Các nước đang chuẩn bị liên thủ giải quyết vận rủi này.
Trên danh nghĩa, họ chia sẻ khó khăn với Đại Ngô Quốc, kỳ thực, đây là chiến lược tự bảo vệ mình trước. Duy chỉ có khống chế Bách Việt Quốc trước, mới có thể bảo đảm ổn định tình hình sau này, đảm bảo Bách Việt Quốc không đủ mạnh để xâm phạm bất cứ nước nào trong số họ.
Hai Võ Thánh hộ quốc trong số ba Võ Thánh hộ quốc của Tây Sở Quốc xuất chinh, Ba Thục Quốc và Đại Tấn Quốc mỗi nước có hai Võ Thánh hộ quốc, tổng cộng là có sáu Võ Thánh Tiên Thiên cùng nhau xuất chinh, uy thế vô cùng lớn.
Họ biết, buộc phải phi ngựa không ngừng nghỉ mới đến kịp Đế Đô Đại Ngô Quốc, bất luận là dùng thủ đoạn gì cũng không được để Đế Đô Đại Ngô Quốc rơi vào tay giặc.
Nhưng mà, tin tình báo của họ về muộn hai ngày, làm họ xuất phát cũng muộn hai ngày, có thể đến kịp hay không vẫn còn chưa biết.
o0o
Dịch Trần Tử lúc ở quan ngoại Tử Diễm Lĩnh giao đấu với Tần Vô Song không thể phân thắng bại. Cuối cùng vì Tần Vô Song có Đại La Quốc Sĩ Lệnh, nên không thể không cúi đầu, phải hạ lệnh rút quân.
Vốn dĩ, ông ta không có mặt mũi nào để đi, nhưng việc này liên quan đến tiền đồ vận mệnh quốc gia, ông ta không thể không xuất sơn lần nữa, phi đến Đế Đô Đại Ngô Quốc.
Ông ta biết, người giết Tề Thắng Nam chắc chắn là Tần Vô Song, không thể là người khác được. Bách Việt Quốc có bao nhiêu của cải nhân tài, ông ta vẫn nắm rất rõ.
Ngoài Tần Vô Song ra, Bách Việt Quốc không thể có người khác có thể giết được Tề Thắng Nam.
Nghĩ đến việc Tề Thắng Nam giết Võ Thánh hộ quốc Cừu Lệnh Đức của Bách Việt Quốc, thù càng thêm thù. Do vậy, ông ta không để Đệ nhị Võ Thánh xuất chinh, bởi vì trước đó không lâu Đệ nhị Võ Thánh đã từng đến thăm Võ Thánh Sơn của Bách Việt Quốc. Có lẽ Cừu Lệnh Đức bại dưới tay Tề Thắng Nam có liên quan đến lần đến thăm đó.
Để tránh Tần Vô Song giận cá chém thớt giết luôn Đệ nhị Võ Thánh, Dịch Trần Tử quyết định để Đệ tam Võ Thánh đi thay thì tốt hơn.
Trên đường nặng trĩu tâm sự, Dịch Trần Tử đưa theo Đệ tam Võ Thánh phi nhanh đến Đế Đô Đại Ngô Quốc.
o0o
Ngày 19 tháng 11 âm lịch, đã qua mười ngày kể từ ngày Đại Ngô Quốc và Tây Sở Quốc xuất binh.
Thời gian mười ngày không phải là dài, nhưng tình thế đã hoàn toàn thay đổi. Cho dù là Bách Việt Quốc, hay là Đại Ngô Quốc đã đều mất đi Võ Thánh hộ quốc của mình trong mười ngày này.
Mười ngày trước đó, Đại Ngô Quốc khí thế bừng bừng, thế như chẻ tre nam chinh Bách Việt Quốc.
Mười ngày sau, đội quân Đại Ngô Quốc liên tiếp thất bại. Không những chinh phạt không có kết quả, mà đến những thủ vệ bảo vệ tổ quốc cũng liên tiếp bại trận, mười mấy căn cứ hiểm yếu biên cảnh cũng liên tiếp bị Bách Việt Quốc thu phục, dường như đã mất một phần tư lãnh thổ.
Quan trọng hơn đó là, Bách Việt Quốc mới xuất hiện Tiên Thiên cường giả Tần Vô Song, dọc đường khai đao, đã giết đến Đế Đô Đại Ngô Quốc.
Không ai biết Sát Thần Tần Vô Song lúc nào sẽ xuất hiện tại Đế Đô.
Đại Ngô Quốc từ Hoàng đế đến lê dân bách tính ngày nào cũng lo sợ hoang mang.
Một nước mất đi Võ Thánh hộ quốc cũng như con diều giấy trên trời, vận mệnh hoàn toàn đã không ở trong tay mình.
Một khi đối phương giết đến Đế Đô, cũng không có cường giả nào có thể ngăn chặn.
o0o
Sáng sớm ngày 19, Tần Vô Song cuối cùng cũng đã bước tới trước cửa thành Đế Đô Đại Ngô Quốc. Hắn vốn không hề che dấu, ném thủ cấp Tề Thắng Nam lên cửa thành, sợi roi xà hình mở đường, ngang nhiên bước vào Đế Đô như đi vào nơi không người.
Tất cả sự phòng ngự, tất cả sự chuẩn bị, tất cả mọi vũ trang, đối với Tiên Thiên cường giả đến nhanh như gió này mà nói, hoàn toàn không có tác dụng, thậm chí còn không có tác dụng trì hoãn.
Tần Vô Song giết đến Đế Đô, chạy thẳng đến Hoàng cung đại viện, mục tiêu của hắn là Hoàng đế Đại Ngô Quốc. Hắn phải dùng đầu của Hoàng đế Đại Ngô Quốc để tế bái linh hồn của Cừu lão ca ở trên trời. Dù sao, trận chiến này, đầu sỏ chính là Võ Thánh hộ quốc Đại Ngô Quốc Tề Thắng Nam và Hoàng đế Đại Ngô Quốc, Tề Thắng Nam đã bị hắn giết, người còn lại chính là Hoàng đế Đại Ngô Quốc.
Hoàng cung nội viện Đại Ngô Quốc phòng bị nghiêm mật, ba bước có một trạm canh gác, năm bước có một đồi canh, dường như đã đến mức vô cùng thấp thỏm, lo âu.
Lúc này Hoàng đế Đại Ngô Quốc đang trốn trong mật thất của Hoàng cung. Dưới mật thất, ngoài Hoàng đế Đại Ngô Quốc, còn có rất nhiều Vương tử phi tần.
Chỉ cần họ nghe thấy tiếng gió thổi cỏ động sẽ chạy ngay xuống mật đạo không cần do dự. Mật đạo này thông ra bên ngoài Đế Đô, một khi tình hình bất ổn, lúc nào họ cũng có thể thông qua mật đạo chạy ra ngoài Đế Đô.
Đây là sự lựa chọn bất đắc dĩ nhất, nhưng ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác có thể tránh được sự truy sát của Tiên Thiên cường giả.
Dù vậy, có thể tránh khỏi sự truy sát của Tiên Thiên cường giả hay không thì vẫn còn là ẩn số.
- Phụ hoàng, tên Tần Vô Song đó rốt cuộc là yêu nghiệt nơi nào? Đến Võ Thánh đại nhân cũng bị hắn giết? Hài nhi có chút không tin, có phải bên ngoài đồn Đại Ngô Quốc ta có dã tâm không?
Một Vương tử nhỏ tuổi đầy nghi hoặc hỏi.
Hoàng đế đương triều Đại Ngô Quốc bị hỏi như vậy, trong lòng vô cùng chua sót, không biết phải lời thế nào.
Tần Vô Song là yêu nghiệt nơi nào? Gần đây ông ta cũng có nghe tin đồn, Tần Vô Song bái làm môn hạ ở Nhị Điện chủ Tinh La Điện. Cũng chính nhờ Tần Vô Song, Bách Việt Quốc mới có thể thăng cấp làm Công quốc Thượng phẩm, mới ngang hàng với Đại Ngô Quốc bọn họ.
Nhưng ông ta không thể nghĩ nổi, Tần Vô Song còn trẻ tuổi đã là một Tiên Thiên cường giả! Hơn nữa còn có thể giết Võ Thánh hộ quốc của Đại Ngô Quốc, tin này vừa đến, lòng Hoàng đế Đại Ngô Quốc như đã chết đi. Đại Ngô Quốc có thể hưng thịnh hay không, có thể chu toàn với các Công quốc Thượng phẩm hay không đều nhờ vào sức mạnh của Võ Thánh hộ quốc Tề Thắng Nam.
Hôm nay, Võ Thánh hộ quốc đã bị giết. Chân Võ Thánh Địa của Đại Ngô Quốc không có người kế thừa, nhất thời, cả Đại Ngô Quốc như mất đi trụ cột tinh thần.
Tề Thắng Nam ngã xuống cũng như chỗ dựa vững chắc của Đại Ngô Quốc đã sập.
- Phụ hoàng, nhi thần nghe nói, Tên Tần Vô Song đó bái làm môn hạ ở Nhị Điện chủ Tinh La Điện, đã là môn hạ Tinh La Điện, cũng coi như sư huynh đệ đồng môn với cháu nội Tề Ngâm Phong của Võ Thánh đại nhân, sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Chúng ta có nên nhờ Đại chủ quốc can thiệp không?
Một Vương tử khác nói.
Hoàng đế Đại Ngô Quốc thở dài nói:
- Tinh La Điện là biểu tượng của Đế quốc Đại La, họ sao có thể để ý đến việc vặt của giữa hai môn đồ mới. Việc tranh đấu giữa các Công quốc, Đại chủ quốc rất ít hỏi qua, Lúc Đại Ngô Quốc ta và Bách Việt Quốc giao chiến, Đế quốc Đại La cũng chưa từng hỏi qua, hôm nay Bách Việt Quốc phản công, Đại chủ quốc chắc chắn sẽ không can thiệp.
- Bệ hạ, theo lão thần thấy, Võ Thánh đại nhân đã mất, Đại Ngô Quốc ta phải nhẫn nhục, tạm thời cúi đầu trước Bách Việt Quốc, từ nay bí mật thao luyện, chờ cơ hội, tin rằng Tây Sở Quốc, Ba Thục Quốc và Đại Tấn Quốc sẽ không ngồi nhìn Bách Việt Quốc lớn mạnh. Môi hở răng lạnh, ba nước nhận được sự cầu cứu của ta, chắc chắn sẽ mau chóng đến cứu viện. Chỉ cần chúng ta trụ được vài ngày chắc sẽ có chuyển biến, đây là ý kiến của lão thần.
Hoàng đế Đại Ngô Quốc gật đầu:
- Lời ái khanh có lý, đối với khí thế của Tiên Thiên cường giả không thể không đề phòng, chỉ mong quân cứu viện các nước đến kịp.
Vẫn chưa nói xong, đột nhiên nghe thấy tiếng từ xa vọng vào.
- Hoàng đế Đại Ngô Quốc, mau ra gặp ta!
Bóng Tần Vô Song đã vào đến Hoàng cung Đại Ngô Quốc, các chốt canh gác trong Hoàng cung dường như không có tác dụng đối với Tiên Thiên cường giả.
Nhưng hắn tìm từ trong ra ngoài, vẫn không thấy có một chút manh mối nào.
Tần Vô Song suy đoán, Hoàng đế Đại Ngô Quốc chắc chắn đã trốn ở nơi nào đó, Hoàng cung đại viện thiết kế phức tạp, nói là có vài mật thất hắn cũng không lấy làm lạ.
Tìm quanh một lượt, Tần Vô Song có chủ ý đứng ở một chỗ cao thét lớn.
- Ta biết, chắc chắn ngươi đang trốn trong mật thất, đường đường Quân vương một nước, lại không tiếc làm con rùa rụt cổ, Đại Ngô Quốc ngươi còn chút thể diện nào không?
Tần Vô Song lạnh lùng cười, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia sắc sảo:
- Ngươi không ra, ta sẽ có cách làm cho ngươi ra!
Tần Vô Song hít sâu một hơi, vận linh khí, một hơi phun ra.
Tiếng gầm này là bí quyết công pháp thượng thừa – Sư Tử Hống, kéo dài liên tục như sấm vang, trời đất quay cuồng, khí lãng từng đợt từng đợt khuếch tán.
Làm cho ngói lưu ly của Hoàng cung đại viện rung lên, không ngừng rơi xuống, những thị vệ cung nữ gần đó đều bị tiếng gầm làm sa sẩm mặt mày, trời xoay đất chuyển mà ngã xuống.
Tần Vô Song tạm dừng, lạnh lùng cười, nói:
- Đây chỉ là cảnh cáo, ta không ngừng phát ra lực lượng Tiên Thiên, lực lượng Tiên Thiên xâm nhập vào kinh mạch tủy não, tất cả Hoàng thất ngươi sẽ trở thành phế vật, ngớ ngẩn thần kinh.
Vừa nói xong, lại phun ra một dòng linh lực, gầm lên truyền khắp Hoàng cung, âm thanh này có thể vang đến chín tầng mây, vang xuống hoàng tuyền.
Tuy Hoàng đế trốn trong mật thất nhưng vẫn cảm thấy choáng váng, chóng mặt không nhịn được nôn ra.
Tần Vô Song có thể nói là lần này vô cùng bá đạo, ngươi không ra, thì âm thanh khủng khiếp này ép ngươi phải ra.
- Hoàng đế Đại Ngô Quốc, ta biết, tất cả già trẻ các ngươi đang trốn ở một nơi nào đó, ta gầm thêm tiếng nữa, sẽ làm đứt hết kinh mạch các ngươi, sau đó sẽ đi đốt hết điện phòng, đốt hết linh vị tổ tiên Đại Ngô Quốc các ngươi, xóa hết Hoàng thất các ngươi! Ha ha ha!
Tần Vô Song khẩu khí đầy ngông cuồng, hủy anh linh tổ tông, chiêu này có thể nói là mưu lược rất thâm độc.
Hoàng đế Đại Ngô Quốc nghe vậy mặt biến sắc, nếu đốt linh vị tổ tông, ông ta có chết xuống cửu tuyền cũng không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông.
- Phụ hoàng, Tần Vô Song này thật khinh người quá đáng?
Tất cả các Vương tử lần lượt đứng dậy, lòng đầy căm phẫn.
- Phụ hoàng, để nhi thần đi! Nhi thần là Thái tử, đáng lý phải đi chịu tội thay Phụ hoàng.
Hoàng đế Đại Ngô Quốc thở dài, sắc mặt tiều tụy, thất vọng, lắc đầu nói:
- Các con đi cũng vô ích, không thể làm hắn hết tức giận. Các con, mau theo mật đạo này chạy ra ngoài, việc này bắt nguồn từ ta và Võ Thánh đại nhân, hôm nay, Võ Thánh đại nhân đã không còn, muốn kết thúc việc này thì phải đích thân Trẫm đi, tổ tông dựng nghiệp không dễ, tất cả lấy giang sơn xã tắc làm trọng, phải nhẫn nhục mà sống. Phải sống, Đại Ngô Quốc mới có hi vọng.