Tần Vô Song dám cược như vậy, tự nhiên là đã có mười phần chắc chắn. Ba trận đấu, hắn có mười phần chắc thắng.
Còn Âm Ma Thiên Tôn là Thiên Tôn đỉnh phong, phần thắng cũng phải được bảy tám phần. Cho dù kiếm trận của chín đại Chủ Thần không thể giành phần thắng, nhưng hòa thì không có vấn đề gì.
Cuộc chiến như vậy, Tần Vô Song kỳ thực đã ở thế bất bại. Chỉ cần ra trận phát huy tốt nữa liền nhất định chắc thắng.
Chỉ là, hắn còn rất nhiều quân bài bí mật mà đối phương chưa biết. Quan trọng là đối phương có dám cược hay không.
Lần cược này, có thể gọi là khủng bố!
Ba đại Thiên Tôn kia nghe xong cũng thầm sửng sốt, không khỏi nhìn Tần Vô Song vài cái, đặt cược thế này không phải trò đùa.
Thắng đương nhiên là vô cùng vui mừng, nhưng nếu thua là nô là bộc, với cường giả cấp bậc Thiên Tôn, đó không phải là nói giỡn.
Nhất là lập Khế ước Thiên đạo, ngay cả đổi ý cũng không được.
Ba người nhìn nhau một cái, đều cảm thấy chấn động. Trong lòng nổi lên sự sợ hãi, nhưng nhất thời không thể biểu hiện ra.
Tần Vô Song lại rất hiểu ý, nói:
- Ba vị, cũng đừng nói ta dùng kế khích tướng. Các ngươi cứ thương lượng cẩn thận, tránh sau này nói ta gạt các ngươi. Việc đại sự này không phải trò đùa.
Ba đại Thiên Tôn không khách sáo, quay đầu lại, dùng Thần hồn trao đổi.
Bách Chiến Thiên Tôn tính cách nóng nảy, tự nhiên là chủ trương ứng chiến. Hắn cảm thấy, ba đại Thiên Tôn liên thủ không thể nào thua mấy người này được.
Bích Lạc Thiên Tôn và Long Du Thiên Tôn có chút do dự, đối phương dám đặt cược lớn như vậy, lẽ nào không có chỗ dựa nào?
Hoặc là đối phương thực sự có bản lĩnh, quyết tâm muốn đè bọn họ.
Hoặc đối phương căn bản không có thực lực đấu với bọn họ, chỉ là tình thế khẩn trương, bày ra trò này để dọa người, khiến bọn họ sợ mà lui lại.
Đây là hai phương hướng hoàn toàn khác nhau.
Nếu đối phương thực sự có bản lĩnh, vậy trận chiến này đối với ba đại Thiên Tôn mà nói không thể trực tiếp đối đầu. Mà nên lợi dụng ưu thế về người, lựa chọn chiến thuật biển người. Nhìn phía đối phương, Chủ Thần cường giả cũng không bằng một phần năm bọn họ.
Thực lực này, ba đại Tinh vực chiếm ưu thế tuyệt đối.
- Long Du Thiên Tôn, ngươi cảm thấy thế nào?
Bích Lạc Thiên Tôn hỏi.
- Theo ta ổn thỏa quan trọng nhất. Chúng ta có ưu thế về người, hà tất để bọn chúng nắm quyền chủ động. Lần cược này tám chín phần là một âm mưu. Vạn nhất chúng ta chui vào thì thật phiền phức.
Long Du Thiên Tôn lo ba ván kia có thể thua.
Bích Lạc Thiên Tôn âm trầm không nói, hắn thừa nhận Long Du Thiên Tôn nói có chút có lý, nhưng ngược lại, nếu đối phương có năng lực thắng ba ván kia, vậy cho dù có ưu thế về số người thì tác dụng cũng không lớn. Đối phương chỉ cần khống chế ba đại Thiên Tôn thì bất lợi về nhân số có thể đảo lại.
Cũng chính là, trận chiến này xét cho đến cùng là đối đầu giữa những cường giả mạnh nhất. Nếu đối phương có thực lực thắng ba ván kia, thì cũng có thực lực thắng trong cả cuộc đấu này.
Nếu đối phương không có thực lực đó, có lẽ hoàn toàn chỉ là phô trương thanh thế, cố ý khiến họ sợ mà rút lui.
Nghĩ vậy, Bích Lạc Thiên Tôn liền đem nghi hoặc trong lòng nói ra.
Bách Chiến Thiên Tôn vô cùng tán đồng ý kiến của Bích Lạc Thiên Tôn:
- Ta thấy lời của Bích Lạc Thiên Tôn rất có lý, nếu bọn họ có năng lực thắng ba ván kia, thì trực diện đối kháng bọn họ cũng có năng lực chiến thắng. Sao hà tất phải vòng vo như thế? Ta thấy là bọn chúng đang cố phô trương thanh thế mà thôi.
Long Du Thiên Tôn nói:
- Ý các ngươi là?
- Ý ta rất rõ ràng, nếu ba đại Thiên Tôn chúng ta ngay cả cái Tinh vực Cửu Diệu cỏn con này cũng không chiếm được, vậy còn có mặt mũi nào đứng chân nữa. Làm nô làm bộc là mệnh rồi!
Bách Chiến Thiên Tôn thẳng thắn nói.
- Đối kháng chính diện thương vong rất nhiều. Nếu Thiên Tôn cường giả của đối phương không đấu theo lẽ thường mà lựa chọn chiến thuật du kích, tổn thất của chúng ta còn lớn hơn. Nếu đối phương hoàn toàn từ bỏ Tinh vực Cửu Diệu, đi công kích lãnh địa của chúng ta vậy hậu quả sẽ không thể dự đoán được. Cho nên ta cảm thấy, dùng đánh cược phân định thắng thua là hình thức càng hợp lý hơn.
Bích Lạc Thiên Tôn cũng thể hiện quan điểm.
Long Du Thiên Tôn thở dài:
- Các ngươi đã nghĩ tới chưa, nếu thua chúng ta sẽ trở thành nô bộc của đối phương, trong lòng các người có chấp nhận được không? Đã nghĩ tới hậu quả tai hại này chưa?
- Thứ nhất ta không cảm thấy chúng ta sẽ thua. Chín đại Chủ Thần của Tinh vực Cửu Diệu có bao nhiêu năng lực, bọn chúng liên thủ bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể thắng. Còn hai ván nữa, chúng ta chỉ cần đảm bảo một ván hòa là đã không thất bại rồi. Hơn nữa nếu chúng ta ngay cả chín đại Chủ Thần cũng không giải quyết được, ta thấy sớm muộn cũng là cái số làm nô lệ thôi.
Bách Chiến Thiên Tôn mồm mép nhanh nhẹn, một chút cũng không hàm hồ.
Bích Lạc Thiên Tôn gật gật đầu:
- Chúng ta phải quy định trước thời gian, ván hòa cũng phải tính. Chỉ cần ở thế bất bại liền có thể đấu. Nếu sau khi đấu hòa chúng ta lại quy định Chủ Thần đấu với nhau, cứ như thế ưu thế về ngươi của chúng ta sẽ phát huy được. Hơn nữa, còn có thể thương thuyết không dùng tự do của đối phương làm vật đặt cược, chỉ dùng cơ nghiệp trang bị, xem đối phương nói thế nào. Nói tóm lại phải kỳ kèo mặc cả. Nếu đối phương không chấp nhận chúng ta lại thương nghị.
Bách Chiến Thiên Tôn vô cùng mừng rỡ:
- Đúng, nếu chúng ta ba ván mà hòa, chúng ta kiên quyết đấu tiếp, đấu tới khi nào bọn chúng không còn người nữa, ưu thế liền hiển hiện ra, mà đấu như thế, bọn chúng cũng không nói được gì.
Long Du Thiên Tôn nghe hai vị kia nói vậy cũng có chút động lòng.
Nếu Thiên Tôn mà đánh hòa, sau đó có thể đấu tiếp, vậy ưu thế nhân số của bọn họ liền được thể hiện ra. Chiến cuộc sẽ do bọn họ điều khiển. Lập tức mở miệng nói:
- Nếu không thì nói với bọn chúng, năm ván phân định thắng thua, thêm vào hai ván giữa các Chủ Thần. Như thế, chúng ta càng có thêm phần thắng.
Dưới trướng ba đại Thiên Tôn đều có vô số Chủ Thần thiện chiến, mà bên Tinh vực Cửu Diệu Chủ Thần không có mấy người, đừng nói là thiện chiến nữa.
Bích Lạc Thiên Tôn gật đầu:
- Được, chúng ta nói trước như vậy, nếu bọn chúng không đồng ý lại mặc cả tiếp.
Ba đại Thiên Tôn đạt được sự nhất trí liền tiến lên.
Tần Vô Song thấy bọn họ đi tới, mỉm cười nói:
- Thế nào, thương nghị xong chưa?
Long Du Thiên Tôn mở miệng nói:
- Ba ván phân thắng thua tính ngẫu nhiên quá lớn. Chi bằng đổi thành năm ván càng thể hiện rõ thực lực.
Tần Vô Song thản nhiên cười:
- Nếu các người có năm đại Thiên Tôn đương nhiên là có thể. Nhưng các ngươi chỉ có ba đại Thiên Tôn, phái ai ra đây?
- Chúng ta có thể phái thêm hai Chủ Thần.
Tần Vô Song đáp:
- Chủ Thần của ba đại Tinh vực các ngươi có thể so sánh với Thiên Tôn sao? Đây là đối đầu giữa cường giả đỉnh cao, Chủ Thần tham gia còn ra cái gì nữa?
Long Du Thiên Tôn cũng nói:
- Các ngươi chẳng phải cũng phái ra chín đại Chủ Thần đó thôi.
- Tinh vực Cửu Diệu chỉ có chín đại Chủ Thần, bọn họ là chủ nhân ở đây, nếu mà lười biếng tất nhiên không được. Nếu đấu năm ván ta một mình đấu ba ván cũng không sao. Các ngươi cũng có thể phái mười tám Chủ Thần chia thành hai tốp đấu cùng ta. Thế nào? Đủ năm ván phải không?
Cái này đối phương đương nhiên sẽ không chấp nhận, chín đại Chủ Thần đối đầu với Thiên Tôn cường giả, đừng nói hai ván, trăm ván đều không thể thắng được.
Chín đại Chủ Thần của Tinh vực Cửu Diệu sao có thể tự tin đến vậy, lẽ nào là do Lý Huyền Phong đã truyền cho họ trận pháp gì đặc biệt chăng?
Ba đại Thiên Tôn thấy Tần Vô Song thời khắc mấu chốt không nhượng bộ, đành theo kế hoạch nói:
- Muốn đấu ba ván cũng được. Chỉ là nếu sau ba ván vẫn hòa thì nên phân định thắng thua thế nào?
- Hòa? Sao có thể hòa, đấu tới khi phân định thắng thua thì thôi.
Âm Ma Thiên Tôn bên cạnh ngoác miệng cười lớn.
Khẩu khí liều mạng này của hắn khiến ba đại Thiên Tôn kia không khỏi dựng tóc gáy. Đấu tới khi phân định sinh tử thắng thua? Đó còn gọi là cược sao?
Âm Ma Thiên Tôn kiêu ngạo nói:
- Sao, không dám à, sợ rồi sao? Sợ chết các ngươi còn dám xâm lược người khác, nhanh chóng quay về ôm vợ ngủ đi.
Ba đại Thiên Tôn thấy hắn không có phong độ như vậy đều âm thầm lắc đầu, trong lòng có vài phần khinh thường.
Tần Vô Song cũng không ngăn trở, cứ để Âm Ma Thiên Tôn pha trò. Trong lúc này biểu hiện bên mình càng cổ quái, đối phương càng kiêng kỵ, suy nghĩ cũng càng nhiều.
Bích Lạc Thiên Tôn ho khan một tiếng, nói:
- Chúng ta đều là Thiên Tôn cường giả, nếu đấu đến chết thì còn ra dáng gì nữa. Chi bằng quy định thời gian, trong thời gian đó không phân thắng thua thì là hòa, thế nào?
- Xin hỏi lấy thời gian bao nhiêu làm chuẩn?
Tần Vô Song cười hỏi.
- Một canh giờ, thế nào?
Tần Vô Song lắc đầu:
- Cao thủ đối đầu, một canh giờ quá ngắn, ba canh giờ định thắng thua.
Bọn người Bích Lạc Thiên Tôn nhìn nhau một chút, dùng Thần hồn trao đổi rồi Bích Lạc Thiên Tôn nói:
- Hai canh giờ là giới hạn cuối cùng!
Tần Vô Song cười nói:
- Nếu các ngươi đã không tự tin đến vậy, vậy thì hai canh giờ đi. Dù sao cũng phải cho các ngươi thua tâm phục khẩu phục.
Hắn cố ý nghênh ngang như vậy, trong mắt đối phương lại cảm thấy thanh niên này có chút bồng bột ngông cuồng.
Quả nhiên, Long Du Thiên Tôn khóe miệng xuất hiện nụ cười lạnh, trong lòng thầm nói:
- Tiểu tử này rốt cuộc vẫn chỉ là loại thiếu niên đắc chí ngông cuồng, như thế càng không đáng ngại. Ba ván thì ba ván, lẽ nào ba đại Thiên Tôn chúng ta còn không ứng phó được với cục diện này hay sao?
Bích Lạc Thiên Tôn thấy Tần Vô Song đã có chút lơi lỏng, nhân cơ hội nói tiếp:
- Ba ván nếu mỗi bên thắng một, hòa một thì đại cục là hòa. Vậy phải làm sao đây? Ta có một đề nghị.
- Ngươi nói!
Tần Vô Song không có thái độ gì, thấy đối phương chấp nhận ba ván thì những thứ khác đã không còn quan trọng nữa, điểm quan trọng nhất đã ở trong tay thì dễ xử lý rồi.
- Nếu sau ba ván vẫn hòa vậy thì cho phép Chủ Thần ứng chiến. Chủ Thần đối kháng cũng dùng ba ván phân thắng thua, tiếp tục đấu, thế nào?
Tần Vô Song trong lòng thầm thấy buồn cười, hóa ra đối phương còn định sau khi hòa thì dùng Chủ Thần phân thắng thua. Đây đúng là chủ ý không tệ. Lập tức âm trầm không nói, mỉm cười nhìn ba Thiên Tôn kia