Lại nói sau khi Lý Bố Y rời đi, lập tức quay về trong điểm sơn động mà hắn cắm trại. Thiên Huyền Thất Tử bất ngờ đã ở đó.
- Đại sư huynh, đi nói chuyện với tiểu sư đệ sao?
Lão Lục Xích Hằng Vũ cười ha ha nói.
Lý Bố Y gật gật đầu:
- Lão Ngũ, Lão Lục, ta kêu các ngươi quan sát ba người bị loại bỏ, hiện tại tình huống như thế nào?
- Tạm thời không có gì dị thường, nhưng Đại sư huynh, tiểu đệ có chút không hiểu, một khi đã hoài nghi bọn họ, tại sao không tìm cớ để các thế lực Đồ Đằng ở đó giết bọn họ? Lưu lại, há không phải hậu họa về sau sao?
Lão Ngũ Hoa Tập Nguyệt đối với vấn đề này có chút rối rắm. Hắn nhất quán là chủ trương sát phạt quyết đoán, nếu đã là kẻ địch, tại sao không tiêu diệt?
Lý Bố Y cười cười:
- Lão Ngũ, giết người đơn giản, bất cứ lúc nào cũng có thể, không nhất định phải mượn tay thế lực Đồ Đằng, đừng để bọn họ hiểu lầm, cảm thấy chúng ta mượn đao giết người. Những đầu lĩnh của Thiên Hỏa Nam Cương và Vô Tận Đông Hải, đều không phải kẻ hiền lành, nói thẳng ra, đều là kẻ vô cùng gian ngoan.
Hoa Tập Nguyệt căm giận nói:
- Chúng ta cũng không phải vì tư tâm của bản thân, còn không phải vì tương lai của Đại lục Thiên Huyền, bọn chúng một khi đã ngồi hưởng thụ quang vinh của thế lực Đồ Đằng, chút ác danh này, không khỏi hơi quá đáng.
Hoa Tập Nguyệt trong Thiên Huyền Thất Tử là người căm giận kẻ thù nhất.
Đối với thế lực Đồ Đằng, tác phong không đảm đương nhiệm vụ này sẽ không đi hỏi thăm chuyện trong phạm vi nhiệm vụ, bất mãn của Hoa Tập Nguyệt đã tồn tại từ lâu rồi. Nếu theo tính cách của hắn, sớm đã phế truất những tên gia hỏa ngồi không ăn bám này rồi.
Nhưng Lý Bố Y đương nhiên có dự định của Lý Bố Y. Phế truất thế lực Đồ Đằng thật ra dễ dàng. Nhưng là thế lực Đồ Đằng của Đại lục Thiên Huyền, càng là lực lượng dự bị có thể lên đỉnh phong?
Suy đến cùng, thế lực Đồ Đằng này, là con khỉ tự xưng đại vương khi trong núi không có hổ!
Lý Dật Phong lúc này cười ha ha nói:
- Lão Ngũ, đừng xúc động phẫn nộ. Thật sự muốn đối phó Dị tộc, còn cần xem tiểu sư đệ của chúng ta. Thật sự đến lúc đó, thủ đoạn lôi đình vừa ra, bất kể là những thế lực Đồ Đằng có nghe lời hay không, vì sinh tồn, cũng phải hăng hái chống cự. Hiện tại, thật ra cũng không cần trách móc nặng nề bọn họ, Khi cần gõ đánh, tin rằng tiểu sư đệ sẽ không khách khí đâu. Thủ đoạn của tiểu sư đệ, ngươi chưa nhìn thấy, cũng nên nghe nói qua rồi chứ?
Những tin đồn về Tần Vô Song, trong Thiên Huyền Thất Tử nói chuyện hăng say, thật ra rất rõ ràng. Đối với thủ đoạn và tâm tính của vị tiểu sư đệ này, là vô cùng tán thưởng.
Tiêu Dật Hiên cũng gật đầu nói:
- Đúng, chúng ta dù sao là trợ thủ cho tiểu sư đệ, lúc này cũng không được đi quá giới hạn. Đại sư huynh hôm nay thi triển thần thông, kỳ thực cũng là bị ép đến bất đắc dĩ, bại lộ thực lực, không phải là chủ ý của chúng ta.
Hoa Tập Nguyệt cũng biết rõ như vậy, hít một hơi, hãy còn có chút căm giận nói:
- Ta thật hy vọng, thả lỏng tay chân đại chiến một trận, kiềm nén như vậy trong ngực, luồng khí nghẹn này rất khó chịu.
Lý Bố Y nghiêm mặt nói:
- Lão Ngũ, ngươi phải hiểu rằng, hiện tại buông tay đại chiến, nếu Dị tộc thật sự tiến đánh, chúng ta một chút phần thắng cũng không có.
Tất cả mọi người đều gật đầu, Vị diện của Dị tộc có Chủ Thần giúp đỡ, so với Đại lục Thiên Huyền cường đại hơn rất nhiều.
- Được rồi, mọi người cũng không cần nghĩ nhiều. Tiểu sư đệ không phải nói rồi sao? Sư phụ để lại cho chúng ta con đường khác, đợi sau khi chuyện ở đây kết thúc, chúng ta vẫn là tới nơi khác tu luyện. Tranh thủ trước khi Tinh Hà Kết Giới tan vỡ, thực lực đề thăng càng mạnh càng tốt!
Đây chẳng khác nào là xác định quan điểm chủ yếu, lời nói của Lý Bố Y khiến mọi người đều gật đầu không thôi.
- Đúng, chúng ta hiện tại đều có Chủ Thần Khí, cố gắng tu luyện, tranh thủ uy lực của Chủ Thần Khí phát huy nhiều một chút, đến lúc đó cũng có thêm một phần thắng!
- Ha ha, vẫn là đại danh tác của sư phụ. Nếu chỉ dựa vào di sản Chúng Thần của Đại lục Thiên Huyền, đối phó Dị tộc, ta thấy vẫn là huyễn hoặc.
Chính vào lúc này, Xích Hằng Vũ đột nhiên mỉm cười:
- Đại sư huynh, ba tên gia hỏa bị đào thải có hành động kỳ lạ. Ngọc bài Truyền thức của bọn chúng bị tịch thu, không có cách nào thông báo tin tức, xem dáng vẻ, là định rời khỏi trước thời hạn.
Hoa Tập Nguyệt mặt mày khẽ động, nhìn Lý Bố Y:
- Đại sư huynh, có cần xử lý bọn chúng không?
Lý Bố Y khoát tay chặn lại:
- Không cần!
Hoa Tập Nguyệt khó hiểu:
- Lẽ nào để cho bọn chúng rời đi!
- Đúng vậy, để cho bọn chúng rời đi. Lão Ngũ, Lão Lục, vẫn là hai người các ngươi, bạn nối khố, bám theo bọn chúng, xem bọn chúng đi đâu, liên lạc với người nào. Nhớ kỹ, không được rút dây động rừng!
Hoa Tập Nguyệt và Xích Hằng Vũ xin lĩnh nhiệm vụ, đồng thời trả lời:
- Được!
o0o
Phía cuối Vô Tận Đông Hải, dưới Thang Cốc, trong một vực sâu bí mật dưới đáy biển, ở chỗ sâu mấy ngàn dặm, một đoàn hỏa diễm trong biển sâu, khí thế giống như núi lửa phun trào, rừng rực bốc lên.
Biểu hiện bên ngoài của cả Thang Cốc, giống như một nồi nước sôi sôi trào, không ngừng quay cuồng. Hỏa diễm ở chỗ sâu mấy ngàn dặm, lại có thể khiến toàn bộ thủy vực bên ngoài Thang Cốc sôi trào, đủ thấy năng lượng chất chứa trong đoàn hỏa diễm này đáng sợ như thế nào.
Đoàn hỏa diễm này, cực kỳ đỏ bừng, gần như là kim quang vậy!
Bên trong hỏa diễm, lại bao bọc một con yêu thú cực lớn, lại là một con Kim Ô Thú! Cái đầu của con Kim Ô Thú này, lớn chừng một ngọn núi nhỏ vậy.
Và khi nó tắm mình trong đoàn hỏa diễm này, càng cao đến trên vạn trượng, khí thế to lớn.
- Ngao!
Kim Ô Thú này phát ra một tiếng rít gào trầm thấp, tiếp theo yết hầu thầm thì phát ra hai tiếng, theo sát phía sau, lại là một trận rít gào.
Tiếng rít gào cực kỳ chói tai, phảng phất bén nhọn như thanh âm của kim loại ma sát vào nhau phát ra, bén nhọn tựa hồ có thể đâm thủng Thần hồn của con người.
Cũng may mấy trăm dặm xung quanh căn bản không có bất cứ tu luyện giả nào, bằng không, dưới uy áp cường đại này, khẳng định là chết bất đắc kỳ tử.
Theo sau một tiếng rít gào, lông chim toàn thân của Kim Ô Thú mạnh mẽ dựng lên. Hỏa diễm tắm mình này của nó, là hỏa diễm tu luyện, đồng thời cũng là hỏa diễm phẫn nộ.
- Đáng giận, đáng giận! Lại giết chết thêm một đứa con của ta!
Kim Ô Thú không ngừng gầm nhẹ, thanh âm gần như điên cuồng:
- Bất kể là ai làm, ta muốn hắn chết, nhất định hắn phải chết!
Phía dưới hỏa diễm cực đại của Kim Ô Thú, lại còn có tám đầu Kim Ô Thú còn rất nhỏ, xem dáng vẻ, là vừa mới thai nghén ra cách đây không lâu.
Nhưng sự sinh sôi của Kim Ô Thú này cực nhanh, tốc độ trưởng thành kinh người, Kim Ô Thú vừa sinh ra, lại có tu vi của Hóa Thần Đạo, biến thái nhất là, tốc độ tiến hóa của bọn chúng căn bản không phải là thứ mà tu luyện giả nhân loại có thể tưởng tượng được, mấy chục năm, liền có thể tiến hóa thành Chân Thần Đạo đỉnh phong!
- Các con, huynh trưởng của các ngươi, hết người này đến người khác đều bị đám tu luyện giả đê tiện của Đại lục Thiên Huyền giết chết, các ngươi nói, làm sao bây giờ?
Con Kim Ô Thú cực lớn dùng thanh âm trầm thấp hỏi.
- Giết chết bọn chúng, giết chết bọn chúng!
Tám cái đầu Kim Ô Thú con dùng thanh âm tà ác mà non nớt đáp lại.
Kim Ô Thú cực lớn đó phát ra từng đợt cười gằn:
- Không sai, chính là phải giết chết bọn chúng, giết chết bọn chúng! Giết chết đứa con thứ mười của ta, lẽ nào vẫn là do bộ cung tiễn đó sao?
- Mẫu thân đại nhân, bộ cung tiễn đó, rút cuộc là chuyện như thế nào?
- Hừ!
Kim Ô Thú cự đại đó đương nhiên không muốn đề cập:
- Bộ cung tiễn đó mặc dù lợi hại, nhưng Đại lục Thiên Huyền hiện tại, không nên có Thiên Thần Đạo cường giả mới đúng. Mười đại ca của các ngươi, thực lực đã là Chân Thần Đạo đỉnh phong, như thế nào lại bị người ta giết chết? Ở đây, nhất định có vấn đề!
Thì ra, con Kim Ô Thú này, chính là Mẫu Hoàng của Kim Ô Thú. Thời kỳ Thái cổ, sau khi nó thụ thai, liền phụng mệnh đi tới Đại lục Thiên Huyền, tìm được Thang Cốc làm cứ điểm, yên lặng hơn trăm năm, sinh hạ mười tám quả trứng Kim Ô Thú. Mà thực lực của bản thân Mẫu Hoàng cũng không thể lập tức ấp hóa ra toàn bộ mười tám quả trứng Kim Ô Thú, chỉ có thể phân nhóm ấp trứng. Không ngờ, mười quả trứng ấp nở đầu tiên, trải qua tu luyện trăm năm, trong đó có chín con trực tiếp tiến vào Thiên Thần Đạo hai kiếp, bắt đầu đại náo Đại lục Thiên Huyền. Còn con thứ mười, cũng chính là con vừa rồi bị Lý Bố Y giết chết, vì tiến hóa chưa hoàn toàn, cho đến mấy chục năm trước, thực lực bùng phát, mới đi ra tàn sát bừa bãi, không ngờ, lại bị Lý Bố Y giết chết!
Đây đương nhiên là kinh động Kim Ô Mẫu Hoàng.
Kim Ô Mẫu Hoàng, dưới cơn giận dữ, liền đem tám con Kim Ô Thú còn lại, cùng nhau ấp trứng ra.
Nếu nói con Kim Ô Mẫu Hoàng này, thực lực bản thân cường đại, chính là tu vi Thiên Thần Đạo ba kiếp, thực lực vô cùng cường đại! Vâng mệnh lẻn vào Đại lục Thiên Huyền, giở trò nội ứng ngoại hợp, đương nhiên lại có những át chủ bài của nó. Vì vậy Kim Ô Mẫu Hoàng luôn vô cùng tự tin.
Nào ngờ, trước sau mười đứa con toàn bộ đều bị người ta giết chết.
Đây chính là triệt để chọc giận Kim Ô Mẫu Hoàng!
- Trảm Nhạc, Đoạn Thủy, cấp tốc lăn đến đây cho ta!
Thần niệm Kim Ô Mẫu Hoàng vừa động, lập tức phát ra truyền thức, triệu hồi hai đại trợ thủ đắc lực. Hai đại trợ thủ đắc lực này, cũng là kẻ chân chính nắm trong tay cái tổ chức thần bí phía sau lưng, mà đám người Lý Bố Y đã dự đoán.
Bất kể phương diện nào hai kẻ này cũng cực kỳ xuất sắc, chính là hai đại quân sư trong thế lực ẩn núp của Dị tộc, chỉ nghe mệnh lệnh của Kim Ô Mẫu Hoàng, phụ trách liên lạc với các nội ứng nằm vùng lớn!
Hai tên gia hỏa đó, đương nhiên cũng lấy Thang Cốc làm cứ điểm, nghe Kim Ô Mẫu Hoàng đích thân gọi về, đều là giật mình kinh ngạc:
- Mẫu Hoàng thức tỉnh rồi sao?
Không dám chậm trễ, tốc độ cao nhất đuổi tới. Xa xa nhìn thấy uy áp của Mẫu Hoàng, trong lòng không yên.
Cũng may thực lực của bọn họ, bản thân chính là Thiên Thần Đạo cường giả, cũng là đi theo Mẫu Hoàng mà đến, vẻn vẹn có hai Thiên Thần Đạo cường giả còn sót lại đến hiện nay.
Dưới uy áp của Mẫu Hoàng, thật sự cũng là miễn cưỡng mới có thể chống cự được, đứng ở xa xa quỳ lạy:
Hai người đó không mảy may có bất cứ hờn giận nào, nếu có chỉ là sợ hãi vô tận, rất nhanh đến gần:
- Mẫu Hoàng bệ hạ!
- Có tin tức gì của Thập Điện hạ không?
Kim Ô Mẫu Hoàng trong cơn giận dữ hỏi.
- Thập Điện hạ đi tới chỗ Thần Khí Chi Môn mở ra, yểm trợ cho mấy nội ứng của chúng ta tiến vào Thần Khí Chi Môn, Mẫu Hoàng bệ hạ!
- Vô liêm sỉ, các ngươi còn không biết ngăn cản nó sao?
Kim Ô Mẫu Hoàng trong mắt phun ra lửa giận:
- Để cho hắn đi chịu chết sao?
- Thập Điện hạ, chết rồi sao?
Trảm Nhạc và Đoạn Thủy đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra một vẻ sợ hãi. Bọn họ sợ hãi không phải cường giả của Đại lục Thiên Huyền, mà là ánh mắt hung thần ác sát của Mẫu Hoàng. Chỉ sợ ứng đối không tốt, sẽ ăn nhiều đau khổ.
Trảm Nhạc ha ha cười nói:
- Mẫu Hoàng bệ hạ, những cường giả chí tôn đó của Đại lục Thiên Huyền, dây dưa với Thập Điện hạ lâu như vậy, vẫn bị Thập Điện hạ làm cho tối tăm mặt mũi, làm sao có thể giết chết Thập Điện hạ được?
- Đúng vậy, Mẫu Hoàng, Đại lục Thiên Huyền hiện tại, không có ai làm gì được Thập Điện hạ!
Kim Ô Mẫu Hoàng lạnh lùng nói:
- Theo các ngươi nói như vậy, Đại lục Thiên Huyền ngay cả Thập Điện hạ cũng không làm gì được, chúng ta há không phải đại khai sát giới, còn cần ẩn nhẫn lâu như vậy không?
Trảm Nhạc và Đoạn Thủy ngậm miệng không nói gì, trong lòng buồn bực không thôi. Thầm nghĩ, Thập Điện hạ có tính tình thế nào, lão nhân gia ngài cũng không phải không biết, hắn muốn đi, chúng ta ngăn cản được sao chứ?