Bên ngoài Phi Vân Trại những chiếc lá vàng rơi lả tả, Tần Vô Song cưỡi ngựa phi đến bên ngoài Phi Vân Trại, thì nhìn thấy cảnh Võ Thánh đại nhân bị treo đầu, hai con mắt vẫn còn trợn trừng, dường như đang nhìn về phía Bách Việt Quốc với sự hoài niệm nhớ nhung. Trong nháy mắt, Tần Vô Song rút sợi roi xà hình ra:
- Quả nhiên… quả nhiên là như vậy!
Tần Vô Song trong lòng vô cùng kích động, hắn chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một dòng khí không thể chế ngự, chỉ trực phát ra.
- Gầm!
Tần Vô Song ngửa cổ lên trời hét, tiếng hét kéo dài lập tức làm cả bầu trời Phi Vân Trại u ám, dường như có một đám mây đen che phủ Phi Vân Trại. Tất cả những người trong Phi Vân Trại trống ngực dồn dập, những quân sĩ bình thường toàn thân mềm nhũn, nôn ra máu, thậm chí có người nôn ra máu ngã xuống tử vong.
- Tề Thắng Nam!
Tần Vô Song vô cùng tức giận, hét lên:
- Ta biết ngươi đang ở trong Phi Vân Trại, mau ra đây!
Mau ra đây! Mau ra đây!
Tiếng hét không ngừng vang đến Phi Vân Trại.
Một dòng khí huyết cuồn cuộn, những tướng lĩnh giữ Phi Vân Trại chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, huyết quản trong người dường như muốn nổ tung.
Tề Thắng Nam đang ở trong hành dinh của đại trại, đột nhiên mặt biến sắc.
Khi Tần Vô Song hét lần thứ nhất, hắn đã dự cảm được nguy hiểm đang ập đến.
Đúng như dự tính, người đó lại gọi đích danh của hắn, muốn Tề Thắng Nam phải ra mặt.
- Tề Thắng Nam, ngươi muốn làm con rùa rụt cổ cũng được! Hôm nay ta phải làm cho binh sĩ Đại Ngô Quốc máu chảy thành sông, bái tế linh hồn Cừu lão ca ở trên trời.
Vừa nói xong, Tần Vô Song hét một tiếng, bay lượn lên như con chim ưng, quất sợi roi xà hình trong tay, hình thành một gợn sóng hình bán nguyệt.
Lần công kích này, trực tiếp rền vang vào bức tường đại trại, lập tức quất đến quân sĩ giữ trại, những người trúng roi xương cốt tan hết ngã lăn xuống:
- Những người xâm phạm Bách Việt Quốc, phải chết!
Tần Vô Song giống như con sư tử hung tàn xông vào đàn dê, sợi roi xà hình vung lên một lần là một đoàn những tên giữ trại Đại Ngô Quốc ngã xuống.
Lực sát thương của linh lực vô cùng lớn, lại liên tiếp kích ra những làn sóng linh lực, khí thế vô cùng, trực tiếp đánh vào trăm tên lính giữ trại! Rắc! Đánh ngang lưng! Hơn một trăm tên lính giữ trại lập tức bị phân thành hai trăm mảnh, máu đổ đầy sàn.
Sắc mặt Tần Vô Song trầm xuống, giống như là Sát Thần, lẫm liệt uy nghiêm, đứng trên đại trại, lạnh lùng nhìn hàng nghìn quân giữ trại, từng người sắc mặt như đất, dần dần lui xuống, không một ai dám xông lên.
Không hề có chút dũng khí và tâm huyết nào, xông lên, chỉ có chết! Chạy, may ra còn có đường sống.
Tần Vô Song vung sợi roi xà hình, thu hồi thi thể đang treo trên đại trại của Cừu Lệnh Đức, lòng đầy đau xót, điềm nhiên nói:
- Võ Thánh đại nhân, hãy xem Tần Vô Song báo thù, hôm nay không giết sạch bọn giặc Đại Ngô Quốc thì sẽ không bỏ qua! Giết!
Tần Vô Song trợn trừng mắt, trong mắt đầy sát khí, vung sợi roi xà hình hình rắn, vút vút vút!
Sợi roi xà hình mang theo một ánh sáng kỳ dị, giống như một con quái vật biết nhận thức, nuốt nôn khí tức Tiên Thiên, lại tàn sát đám người Đại Ngô Quốc.
Hắn lúc này, chỉ có một tâm niệm, là giết sạch lũ hung đồ xâm lược Bách Việt Quốc, giết sạch lũ cường đạo Đại Ngô Quốc.
- Tề Thắng Nam!
Tần Vô Song vừa chém giết, vừa nhe răng cười:
- Ngươi được xưng là Võ Thánh hộ quốc Đại Ngô Quốc, hãy xem các quân sĩ của Đại Ngô Quốc đang bỏ mạng vì ngươi, từ đầu đến cuối cũng không chịu ra, ngươi không xấu hổ sao?
- Ngươi được xưng là cường giả Tiên Thiên Linh Võ Cảnh, đến dũng khí ra mặt cũng không có? Ngươi có tư cách gì làm Võ Thánh một nước?
Tần Vô Song gào thét, vung sợi roi xà hình, đến bất cứ chỗ nào cũng không nể tình, thây chất thành núi máu chảy thành sông, sự hận thù của hắn lúc này không lời nào tả xiết.
Tề Thắng Nam không phải không muốn xuất hiện, ngay từ đầu đã bị Tần Vô Song chiếm thế thượng phong, mà lúc này, khí thế của Tần Vô Song ngày càng mãnh liệt, không ngừng tăng, áp chế khí thế của hắn. Tiên Thiên đối chiến, nếu ngay từ đầu đã bị đối phương áp chế như vậy, thì kết quả của trận này không nghĩ cũng biết.
Tần Vô Song không phải không biết Tề Thắng Nam trốn ở chỗ nào, nhưng hắn không chủ động tấn công, mà dùng sự chém giết này ép Tề Thắng Nam phải ra mặt.
Đây là một loại tâm lý chiến vô cùng ác độc, hắn càng không ra, càng cho thấy hắn sợ. Ta giết người của ngươi, ngươi lại không ra mặt, chẳng phải là vô cùng sợ hãi sao? Tình hình càng kéo dài lâu, càng bất lợi cho Tề Thắng Nam.
Tề Thắng Nam có dự cảm, cảnh giới Tiên Thiên của vị Tiên Thiên cường giả này thậm chí còn thâm hậu hơn cả Cừu Lệnh Đức.
Trận ngày hôm qua, vừa giao chiến hắn đã biết Cừu Lệnh Đức nội thương chưa lành, cơ hội này, Tề Thắng Nam há có thể bỏ qua? Toàn lực tấn công làm Cừu Lệnh Đức không kịp trở tay. Hôm nay, hắn lại cảm thấy khí tức Tiên Thiên cường giả này khác với của Cừu Lệnh Đức. Nếu nói khí tức Tiên Thiên của Cừu Lệnh Đức có chút già nua, thì khí tức Tiên Thiên của người này, lại như triều dương, khí thế bừng bừng, vô cùng mạnh mẽ. Lực sinh mệnh mạnh mẽ này làm cho Tề Thắng Nam có chút lo sợ.
Nếu được lựa chọn, hắn thậm chí muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức, từ này về sau sẽ không gặp người này. Nhưng tình thế hôm nay lại không dễ đưa ra lựa chọn như vậy.
Nếu quay đầu bỏ chạy, các quân sĩ Đại Ngô Quốc sẽ gặp nguy. Chiến sự này sẽ phải tuyên bố đầu hàng, Đại Ngô Quốc sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong Đế quốc Đại La. Tiên Thiên Võ Thánh hộ quốc bỏ chạy trước khi lâm trận, chuyện cười này chắc chắn sẽ làm cho người ta cười rụng răng. Nghĩ đến đây, Tề Thắng Nam huýt một tiếng, chui ra từ doanh trướng.
- Tiểu bối phương nào? Lại giương oai ở đây?
Một tiếng quát lớn, Tề Thắng Nam chui ra quan khẩu, quát lớn:
- Dừng tay!
- Dừng tay?
Tần Vô Song không thèm nhìn Tề Thắng Nam, tay phải cầm sợi roi xà hình, tay trái cầm Tử Dương Kiếm, giết càng hăng hơn. Mỗi một cử động, vô số người chết. Dưới một roi da một kiếm, đã có trên nghìn thi thể chất đống ngoài quan khẩu.
- Tề Thắng Nam, không làm con rùa rụt cổ nữa sao?
Tần Vô Song khẽ giơ roi, cuối cùng cũng dừng tay, lắc đầu nhìn, ngữ khí điềm nhiên.
- Tiểu tử, ngươi là người của Bách Việt Quốc?
Tề Thắng Nam chứng kiến cảnh tàn khốc trước mắt, khí nóng trong ngực không ngừng bốc lên, chỉ hận một tay không thể bóp chết Tần Vô Song.
- Nói thừa, Tề Thắng Nam, Cừu lão ca có phải là do ngươi giết?
Nỗi hận thù dâng lên trong mắt Tần Vô Song.
- Ha ha, Cừu Lệnh Đức học nghệ không thông, chết không đáng tiếc, lão phu đã chặt cái đầu chó của hắn! Tiểu tử, hãy để lại tên họ, lão phu xuống đao, lại thành quỷ vô danh!
Tề Thắng Nam ngữ khí khoa trương, ác ý kích thích Tần Vô Song, đây là công tâm chi kế, mục đích của hắn là muốn làm Tần Vô Song thấp thỏm.
- Lão thất phu, ngươi đã hỏi thì ta nói cho ngươi biết! Ta họ Tần, tên Tần Vô Song. Hôm nay, nếu ta không làm ngươi đầu mình phân ly tại đây, ta thề không làm người!
Nói xong, sợi roi xà hình hình rắn rung lên, thành một cái thương dài, đánh trực tiếp lên người Tề Thắng Nam.
Tề Thắng Nam cũng nhanh tay, rút ra một chiến đao màu máu, ánh sáng lành lạnh, tiến tới chém một đao.
Tần Vô Song hét một tiếng, cánh tay nhanh chóng di chuyển, đâm liền mười mấy phát trên hư không, mỗi một phát thành một chùm sáng vô cùng rõ, không ngừng đâm vào chỗ hiểm yếu trên người Tề Thắng Nam.
Ánh sáng này của Tần Vô Song là linh lực truyền vào sợi roi xà hình, hòa nhập với tinh hoa của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, mượn sợi roi xà hình kích vào kiếm khí, không ngừng tích lũy, uy lực tăng gấp bội.
Tề Thắng Nam cũng rất nhanh, mỗi lần đều rất cẩn thận, cũng biết là hắn rất lợi hại.
Tần Vô Song đột nhiên xông lên phía trước, tay trái đột nhiên rút ra Tử Dương Kiếm, quét một vòng, ánh kiếm lại lóe lên, thuận thế chém luôn mười mấy tên lính giữ trại. Sự việc không báo trước lấy đi mười mấy tính mạng.
- Tề Thắng Nam, ngươi không phải là Võ Thánh hộ quốc Đại Ngô Quốc sao? Ta đang đứng trước mặt ngươi, giết người của Đại Ngô Quốc ngươi, ngươi không làm khó dễ ta?
Tần Vô Song điên cuồng, chui bên trái, luồn bên phải. Bất luận quân sĩ Đại Ngô Quốc tránh thế nào cũng không thể thoát khỏi sợi roi xà hình như ma như quỷ của hắn. Mỗi một lần quất xuống, đều có một tốp quân sĩ Đại Ngô Quốc bỏ mạng.
Sắc mặt Tề Thắng Nam xám lại, hắn biết, chỉ dùng sức của hắn thì không thể ngăn cản người trước mắt. Tốc độ không bằng, muốn ngăn cản đối phương chém giết vốn không có bất kỳ khả năng nào.
- Tiểu tử!
Trong mắt Tề Thắng Nam hắn lên những tia lửa, cầm đao chiến trong tay, chuyển phòng thủ sang tấn công, nhằm mặt Tần Vô Song mà chém điên cuồng.
Những đao này hàm chứa sự phẫn nỗ, kỳ thực lại rất môn đạo, là kỹ năng Tiên Thiên mà Tề Thắng Nam đắc ý nhất. Có thể thông qua đao mang, bắt đầu thay đổi vận hành quỹ tích khí lưu trong không gian, từ đó hình thành vận hành quỹ tích vô cùng uốn éo, để đối thủ xác định sai, từ đó đạt được hiệu quả sát thương cao.
Tần Vô Song lạnh lùng cười, cầm sợi roi xà hình quét ba đường, lập tức ngưng thành ba tầng phòng ngự, bảo vệ bao quanh thân mình, không lùi mà tiến, xông đến Tề Thắng Nam, Tử Dương Kiếm trong tay đâm sát lưng, soạt qua đầu ngón tay, soạt!
Kiếm khí thảm liệt dâng lên, trực tiếp kích về phía lồng ngực Tề Thắng Nam.
Lần này dường như là đánh tay không, Tần Vô Song nhanh tay, không hề đề phòng làm cho Tề Thắng Nam muốn tránh cũng không được.
Xoẹt! Thiếu Thương Kiếm, trúng đích.
Tề Thắng Nam đến thời gian phản ứng cũng không có, chỉ cảm thấy đau ở lồng ngực, cảm giác tuyệt vọng. Đại sự bất ổn!