Chưa đếm đến mười mà đệ tử Thiên Cơ Tông đã lũ lượt chạy ra trước quảng trường sơn môn. Ai nấy đều nhìn một người một thú đang đứng trên chỗ đất cao phía trước sơn môn Thiên Cơ Tông, uy phong lẫm liệt, chỉ nhìn vậy thôi cũng đã khiến họ không dám khinh thường.
Tần Vô Song giơ cao cây roi Nộ Giao Chi Hồn đang trói chặt Cao Nhạc ra trước mặt đệ tử Thiên Cơ Tông:
- Các ngươi mở mắt to ra mà nhìn cho rõ. Người này chính là Đại Tông chủ Thiên Cơ Tông của các ngươi, Cao Nhạc. Câu kết Cửu Cung Phái, dẫn sói vào nhà, chết không đáng tiếc. Hôm nay ta sẽ để hắn tận mắt chứng kiến ta hủy diệt Thiên Cơ Tông như thế nào!
- Cô Đơn!
Tần Vô Song gọi.
- Có!
Tử Điện Phần Diệm Thú tung tăng tiến lại.
- Không phải ngươi rất thích kéo sập các thứ sao? Các cung điện lớn nhỏ của Thiên Cơ Tông giao cho ngươi đấy. Thiêu rụi hay húc sập tùy ngươi xử trí.
Tử Điện Phần Diệm Thú mừng rỡ, ánh mắt trở nên hoang dã:
- Nhận lệnh!
Bao Bao buồn rầu nói:
- Lão Đại, không có phần của ta sao?
- Ngươi ở đây nhìn, đám môn hạ Thiên Cơ Tông này kẻ nào dám động đậy ngươi lập tức giải quyết.
Bao Bao cười:
- Vậy còn tạm được!
- Hành động!
Tần Vô Song nói lạnh lùng không chút tình người.
Tử Điện Phần Diệm Thú được lệnh, gầm lên một tiếng rung chuyển trời đất. Cơ thể biến thành một đạo ánh sáng lao đi như viên đạn pháo.
Sự mạnh mẽ của thể xác linh thú Linh Võ Đại viên mãn không phải thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được. Tiền điện của Thiên Cơ Tông bị đâm sập mất một nửa, Tử Điện Phần Diệm Thú lại lăn thêm lần nữa, cả tòa điện đổ sập hoàn toàn.
Rồi Tử Điện Phần Diệm Thú há mồm phun lửa thiêu rụi hết đám phế tích của tiền điện. Sau đó nó tiếp tục oanh kích ra xung quanh.
Mỗi một lần oanh kích là sắc mặt đệ tử Thiên Cơ Tông lại tái nhợt đi một phần, Cao Nhạc thì nhắm mắt tuyệt vọng, thầm nguyền rủa trong đầu vì không còn sức để cử động miệng nữa…
Cao thủ của Thiên Cơ Tông lần này gần như theo Cao Nhạc xuất chinh hết, vì thế các đệ tử ở lại, tuy có đệ tử Tiên Thiên nhưng địa vị bình thường, không phải Đệ tử Trung tâm nên cảm giác trung thành đối với Thiên Cơ Tông không mạnh mẽ. Tuy lúc này có đau lòng nhưng dưới sự giám sát của Bao Bao, họ nào dám ho he nửa lời?
Trừ Chủ điện ra, tất cả các cung điện khác đều đã bị Tử Điện Phần Diệm Thú tiêu hủy hoàn toàn. Nó cũng biết chắc chắn Chủ điện rất kiên cố,muốn phá cũng cần thời gian, vì thế nó mới chọn những cái dễ trước rồi mới chuẩn bị tấn công Chủ điện sau.
Tần Vô Song bỗng nói:
- Đợi đã!
Hắn ném Cao Nhạc cho Bao Bao:
- Bắt lấy!
Bao Bao bắt lấy, Tần Vô Song nhảy vài cái đến trước tiền điện, cười nói:
- Để ta!
Tử Điện Phần Diệm Thú tránh sang một bên:
- Được!
Tần Vô Song vận khí, nhún một cái nhảy lên cao,dang hai tay ra tựa như con cự điểu giang rộng đôi cánh.
Cây roi Nộ Giao Chi Hồn vung lên, một đạo linh lực đỏ rực màu máu mang theo khí thế rung chuyển đất trời bắn ra từ đầu ngọn roi.
Uỳnh! Lực công kích của vũ khí cấp Hư Võ đã được thể hiện qua đòn này. Tòa Chủ điện kiên cố rung chuyển dữ dội, các bức tường bắt đầu xuất hiện vô số vết rạn nứt.
Tần Vô Song tiếp tục hai đòn nữa, uỳnh, uỳnh! Ngói trên đỉnh Chủ điện bay tứ tán, các bức tường theo nhau đổ sập xuống…
- Còn lại giao cho ngươi!
Tần Vô Song cười rồi bay ngược trở lại.
- Được thôi!
Tử Điện Phần Diệm Thú toét miệng cười, lại tiếp tục nhả lửa khắp bốn bề.
Bên ngoài Chủ điện vốn có nhiều lớp phòng ngự, có tác dụng nhất định trong chống lửa. Nhưng ba đòn roi vừa rồi của Tần Vô Song đã phá hủy toàn bộ số linh lực phòng ngự kia.Vì thế khi lửa của Tử Điện Phần Diệm Thú phun ra, tòa Chủ điện như giấy bén lửa, bốc cháy ngùn ngụt.
Tần Vô Song bay đến trước sơn môn lạnh lùng nói:
- Thiên Cơ Tông từ nay không còn tồn tại! Những ai muốn sống thì hãy lập tức phế đan điền. Nếu không thì hãy tuẫn táng theo Thiên Cơ Tông.
Lúc này có hơn một nghìn đệ tử Thiên Cơ Tông ở trước quảng trường. Tuy đa số là Đệ tử Sơ cấp, nhưng ít nhiều cũng có tình cảm với Thiên Cơ Tông. Nhìn tông môn bị hủy diệt như vậy, ai nấy cũng nước mắt như mưa. Có những người trượng nghĩa đã đứng lên quát lớn:
- Cơ nghiệp Thiên Cơ Tông bị hủy diệt nhưng tinh thần là bất diệt! Hôm nay sơn môn bị hủy, ta ngoài việc tuẫn táng cùng sơn môn thì không còn lựa chọn nào khác. Những ai không sợ chết hãy cùng tồn vong với sơn môn! Những kẻ nhát chết thì tự phế đan điền mà sống tạm bợ qua ngày đi!
Họ nói rồi xông vào đám lửa. Tu vi của những đệ tử này không cao, ngọn lửa lại nào có phải tầm thường, vừa vào trong là bị thiêu cháy không còn cả xương cốt.
- Thể xác có thể chết, nhưng tinh thần là bất diệt! Ta nguyện tuẫn táng cùng tông môn!
- Ta cũng sẽ không sống luồn cúi!
Liên tiếp có đệ tử Thiên Cơ Tông đứng dậy lao vào lửa.
Tuy Tần Vô Song cũng xúc động nhưng hắn biết những người như vậy tử trung với Thiên Cơ Tông, thả họ đi sẽ để lại hậu họa.
Còn Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú thì đương nhiên chẳng có cái gọi là lòng trắc ẩn, chúng đứng một bên, sắc mặt lạnh lùng.
Tần Vô Song nhìn Cao Nhạc nói:
- Cao Tông chủ, mọi chuyện cũng là do ngươi tự chuốc vạ vào thân thôi. Nếu lần này ngươi thắng, e là bị diệt môn sẽ là bọn ta. Nhưng ngươi đã thua rồi, đây chính là kết quả của việc ngươi cầu nhân đắc nhân. Niệm tình ngươi là Tông chủ một đời, không muốn sỉ nhục ngươi. Nếu ngươi muốn tuẫn táng cũng sơn môn thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
Cao Nhạc ủ rủ gật đầu, nét mặt đó rõ ràng đang nói là:
- Ngươi thắng rồi!
Tần Vô Song nói:
- Được! Cô Đơn, ngươi cho Cao Tông chủ vào đi, dùng chân hỏa luyện thể xác hắn. Thắng làm vua thua làm giặc, đây là kết cục tốt nhất cho hắn rồi!
Tử Điện Phần Diệm Thú cười toét miệng:
- Được, nhưng chỉ thiêu chết hắn như vậy thì lãng phí quá! Chi bằng cho Bao Bao ăn đan điền của hắn. Ha ha…
Nhưng nó cũng biết Tần Vô Song làm vậy là không muốn sỉ nhục một Tông chủ như Cao Nhạc, vậy là tóm lấy Cao Nhạc ném vào biển lửa.Toàn thân Cao Nhạc bị khống chế, rơi vào trong biển lửa, ngọn lửa hừng hực cháy trong chốc lát đã nuốt chửng Cao Nhạc.
Tần Vô Song bình thản:
- Cao Tông chủ, yên tâm đi. Mọi tranh đấu trên Đại lục Thiên Huyền từ giờ không liên quan gì đến Thiên Cơ Tông nữa rồi!
Lại có gần trăm đệ tử Thiên Cơ Tông nhảy vào lửa tuẫn táng cùng Tông chủ.Còn lại thì không có ai dám đứng ra nữa.
Tần Vô Song gục gặc:
- Vẫn là mười lần đếm, tự phế đan điền, từ giờ ân oán của ta với Thiên Cơ Tông là hết. Nếu còn do dự hãy nhảy vào biển lửa, ta tuyệt đối không nuốt lời!
Đám đệ tử này thật ra chẳng có cao thủ cấp bậc Tiên Thiên, nhưng Tần Vô Song vẫn phải thận trọng, không được để lại bất cứ hậu họa nào. Sau mười lần đếm, tất cả đã tự phế đan điền…
Ngọn lửa dần lụi đi, cả Thiên Cơ Tông đã thành một đống phế tích. Đám đệ tử đã phế đan điền thì thảm hại phóng xuống núi, chạy không còn tông tích, như sợ Tần Vô Song đổi ý.
Tần Vô Song cảm thán:
- Từ giờ Thiên Cơ Tông đã bị loại tên khỏi khu vực phía Đông!
o0o
Tin tình báo rất nhanh đã đến Cửu Cung Phái. Tả Thiên Tứ nhận được tin mà môi không ngừng co giật. Hai Trưởng lão chạy tháo mạng về kia cũng bế quan không dám ra ngoài nữa.
- Tả Thiên Tứ bất tài, cầu kiến La huynh!
Ngoài cửa một căn mật thất trong Liên Hoa Điện ở Cửu Cung Phái, Tả Thiên Tứ đắn đo nói.
Đây là lần thứ chín hắn cầu kiến La Vân rồi. Từ khi hắn thất bại trở về Cửu Cung Phái, La Vân đã bế quan, dù cầu kiến thế nào thì La Vân vẫn kiên quyết mặc kệ.
Tả Thiên Tứ là bại tướng, thực lực lại kém xa La Vân, vì thế mà mất mật cũng không dám phản ứng gì, vẫn rón rén nói.
Lần này hắn cũng không ôm nhiều hy vọng lắm. Hắn một đời kiêu hùng, nhưng trải qua trận thảm bại ở Tinh La Điện cũng bàng hoàng, nhất thời không biết làm sao, vì thế hắn muốn cầu cứu La Vân.
Cuối cùng cánh cửa mật thất được từ từ mở ra. La Vân thản nhiên đi ra, khẩu khí có phần chế giễu:
- Thiên Tứ huynh, đây là thực lực của Cửu Cung Phái sao? Ngay việc mình đã động vào ai cũng không biết mà toàn quân đã bị tiêu diệt?
Tả Thiên Tứ toát mồ hôi:
- La huynh, quả thật lần này đã có kẻ bày mưu.
- Có kẻ bày mưu?
La Vân hỏi một cách châm chọc.
Tả Thiên Tứ lúng búng:
- Mười phần thì tám chín là do Cửu Ô Thần Miếu gây ra! Ngoài chúng ra, các thế lực ở các quốc gia nhân loại không thể nào khiến Cửu Cung Phái chúng ta ra mức ấy!
La Vân hít một hơi sâu, hỏi:
- Tả Thiên Tứ, chuyện trên Đại lục Thiên Huyền xem ra ngươi chưa hiểu rõ nhỉ! Chưa chắc chỉ có tông môn của hai Đế quốc Thượng phẩm đó mới có thể khiến Cửu Cung Phái ra thế này! Ngươi chỉ hoài nghi Cửu Ô Thần Miếu, đã bao giờ nghĩ Tinh La Điện mới là kẻ đáng nghi nhất chưa?
Tả Thiên Tứ lắp bắp:
- Tinh La Điện… Thực lực của Tinh La Điện ta đã điều tra từ trước, không thể có sai sót gì. Chúng chẳng có lý gì lại có thể. Theo ta suy đoán, tấn công bọn ta hôm đó có ít nhất là ba Linh Võ Đại viên mãnnhân loại và hai linh thú Linh Võ Đại viên mãn!
La Vân thở dài:
- Thực tế, người của Cửu Ô Thần Miếu đều không hề rời khỏi Đế quốc Cửu Ô. Mà Đế quốc Thiên Hành cũng án binh bất động. Hai Đế quốc này đều nằm trong sự giám sát của ta. Cao thủ của chúng không thể nào qua được cảm ứng của ta rồi vượt qua hàng vạn dặm đường, vào Đế quốc Đại La mà ta lại không biết. Hơn nữa chúng cũng chẳng có động cơ gì để làm điều đó! Ta không biết Tinh La Điện làm thế nào nhưng ta có thể khẳng định, thế lực gây khốn đốn cho Cửu Cung Phái chắc chắn đến từ khu vực phía Đông!
Tả Thiên Tứ như chạm phải điện, há hốc mồm không nói được gì. Một lúc sau mới nói:
- Phía Đông? Sao chúng có thể có được thực lực đó?
- Sao có thể ư? Đi xem là biết thôi!
La Vân nói có vẻ thản nhiên nhưng bên trong đó lại là thứ khí tức chết người… Tả Thiên Tứ nghe vậy thì mừng rỡ, lẽ nào La huynh định ra mặt?