Tần Vô Song vô cùng cẩn thận, cuối cùng, hắn cũng tự thấy mình quá cẩn thận. Linh lực mà hắn hấp thu đã hoàn toàn dung hòa triệt để, không thừa lại một chút nào. Hấp thu linh lực khác với hấp thu nội lực của Hậu Thiên cường giả, hấp thu nội lực có thể nói là mười phần hấp thu, không xảy ra tình trạng thất thoát.
Nhưng linh lực thì khác. Trong quá trình hấp thu linh lực sẽ có một lượng lớn thất thoát, lúc Hóa dụng, sẽ chủ động bài trừ những linh lực không thể dung hòa, bài tiết qua lỗ chân lông.
Cuối cùng dung hòa thành công, hoàn toàn có thể biến thành của mình, ước tình khoảng hai, ba thành, đặc biệt là nội đan của Yêu thú vốn không hòa hợp lắm với đan điền của nhân loại. Nếu thuộc tính linh lực xuất hiện bài xích, hấp thụ e rằng sẽ phí sức. Có thể hấp thu hai thành đã coi là thành công rồi.
Bế quan hơn một tháng làm Tần Vô Song cảm thấy mình đã tiến thêm một bước trên con đường cảnh giới Sơ Linh Võ Cảnh. Hắn biết, điều này có liên quan đến hai lần hấp thu linh lực. Nhưng quan trọng nhất là hắn đã kết hợp được công pháp.
Ra khỏi sơn động, Tần Vô Song cảm thấy bước chân đã nhanh nhẹn hơn, lúc hít thở cũng cảm thấy sảng khoái, dường như có thể cảm nhận được mạch đập.
Hắn biết, cảnh giới đã được tăng lên. Nếu không phải cảnh giới tăng lên, tuyệt đối không thể cảm nhận được dao động linh lực rõ ràng như vậy.
- Xem ra, sư phụ nói rất có lý. Tuy cảnh giới Linh Võ Cảnh có bốn cảnh giới quan trọng, nhưng trong mỗi cảnh giới lại phân thành những cảnh giới nhỏ. Hình như bước đến một cảnh giới, vượt qua một cảnh giới, có thể cảm nhận rõ ràng đã nâng cao, thậm chí không cần địch đến thử nghiệm, thông qua cảm nhận của bản thân cũng có thể biết. Hậu Thiên cường giả vốn không thể tượng tượng được.
Tần Vô Song hồi tưởng, từ sau khi vào cảnh giới Tiên Thiên, tất cả qua như một giấc mộng, thế giới dường như đa sắc màu, làm cho hắn mỗi này đều tham lam học tập, tìm hiểu và hấp thu. Thậm chí không có thời gian nếm trải hương vị, tổng kết quá trình.
- Nhưng không biết, hai tháng qua tình hình gia tộc thế nào?
Tần Vô Song nghĩ đến người nhà ở Bách Việt Quốc, trong lòng ấm áp, kích động.
- Còn có buổi kiểm tra nâng cao Thí luyện Võ đồng, nhưng không biết những Võ đồng của Bách Việt Quốc có biểu hiện thế nào? Không làm người ta thất vọng thì tốt, nếu không vị trí Công quốc Thượng phẩm sẽ bị lung lay.
Tần Vô Song, quan tâm đặc biệt đến vấn đề này. Hắn đến từ Bách Việt Quốc, nói thế nào cũng là người của Bách Việt Quốc, Bách Việt Quốc là quê hương của hắn, hy vọng quê hương tất cả đều tốt cũng là tâm lý bình thường của con người.
- Hôm nay chắc cũng còn chỉ hơn một tháng nữa là đến ngày tám tháng chạp. Ở trong Chủ mạch của Sơn mạch Lăng Tiêu gần hai tháng, không ngại đi khắp nơi chưa từng đến, làm phong phú kiến thức.
Nghĩ như vậy, Tần Vô Song quyết định đi thăm dò địa hình của Sơn mạch Lăng Tiêu. bất giác, Tần Vô Song đi theo hướng Bắc, đi theo hướng Chủ mạch Lăng Vân Phong.
Đi một lúc, hình như hắn nhận thức được, trong tiềm thức, vẫn có chút bất bình đối với việc không được trở thành Đệ tử Trung tâm. Trong thâm tâm, vẫn muốn tới Chủ mạch Lăng Vân Phong xem qua một chút.
Đi hai ngày, Tần Vô Song phát hiện, trên đường ngày càng gặp càng nhiều đệ tử của Tinh La Điện. Lúc đầu, Tần Vô Song áp chế khí tức Tiên Thiên của mình, hắn không muốn mình khác với mọi người. Dù sao cũng không có nhiều Tiên Thiên cường giả trong Đệ tử Cao cấp. Chỉ có Đệ tử Trung tâm tu luyện ở Chủ mạch Lăng Vân Phong mới là Tiên Thiên cường giả.
Nhưng đi hai ngày, hắn phát hiện không ít Đệ tử Trung tâm đến bắt chuyện, hơn nữa rõ ràng là không có ý tốt. Đối với những người như vậy, Tần Vô Song không ngại cho họ một bài học để họ biến đi.
Qua một khe núi, nhìn lên hướng Bắc, núi ẩn trong mây, đây chính là ngọn núi trung tâm của Sơn mạch Lăng Tiêu.
Lăng Vân Phong, Lăng Vân Phong, giống như cái tên, núi cao tận mây, tiếp trời mà đứng. Khí thế này, vừa nhìn thấy đã làm người ta ngưỡng mộ, thật là hùng vĩ.
Tần Vô Song mỉm cười, nghĩ bụng:
- Xem ra, thế giới trong Sơn mạch Lăng Tiêu này mới là nơi tuyệt vời nhất của thế hệ thanh niên Tinh La Điện, khảo hạch cuối năm, ta nhất định phải vào được Chủ mạch Lăng Vân Phong, trong mười năm, nhất định phải trở thành kiệt xuất của Tinh La Điện.
Mười năm sau, Tần Vô Song mới 27 tuổi, cũng chính là thời kỳ hoàng kim của đời người.
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy trong cánh rừng bên cạnh có một trận khí dao động, khí này không phải là Tiên Thiên cường giả, nhưng lại là cường giả cấp cao nhất của Hậu Thiên võ giả.
Tần Vô Song từ từ cảm ứng, tổng cộng có ba người, đều là cấp cao nhất của Hậu Thiên, nhưng không có Tiên Thiên cường giả. Ba người này cố tình ẩn mình.
Nhưng đối với Tiên Thiên cường giả mà nói, sợ rằng họ có trốn thế nào, nhiều nhất cũng chỉ làm người khác không nhìn thấy, Tiên Thiên cường giả muốn bắt họ thì có nhiều cách lắm.
Dù là thính giác, hay là cảm giác xúc giác Tiên Thiên linh lực, hoặc là khứu giác, đều có thể dễ dàng tìm ra nơi họ ẩn mình.
Tần Vô Song biết, chắc lại là những Đệ tử Cao cấp Tinh La Điện có ý đồ xấu với mình.
Nhớ lại sư phụ đã đã nói tồn tại tranh đấu giữa các đệ tử Tinh La Điện, bao gồm cả sư huynh đệ cùng một mạch. Vì tài nguyên quý hiếm, một khi vật báu xuất hiện, rất có thể xảy ra tranh giành. Lúc đó, ngươi nhất định phải hết sức đoạt lấy, không được nhường. Tinh La Điện không ủng hộ huynh đệ đồng môn tàn sát lẫn nhau, nhưng lại vì tự tôn của một cường giả, ngươi có thực lực thì phải đi cướp lấy. Chỉ cần không giết đồng môn, thủ đoạn gì cũng có thể được phép. Hãy nhớ, làm người không được nhường!
Nghĩa là, đồ vật ngươi giấu bên mình, nếu đồng môn biết, có thể cản đường cướp lấy, chỉ cần không giết ngươi, cản đường cướp bóc cũng được phép. Cường giả vi tôn!
Nói một cách chính xác, đây là quy tắc sinh tồn của Tinh La Điện, cũng là quy tắc thông dụng của Đại lục Thiên Huyền. Cho dù lúc Tần Vô Song ở trấn Đông Lâm, hay là lúc thăng lên làm Vương tộc Bách Việt Quốc, hay là lúc vào Tinh La Điện, hắn đều nhận thức rõ điều này.
Lần trước, sư phụ Truân Trung Trì dẫn hắn đi Cực Âm Sơn, lần đó, hắn đã khắc cốt ghi tâm. Cực Âm Lão Quái cả đời kiêu ngạo, ở trước mặt sư phụ, đến lên tiếng cũng không dám nửa câu, ngoan ngoãn như một con cừu, không dám kiêu căng bá đạo như lúc ở trấn Đông Lâm.
Đạo lý cường giả vi tôn, hắn đã khắc cốt ghi tâm. Có thể làm cho một ác bá trở thành một con cừu ngoan ngoãn, chính là phải có thực lực.
Tuy Tần Vô Song phát giác ba người này có ý đồ xấu, nhưng không đi vạch trần, mà chỉ đi lên trước. Trên đường hắn đã gặp rất nhiều người như vậy rồi.
- Khà khà! Vị sư đệ phía trước!
Một tiếng chào hỏi từ phía sau vang lên. Ba người thấy Tần Vô Song rời đi, đồng loạt xông ra, đứng thành hình tam giác bao vây Tần Vô Song ở giữa.
- Gọi ta?
Tần Vô Song mỉm cười, quay đầu hỏi.
- Ở đây còn có ai khác sao?
Một gã mặt ngựa cười đùa cợt, thăm dò Tần Vô Song, thấy hắn trẻ tuổi nên coi thường.
- Này tiểu sư đệ, ngươi mới nhập môn không lâu phải không?
- Đúng vậy, không biết nên xưng hô với ba sư huynh thế nào? Là môn nhân của vị tiền bối nào trong Tinh La Điện?
Theo Tần Vô Song suy tính, bình thường những Đệ tử Cao cấp ít nhất cũng là đệ tử của cấp bậc Trưởng lão. Thấp hơn cho dù là có tư cách thu nạp đệ tử, đa số chắc chắn không thể liệt vào hàng Đệ tử Cao cấp. Dù sao thứ bậc ở Tinh La Điện rất nghiêm ngặt.
Dưới Điện chủ có tám Pháp vương, dưới Pháp vương mới là Trưởng lão và Điện tiền Sứ giả.
- Tên tiểu thử này có hiểu quy tắc không?
Một gã mặt phị khác gọi.
- Ngươi là sư đệ vào sau, đương nhiên phải báo danh trước rồi!
- Nếu ta tự nói gia môn, các ngươi không nói, thì ta bị thiệt rồi.
Tần Vô Song lắc đầu.
- Không nói không nói!
Tên mặt ngựa sầm mặt, cười nói:
- Xem ra ngươi thực sự không hiểu quy tắc, không thành thật trước mặt sư huynh. Đây là điều đại tối kỵ của Tinh La Điện. Theo quy tắc, ít nhất phải xử lý ngươi, niệm tình ngươi tuổi còn trẻ, cho ngươi một cơ hội chuộc tội.
Tần Vô Song cười thầm, ba tên này thật là đang dối trá. Quy tắc của Tinh La Điện? Lúc hắn nhập môn, sư phụ đã bảo đảm, Đại Điện chủ đích thân khẳng định, chỉ cần không vi phạm ba quy tắc lớn của Đại Điện chủ đề ra, hắn không cần phải để ý đến những môn quy của Tinh La Điện. Đây là sư phụ Truân Trung Trì vì chiếu cố hắn tu luyện nên đã liều mạng xin đãi ngộ cho hắn.
Hôm nay ba tên có mắt không tròng này lại mang quy môn ra đe dọa hắn, làm cho hắn dở khóc dở cười.
- Không biết ba sư huynh muốn ta chuộc tội thế nào?
Trong khẩu khí của Tần Vô Song có chút lạnh lùng và đùa cợt.
Trên đường hắn đã kiềm chế không để ý những đồng môn có ác tâm, nhưng liên tiếp hai ba lần thế này, hắn thực sự thấy phiền nhiễu.
- Rất đơn giản, báo sư môn trước, sau đó giao ra những đồ tốt của ngươi, coi như lộ phí! Chỉ cần đồ vật trên người ngươi làm chúng ta hài lòng, thì có thể an tâm rời khỏi! Nếu không ngươi sẽ phải chịu khổ!
Tần Vô Song chậm rãi gật đầu:
- Đã như vậy, thì ta nói, gia sư họ Truân, tên chỉ có hai chữ Trung Trì.