần ở bên cạnh Bích Phù Sơn, là chiến hay là lui, ít nhiều cũng đều có ưu thế. Không phải là hắn sợ đầu Phong Lang này, mà là muốn ngăn chặn bất kỳ điều gì ngoài ý muốn tới từ sâu bên trong Bích Phù Sơn.

Đầu Phong Lang kia nhìn thấy Tần Vô Song dùng toàn lực chạy trốn, nghĩ rằng Tần Vô Song sợ hắn, nó càng thêm kiêu ngạo, không ngừng đuổi theo. Chạy ước chừng khoảng một canh giờ, Tần Vô Song đột nhiên dừng lại cước bộ, tay áo run lên, sợi roi xà hình nhất thời vung lên, dùng thú ngữ thăm dò một câu:

- Súc sinh nhà ngươi, đuổi theo ta làm cái gì?

Đầu Phong Lang sửng sốt, lại không thể ngờ Tần Vô Song có thể nói được thú ngữ. Tần Vô Song thừa dịp này, trong nháy mắt, sợi roi xà hình đã vung lên, quất tới lưng nó. Đầu Phong Lang kia rít gào một tiếng, toàn thân đột nhiên di động, một đạo ngân quang thoáng hiện ở trên lưng nó.

Sợi roi xà hình của Tần Vô Song vụt tới, cảm giác được sợi dây roi đã đánh trúng trên lưng của đầu Phong Lang, ngân quang thoáng hiện, một roi này cảm giác lực lượng đã đánh trúng, nhưng lại không hề có chút phản ứng nào.

Tên Phong Lang kia khóe miệng có chút nhếch lên, dường như là đang đùa cợt liếc mắt nhìn Tần Vô Song, giống như là cố ý thị uy vậy, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, lại gầm một tiếng kiêu ngạo.

- Súc sinh này, lại không e ngại sự công kích của sợi roi của mình? Lớp da bên ngoài này của nó có chút cổ quái!

Trong lòng Tần Vô Song thoáng có chút giật mình, nhưng cũng không lo lắng.

- Công kích của sợi roi này không mang theo tính sắc nhọn, có lẽ da sói bên ngoài có loại thuộc tính tiêu trừ linh lực.

Kinh nghiệm lâm địch của Tần Vô Song vốn dĩ vô cùng phong phú, bởi vậy một lần công kích không thành thì cũng không hề hoảng hốt, mà rút Tử Dương Kiếm ra, cười lạnh nói:

- Không sợ roi, vậy thì thử kiếm phong xem, thẻ xem ngươi còn dám không tránh không?

Nói xong, một đường Tử Dương Kiếm bình bình bay tới, một kiếm nhất thời hóa thành hàng ngàn hàng vạn đường kiếm, kiếm khí bay lên, lạnh thấu xương hướng tới lưng của Phong Lang mà chém xuống.

Đầu Phong Lang kia khẽ khịt khịt mũi mấy cái tỏ vẻ khinh thường. Nhưng lần này, nó quả nhiên là không dám đỡ lấy, thân thể uốn cong một cái, giống như một đạo gió lớn, trực tiếp luồn qua mấy trăm dặm bên ngoài, tốc độ này quả nhiên là không hề bình thường.

Tần Vô Song âm thầm giật mình, thực lực của đầu Phong Lang này quả thật khó mà giải quyết. Tần Vô Song nghĩ thấy, đầu Phong Lang trước mặt này, thực lực cực kỳ cao, thậm chí còn có thể gần ngang bằng với Cực Âm Lão Quái.

Tuy rằng Phong Lang này không có thực lực bá đạo tuyệt đối như Cực Âm Lão Quái, nhưng nói về độ thuần chất và tốc độ, cùng với năng lực phòng ngự, lại còn đáng sợ hơn cả Cực Âm Lão Quái nữa. Hai chân Phong Lang đột nhiên thấp xuống, chân sau lại nhích cao lên khởi động.

Chỉ một tiếng gầm nhẹ, toàn thân giống như một cây cung đã được giương lên, phút chốc bắn ra, kỹ năng di chuyển cực kỳ nhanh, quả thật giống như một đạo quang ảnh phóng qua, như luồng gió thổi tới.

Hai móng chân của nó như cào trong hư không, một đạo phong nhận hình bán nguyệt cực nhanh bay ra, liền hướng phía Tần Vô Song chém tới.

- Thuộc tính tự nhiên công kích!

Trong lòng Tần Vô Song chợt chùng xuống, đã cảm giác rất rõ ràng, đạo phong nhận hình bán nguyệt này thế nhưng lại ẩn chứa Phong thuộc tính huyền ảo.

Tuy rằng Phong thuộc tính không phải là ngũ hành thuộc tính cơ bản, nhưng cũng là một loại năng lượng tự nhiên uy lực vô cùng. Tần Vô Song cũng không dám chậm trễ, lập tức khởi động Lăng Vân Tiên Bộ, né tránh đạo công kích kia.

Hai chân Phong Lang không ngừng cào vào hư không, nhất thời cát bay đá chạy, hắc khí bừng bừng, khiến cho Tần Vô Song liên tục thối lui về phía sau. Thế nhưng Tần Vô Son lâm nguy không loạn, chỉ là tránh né trái phải, đồng thời trong lòng cũng suy nghĩ tìm cách khắc chế.

Đầu Phong Lang này tuy rằng rất mạnh, nhưng dù sao cũng là một đầu Chiến linh thú. Làm linh thú thì có sở trường của linh thú, nhưng cũng có những yếu điểm trí mạng.

Yếu điểm này chính là sự kiêu ngạo, khinh địch! Nếu như có thể lợi dụng cái khuyết điểm này của nó thì Tần Vô Song tự tin là có cơ hội đem đầu Phong Lang này thu thập.

Một bên chiến đấu, một bên bắt đầu suy nghĩ, không ngừng nghiên cứu đặc điểm chiến đấu của Phong Lang.

Chính như sự nhận xét của năm vị Điện chủ, Tần Vô Song vốn là một cao thủ chiến đấu. Hắn đối với năng lực nắm bắt tiết tấu chiến đấu, chính là đại bộ phận được thành lập trên nền tảng cơ sở của Lăng Vân Tiên Bộ.

Lăng Vân Tiên Bộ không loạn, hắn cũng liền có cơ hội tìm kiếm, nắm bắt tiết tấu chiến đấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.