Những lời nói của Vương Thiền khiến cho cả cơ thể Ngân Thiền toát mồ hôi lạnh, sống lưng tràn ra một trận cảm giác lạnh lẽo, nếu không phải là Đại Chưởng môn nghiêm khắc hạ lệnh, chưa biết chừng giờ này nàng ta đã chạy tới Vô Tận Đông Hải rồi.
Nếu chẳng may mà chọc giận đến Chưởng Khống Giả của Thần Khí Chi Môn, đợi lần tiếp theo Thần Khí Chi Môn mở ra, chỉ e rằng phiền toái càng lớn hơn. Nghĩ lại vẫn còn cảm thấy rùng mình, lại vô cùng cảm kích liếc mắt nhìn Đại Chưởng môn, Ngân Thiền khẽ nói:
- Đại Chưởng môn, lúc trước là Ngân Thiền thất lễ, có chỗ đắc tội, xin Đại Chưởng môn lượng thứ.
Đại Chưởng môn phá lên cười, thở dài:
- Ngân Thiền, ta chỉ hy vọng cái tình tình nóng nảy này của ngươi có thể sửa được. Việc của Kim Thiền cũng đã qua mấy ngàn năm rồi. Hôm nay, sự nghiệp của hắn cũng đã có người truyền thừa, ngươi nên cảm thấy vui mừng mới đúng chứ. Nhìn thấy tên Tần Vô Song kia cầm trong tay Thần Tú Cung mà phấn đấu, cũng giống như nhìn Kim Thiền năm đó vậy thôi.
Ngân Thiền khẽ cắn môi, ánh mắt mơ mơ màng màng:
- Chúc phúc và cổ vũ cho hắn sao? Ta thật sự là làm không có được. Bất luận nói thế nào, ta cũng sẽ cố gắng thử vậy.
Khẽ mỉm cười nói:
- Nói tới tên tiểu tử Tần Vô Song kia cũng là bị phi thuyền Tiên Diệp của ta trêu đùa hơi quá à.
Vương Thiền cười nói:
- Cứ đợi coi đi, sự phát triển của tên Tần Vô Song này, ta cũng thật sự có chút chờ mong. Ta thực rất muốn biết người mà Chưởng Khống Giả đã dùng ánh mắt ưu ái mà nhìn, có thể phá vỡ được vận mệnh của Thần Tú Cung hay không, có dẫm phải vết xe đổ của Kim Thiền năm đó hay không, trở thành một kẻ Khí Trùng Tinh Hà đầu tiên trong mấy vạn năm qua.
Lời vừa nói ra, tất cả Đồ Đằng cường giả của Côn Lôn Tiên Tông đều lộ ra một vẻ nghiêm nghị.
Ngân Thiền ngồi yên lặng một lát, lúc này mới hỏi:
- Đại Chưởng môn, có cần phải phát lệnh cưỡng chế tất cả các tông môn, để bọn chúng không được tự tiện hành động hay không? Bảo toàn thực lực các đại Đạo Trường của Mộng Huyễn Thiên Trì chúng ta?
Vương Thiền lạnh lùng lắc đầu:
- Không cần, điểm xuất phát của Lý huynh cũng đã rất rõ ràng, không thể phô trương thanh thế, không thể làm lớn chuyện, càng không thể để tên Tần Vô Song kia biết sau lưng hắn có kẻ chống đỡ cho mình. Ngoài thế lực Đồ Đằng không được can thiệp ra thì những tông môn khác cho dù là dốc toàn bộ lực lượng cũng không cần phải ngăn trở. Đây chính là điểm mấu chốt của Lý huynh.
- Thật đúng là một điểm mấu chốt kỳ quái à. Cho dù là Đồ Đằng Tộc không xuất mã, Đại lục Thiên Huyền có nhiều tông môn tới như vậy, cao thủ cũng vô cùng nhiều. Có một số ít tông môn cũng có cả cường giả của Chân Thần Đạo.
Ngân Thiền thở dài.
- Một đám Chân Thần Đạo cường giả ngay cả một kiếp vẫn còn chưa qua được, không nói tới cũng không sao.
Vương Thiền khẽ cười:
- Lấy Tân Thiên Vấn của Thiên Đế Môn mà nói, hắn có thực lực của Chân Thần Đạo, cũng còn không thể xử lý được một cái Tần gia. Điều đó cũng có thể thấy được vận số của Tân gia đã sắp tận rồi. Nếu như Tần Vô Song có thể phá tan được kiếp nạn lần này thì cũng là ngày mà Tân gia thất bại và diệt vong.
o0o
Trong lúc Vương Thiền nhận được Truyền Âm Phù của Lý Bố Y, các thủ lãnh của các Đồ Đằng Tộc khác cũng đều nhận được truyền âm như vậy. Sau khi biết được ý tứ của Lý Bố Y, mấy thủ lĩnh của Đồ Đằng Tộc này cũng không dám chậm trễ, lập tức triệu tập tất cả các Đồ Đằng cường giả, nhắc nhở bọn chúng không được manh động.
Nhất là Hiên Viên Dương, biết trong Hiên Viên Tộc có không ít kẻ đang ngo ngoe muốn hành động, đặc biệt là Hiên Viên Uy, lại khống thế không được tính tình, đã sớm muốn động thủ.
- Mọi người, đều nghe rõ đây. Vô Tận Đông Hải bên kia, không được có Đồ Đằng cường giả tham dự. Tên Tần Vô Song kia cũng sẽ không bị bất cứ một Đồ Đằng cường giả nào uy hiếp. Kẻ nào đi, kẻ đó sẽ chết!
Khẩu khí của Hiên Viên Dương vô cùng lạnh lùng.
Hiên Viên Uy nhướng hai hàng lông mày:
- Ai đi, kẻ đó chết? Tên Tần Vô Song kia chưa yêu nghiệt tới mức như vậy chứ? Có thể giết được Đồ Đằng cường giả?
Hiên Viên Dương thản nhiên nói:
- Tần Vô Song bây giờ tự nhiên là không giết được Đồ Đằng cường giả, nhưng kẻ có thể giết được Đồ Đằng cường giả đang chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của Tần Vô Song. Uy đệ, nếu như ngươi không muốn ba mươi năm sau gặp phải đại kiếp nạn, ta khuyên ngươi tốt nhất là nên dừng lại tất cả thủ đoạn âm thầm của ngươi đi.
- Ta thì có thể có thủ đoạn gì chứ? Đại Chưởng môn, ngươi không cho ta đi, ta có thể lén lút đi được hay sao?
Hiên Viên Uy cũng là cười khổ lắc đầu.
- Ha ha, chút mánh khóe nhỏ đó của ngươi, ngươi nên hiểu rõ hơn ta mới phải chứ? Tân Thiên Vấn hai lần đến thăm, ngươi đã nói những gì, làm những gì, trong lòng ngươi vẫn chưa nguôi ý định sao?
Hiên Viên Uy giật mình kinh ngạc, lúng ta lúng túng nửa câu cũng không nói nên lời. Hắn vẫn cho rằng tất cả những việc mà hắn làm thì trời không biết quỷ không hay, thật không ngờ…
- Thôi, ta cũng không muốn nghe ngươi giải thích gì cả. Hiên Viên Tộc này, xem ra ngươi thực sự là không muốn trở về nữa rồi. Sau sự việc này, ngươi vẫn là tiếp tục ở lại nơi đó đi, chờ khi tâm ma trong lòng ngươi hoàn toàn tiêu trừ, rồi hãy trở về.
Hiên Viên Uy ngoác miệng thở phì phò, ánh mắt giống như một con báo bị thương, khẽ gầm gừ:
- Đại Chưởng môn, ta từ đầu tới cuối, rốt cuộc là đã làm sai cái gì? Kim Thiền kia coi rẻ Hiên Viên Tộc của ta, ta đem người đi giết hắn, đấy chẳng phải là lý lẽ chính đáng sao? Chẳng lẽ Hiên Viên Khâu ta còn có thể để cho kẻ khác tới đây giễu võ dương oai?
Hiên Viên Dương khoát tay:
- Những điều thị phi này cũng đã qua rồi. Ta cũng không muốn nhắc lại nữa. Đoạn nhân quả này rốt cuộc giải quyết như thế nào, còn phải nhìn tương lai. Ta chỉ muốn nói thân ngươi ngươi hãy tự lo liệu. Nếu như còn phát sinh sự việc quá đáng như vậy nữa, có lẽ ta chẳng những sẽ không cứu ngươi mà ngược lại, đích thân ta sẽ phải đi xử lý ngươi.
Hiên Viên Uy giật mình kinh ngạc:
- Đại Chưởng môn, cái này… ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là vì cái gì không?
- Bởi vì, ngươi thực là kẻ không thông minh, chẳng những quấn vào sự tranh đấu của Thiên Đế Sơn, hơn nữa, điều càng ngu ngốc đó là ngươi còn đứng vào một đội ngũ sai lầm.
- Đứng trong đội ngũ sai lầm? Đó là ý gì?
Hiên Viên Uy có điểm không rõ ràng:
- Chẳng lẽ, Tần gia kia còn có điều gì có thể thay đổi sao?
- Ta chỉ nói cho ngươi, Tân gia ắt sẽ bại. Còn Tần gia thì vẫn còn có thể đi được rất xa!
- Dựa vào cái gì mà có thể thấy được?
Hiên Viên Uy vẫn là không thể tin được.
- Rất đơn giản, đúng như điều mà ta đã nói lúc trước, có kẻ đang chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của Tần Vô Song. Vận mệnh của Tần gia đã được ông trời chiếu cố. Nhất là Tần Vô Song, kẻ âm thầm che chở hắn chính là Chưởng Khống Giả của Thần Khí Chi Môn, thậm chí là kẻ có quyền lực tuyệt đối, có thể quyết định vận mệnh của tất cả các Đồ Đằng cường giả.
Hiên Viên Uy ngây ra như phỗng, rất lâu sau mới thi lễ với Hiên Viên Dương, xoay người đi ra ngoài.
- Nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ, từng lời nói từng hành động của ngươi, đều phải thật cẩn thận. Càng không được để lộ tin tức ra ngoài!
Hiên Viên Dương cảnh cáo nói:
- Nếu ngươi còn tới bàn mưu tính kế cùng Tân Thiên Vấn, hậu quả ngươi tự chịu.
Hiên Viên Uy tuy rằng kiêu ngạo, nhưng nghe tới lời này cũng là nhịn không được, toàn thân chấn động.
o0o
Bên trong Vô Tận Đông Hải, bọn người Tần Vô Song mới khởi hành không lâu, liền theo tin tức truyền tới, nghe thấy một đám tin đồn phô thiên cái địa ập đến như vậy, dồn dập đưa tới khiến cho Tần Vô Song cảm thấy không kịp tiếp nhận, ý thức được rằng, chuyên đi Vô Tận Đông Hải lần này cũng chỉ e không phải là một đoạn hành trình dễ chịu.
Lúc đầu, dưới uy thế của Bàn Long Tộc, ngay cả có kẻ khiêu khích cũng thật không dám quá mức. Lâu dần, những kẻ này ngay cả đối với Bàn Long Tộc cũng đều bắt đầu có chút bất kính.
Tuy rằng Bàn Long Tộc vẫn thản nhiên như thường, căn bản không cho đó là chuyện gì to tát, nhưng Tần Vô Song biết, cứ tiếp tục như thế này, sớm muộn cũng sẽ liên lụy tới Bàn Long Tộc.
Tìm được Long Đại Bảo cùng vợ chồng Thương Dạ, Tần Vô Song nói:
- Đại Bảo thúc, tin đồn hiện tại đối với ta vô cùng bất lợi, thời gian lâu dần, đối với Bàn Long Tộc cũng có không ít ảnh hưởng. Vô Song không dám làm liên lụy tới chư vị, vậy liền xin rời khỏi mọi người ra.
Thương Dạ vội la lên:
- Huynh đệ, giữa chúng ta cần gì phải nói những lời khách khí như vậy?
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Đại ca, không phải là huynh đệ ta khách khí, mà là ta làm người, luôn luôn không thích liên lụy người khác. Thịnh tình của Bàn Long Tộc ta xin ghi tạc trong lòng. Nhưng mà, con đường sau này, huynh đệ ta muốn tự mình đối mặt, để tránh làm liên lụy tới Bàn Long Tộc.
Long Đại Bảo mỉm cười:
- Vô Song, Bàn Long Tộc chúng ta đã từng sợ những việc xảy tới chưa? Không nói những lời khách sáo, nếu như Đồ Đằng Tộc tới, Long Đại Bảo ta không có đủ bản lĩnh, khẳng định là không che chở được cho ngươi, còn những thế lực khác, hừ, Bàn Long Tộc ta lại chẳng sợ gì cả.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Đại Bảo thúc, thật không phải là vấn đề sợ hay không, mà là Vô Song muốn mượn cơ hội này, vừa hay rèn luyện một chút. Nếu như Bàn Long Tộc có tâm, xin hãy chiếu cố tới người nhà cùng đồng môn của Vô Song, Vô Song đã vô cùng cảm kích.
- Việc này thì ngươi càng yên tâm đi, cấm chế của Vương phủ Bàn Long ta, ngoài cường giả siêu cấp của thế lực Đồ Đằng ra thì những kẻ khác căn bản không có khả năng có thể phá mở.
Tần Vô Song lần này để Mộ Dung Nhạn ở lại trong Vương phủ Bàn Long, để Mộ Dung Nhạn làm bạn với tỷ tỷ cho tỷ tỷ khỏi cô đơn. Còn Bao Bao và Cô Đơn lần này lại cùng lang bạt cùng với Tần Vô Song.
Thương Dạ tiếp tục khuyên:
- Huynh đệ, hiện giờ tin đồn bên ngoài bất lợi với ngươi tới vậy, ngươi còn chưa tiến vào cảnh giới Thần đạo, ta lo là ngươi sẽ lọt vào sự vây sát của bọn chúng.
Tần Vô Song lại có thêm một phần tự tin:
- Thật đúng lúc, ta vừa cảm thấy có một luồng nguy cơ, thúc giục bản thân một chút, coi coi tu vi có thúc giục được tới cực hạn hay không, vừa hành động liền phá tan bức tường ngăn cản vào Thần đạo.
Tần Vô Song đánh sâu vào Thần đạo, có thể nói đó là một điều không thể trì hoãn. Vấn đề duy nhất chính là tới lúc nào mới đánh sâu vào Thần đạo thành công.
Đối với Tần Vô Song mà nói, ý nghĩa của thời gian là tất cả. Thời gian lúc này của hắn dường như chỉ hận một nỗi không thể dùng một ngày tách ra làm hai mà tu luyện.
Dù sao cách đại hội tuyển chọn Thiên Đế này cũng chỉ còn thời gian mười lăm năm. Mà thế cục của Tần gia ở Vấn Đỉnh Sơn lại đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, trong tình thế nguy hiểm toàn diện như vậy, căn bản không thể làm cho khả năng của Tần Vô Song có thể lười biếng được.
Lấy việc ma sát để huấn luyện bản thân, đây cũng chính là con đường mà rất nhiều cường giả đã đi qua. Trong sự chém giết để tìm kiếm sự đột phá, điều này quả thực là nhanh hơn so với sự tu luyện bình thường, càng kích thích nhanh hơn.
Long Đại Bảo trầm ngâm một lát, gật gật đầu nói:
- Được, Dạ nhi, Tô nhi, các ngươi cũng không cần phải ngăn cản Vô Song hiền điệt nữa. Một khi hắn đã dám lựa chọn như vậy, ắt có lý lẽ của hắn. Con đường tu luyện của võ đạo chủ định là phải gian khổ. Vượt qua được bài kiểm tra giữa sự sống với cái chết mới có thể chứng minh được sự nghiệp của bản thân. Ta quả thực rất chờ mong tương lai của Vô Song hiền điệt. Ta dám nói rằng, vượt qua được kiếp nạn lần này, Vô Song chắc chắn sẽ trở thành một cường giả đỉnh cao của Đại lục Thiên Huyền, khiến cho thế lực Đồ Đằng cũng phải liếc mắt mà nhìn vào.
Thương Dạ cũng không nói thêm điều gì nữa, tiến lên phía trước, đưa tay nắm chặt lấy tay của Tần Vô Song, hạ giọng nói:
- Huynh đệ, ta chờ lúc ngươi lấy thân phận chủ nhân của Thiên Đế Sơn, hoan nghênh ta đi uống một trận no nê. Lần này, ngươi đừng có lỡ hẹn với ta đó à.
- Đại ca…
Tần Vô Song biết sự quan tâm lo lắng của Thương Dạ đối với mình, cũng vô cùng xúc động nói:
- Ta đồng ý với huynh, ngày ta trở về Thiên Đế Sơn, chúng ta sẽ không say không về.
- Được, bọn ta ở Nhất Phẩm Long Cung chờ ngươi!
Thương Dạ vỗ vỗ bả vai của Tần Vô Song, xoay người đem theo Tô Mật cùng Long Đại Bảo phiêu nhiên rời đi.
Tần Vô Song thấy bóng dáng của mọi người đã rời đi, than nhẹ một tiếng:
- Bao Bao, Cô Đơn, các ngươi đều nghe rõ đây, thế cục trước mắt vô cùng gian nan, các ngươi đi cùng với ta, sự nguy hiểm cũng vô cùng lớn, các ngươi muốn về Vương phủ Bàn Long hay là đi cùng với ta, các ngươi hãy tự quyết định.
- Lão Đại, lúc này ngươi còn nói mấy lời nhảm nhí đó làm gì chứ? Nghĩ Bao Bao đại nhân ta cũng là Thần thú cấp bậc Kỳ Diệu Huyền Cảnh, Lão Đại ngươi muốn dùng chiến đấu sinh tử để rèn luyện, thì ta cũng muốn cùng chiến đấu để rèn luyện bản lĩnh một chút.
Bao Bao kêu gào.
- Được, chúng ta trước tiên hãy tìm một nơi trú ẩn trước, tu luyện vài ngày. Đợi ta có thể nắm vững được sự huyền ảo của Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, tìm con đường đột phá chân chính, sau đó sẽ tiếp tục tiến thẳng lên cảnh giới Thần đạo.
- Lão Đại, thật khéo quá, ta cũng vừa ngộ ra được một chút sự huyền ảo của Thông Huyền Cảnh đỉnh phong. Khà khà, lần này, ta phải đọ với ngươi một lần.
Có bản đồ của Vô Tận Đông Hải, tìm một nơi trú ẩn cũng thực không hề khó. Đang muốn khởi hành, sắc mặt Tần Vô Song khẽ biến đổi, đột nhiên xoay người, khẩu khí đạm mạc nói:
- Dừng lại đã!
Bao Bao cùng Cô Đơn liếc mắt nhìn nhau, đều là một trận ớn lạnh dâng lên. Bao Bao vội vàng thúc giục pháp nhãn, sau khi đã trải qua sự trui rèn tại Liệt Diễm Nhai, đồng tử của Bao Bao đã luyện thành Hỏa Nhãn Thần Đồng, tròng mắt nhất thời biến thành một mảnh đỏ bừng, tầm mắt đột nhiên mở rộng ra, nhìn xuyên qua hư không.
- Lão Đại, ở đằng kia, góc Tây Bắc!
Bao Bao lập tức phát hiện được tung tích địch nhân.
Một tiếng rống này thật ra lại khiến cho địch nhân đang ẩn nấp nơi kia, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tiếng cười lại rộ lên không dứt:
- Hầu tử thối, lại có thể có chút bản lĩnh a!
Bao Bao tức giận đến mức khẹc khẹc kêu lớn, hắn ghét nhất chính là bị kẻ khác kêu hắn là ‘Hầu tử thối’.