Khí Trùng Tinh Hà

Chương 30: Chương 30: La Giang Thất công tử.






Một lát sau, phục vụ lại chạy lên, vào cửa liền nói:

- Thiếu gia, không được a. Cua Hương Lạt bị bọn họ đoạt đi, tiểu nhân ngăn cản không được.

Tần Vô Song vừa nghe, lửa giận bốc lên. Tỷ đệ không dễ dàng đến ăn một phen, vậy mà có người đến làm mất hứng.

Bỗng nhiên đứng lên, quát khẽ nói:

- Dẫn ta đi!

Sải bước ra ngoài, Tần Tụ ở phía sau gọi:

- Vô Song, đừng nháo sự, bọn họ muốn ăn thì để cho bọn họ ăn đi.

Tần Vô Song hít sâu một hơi, quay đầu lại nói:

- Tỷ, hôm nay ta nhượng một mâm cua Hương Lạt, ngày mai, bọn họ được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn ta ngàn mẫu ruộng tốt, chẳng lẽ cũng nhường? Bàn cua Hương Lạt này, hôm nay bất luận như thế nào cũng không thể nhường!

Tần Tụ sửng sốt, nàng đột nhiên cảm giác được, đệ đệ dường như đã lớn. Nói ra đạo lý, làm cho nàng làm tỷ tỷ cũng không thể cãi lại.

- Tên hỗn đản nào dài mắt, ngay cả ăn bữa cơm cũng không cho người ta yên tĩnh, nếu không phải rùa rút cổ thì lăn ra đây cho ta.

Tần Vô Song một quyền nện ở lan can hàng hiên, khiến cả lan can chấn động kịch liệt, giống như động đất, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.

- Xú tiểu tử…

- Không nên lỗ mãng tại đây hô to gọi nhỏ!

Tần Vô Song nói xong, trong gian thiên phòng, xông ra năm sáu con cháu quý tộc. Cả đám đều là con cháu trưởng thành, ít nhất cũng cỡ tuổi Tần Tụ.

Tần Vô Song ánh mắt như dao, đảo qua ngực sáu gã mới đến, nhận ra hai người trong đó.

Hứa gia Nhị công tử, Hứa Viên - ca ca của Hứa Đình, được xem là một trong ‘Thất công tử’ quận La Giang, tuy rằng chỉ xếp hạng cuối cùng, nhưng cũng tính là nhân vật trẻ tuổi, một thế hệ có uy tín danh dự ở quận La Giang.

Trương Diệu, con cả của Trương Mậu Thụy, Tần Vô Song cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, cười thầm tiểu tử này né nhiều ngày như vậy, hôm nay không ngờ lại dám nghênh ngang liều lĩnh.

Còn có bốn người, Tần Vô Song nhận không ra thân phận, chẳng qua thân phận thực lực cũng ở dưới Hứa Viên.

Hắn xem như đã nhìn ra, mấy người này hiển nhiên không phải tình cờ xuất hiện ở đây, xem ra đến có chuẩn bị, lai giả bất thiện.

Tranh đoạt cua Hương Lạt chỉ là lấy cớ, mưu đoạt cơ nghiệp Tần gia, mới là thật a. Một khi nghĩ thông suốt, hắn ngược lại càng thêm thản nhiên.

- Hắc hắc, tiểu tử, chỉ là muốn một mâm đồ ăn của ngươi mà thôi, gọi to gọi nhỏ cái gì? Tại quận La Giang này, muốn nổi giận cũng suy nghĩ xuất thân của mình.

Trương Diệu khẩu khí khinh thường nói.

Tần Tụ vội chắn trước mặt đệ đệ, sợ hắn chịu thiệt, vội vàng đáp trả:

- Ngươi chẳng qua cũng chỉ là con cháu vọng tộc mà thôi có cái gì tốt đâu? Mọi người đều là quý tộc thứ phẩm, các ngươi không có tư cách bảo chúng ta nhường đồ vật này nọ.

Bách Việt Quốc luật pháp quy định, trong trường hợp này, quý tộc thượng phẩm được ưu tiên có tư cách, có thể yêu cầu quý tộc thứ phẩm nhượng lại bàn cua Hương Lạt.

Nhưng ở quận La Giang, quý tộc thượng phẩm chỉ có duy nhất Đạt Hề thế gia.

- Ô, cô bé xinh đẹp, có chồng chưa a?

Trương Diệu ngoài cười nhưng trong không cười, sắc mặt vô lại.

- Ha ha ha…

Mấy con cháu quý tộc phía sau Trương Diệu đều cười rộ lên, chỉ có Hứa Viên trấn định tự nhiên, chẳng qua đôi mắt lại ở trên người Tần Tụ đảo không ngừng.

Tần Tụ mặt đỏ lên, khẽ cắn môi, vội la:

- Vô sỉ!

- Còn có thể thẹn thùng! Nghĩa là vẫn chưa có chỗ hả?

Trương Diệu khẩu khí càng thêm khoa trương:

- Đầu năm nay chỗ tốt cũng khó tìm, Hứa thiếu gia, có hay không hứng thú…

Tần Vô Song biết những người này là cố ý chọc giận mình, tìm cớ dụ mình động thủ. Đang tính toán cách ứng xử cho hợp lý.

Đột nhiên, không biết từ đầu truyền đến một tiếng quát mắng lạnh lùng:

- Vô sỉ!

- Ai? Ai Mắng ta?

Trương Diệu giận dữ thét.

- Chửi một đám áo mũ chỉnh tề, bại hoại không bằng cầm thú.

Thanh âm băng lãnh, mang theo một cổ ý tứ hàm xúc đặc thù.

- Sau lưng mắng chửi người khác thì có bản lĩnh gì, đi ra nói chuyện!

Ở quận La Giang, người bọn họ không thể trêu vào thật đúng là không mấy, dám công nhiên mắng bọn hắn như vậy, lại càng ít.

- Thật muốn ta đi ra?

Nói xong, bạch quang chợt lóe, một thân ảnh nhanh như tia chớp từ một gian phòng bước ra.

- Ba!

Một dấu bàn tay rõ ràng in ở trên khuôn mặt của Trương Diệu.

- Là ngươi…

Hứa Viên nhìn bóng trắng, thấy một nam tử áo trắng thần thái tự nhiên ngồi ở lan can đối diện, thất thanh nói.

Người này cũng hơn hai mươi tuổi, mi cong như liễu đầu xuân, mặt như tam thu cổ nguyệt, bộ dạng thanh tú tuấn mỹ. Chỉ có điều vẻ mặt thoáng có chút hờ hững, trong tay cầm một chén rượu bạch ngọc, cả người nhìn qua có chút lạnh lùng.

- Ngươi… Ngươi là người nào, dám đánh con cháu quý tộc?

Trương Diệu vô duyên cớ vô cớ bị đánh, cơn tức đang vượng, nếu không phải sợ hãi thân thủ đối phương, đã sớm liều mạng.

- Ta giết ngươi, cũng không khó. Hứa Viên, ngươi kết giao những kẻ như thế này, cũng xứng với danh hào ‘Thất công tử ’ quận La Giang sao?

Hứa Viên trên mặt tái đi lúc xanh lúc trắng, ngập ngừng không dám chống đối.

- Đạt Hề huynh, đây là hiểu lầm.

Hứa Viên nói quanh co, trán đã bắt đầu đổ mồ hôi.

- Hiểu lầm? Toàn bộ ta đều nghe thấy, thật là hiểu lầm sao?

Thân phận của bạch y công tử đúng là người của Đạt Hề thế gia!

Trương Diệu vuốt cái mặt đau nhức, kinh hãi không thôi. Thế nhưng gặp phải cường giả Đạt Hề thế gia, đã biết vận khí xui xẻo.

May mắn đối phương ra tay không nặng, bằng không dù có tát chết mình, cũng không biết đi đâu phân rõ phải trái.

- Đạt Hề huynh, đây là con cháu thân sĩ ở thôn trấn, không thấy được cấp bậc lễ nghĩa, Trương Diệu lão đệ cũng là muốn cho bọn hắn một chút giáo huấn, làm cho bọn họ hiểu chút lễ tiết. Miễn cho về sau ra ngoài làm mất mặt quận La Giang.

Hứa Viên xảo biện.

- Ha ha ha…

Lúc này, Tần Vô Song đột nhiên cười lên.

- Người vô sỉ ta đã thấy không ít, nhưng người vô sỉ giống Hứa thiếu gia ngươi, hôm nay vẫn là lần đầu nhìn thấy. Ngươi muốn cướp đoạt của ta, ngược lại nói ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Xin hỏi Hứa thiếu gia, trên mặt ngươi thật sự là da người chứ? Da người lẽ ra đâu có dày vậy.

Hứa Viên bị Đạt Hề công tử chế nhạo, không dám động khí, nhưng Tần Vô Song ở trong mắt hắn, lại giống như con kiến, trên mặt phủ đầy sát khí:

- Tiểu tử ăn nói vô lễ, đi xuống lầu, ta muốn giáo huấn ngươi.

Tư đấu là không cho phép, nhưng là công khai khiêu chiến, chỉ cần song phương đồng ý, có thể tiến hành quyết đấu.

- Vô Song, đừng đáp ứng hắn.

Tần Tụ lo lắng nhắc nhở nói.

- Chậc chậc, thật sự là có tiền đồ. Đường đường một trong ‘thất công tử’, không ngờ lại khiêu chiến với một Võ đồng. Hứa Viên, ta thấy mặt mũi Hứa gia cũng bị ngươi làm mất hết rồi. Chuyện ngày hôm nay có ta ở đây, nếu ai ỷ thế hiếp người, cũng đừng hòng yên chuyện được với Đạt Hề Minh ta.

Nói xong, công tử Đạt Hề thế gia, đứng hàng thứ nhất trong ‘Thất công tử’ Đạt Hề Minh, xoay người đi vào phòng.

Tần Tụ nhìn Đạt Hề Minh tiêu sái tiến vào phòng, không khỏi nhìn thêm vài lần. Nghĩ thầm đây mới là mẫu mực con cháu quý tộc có khí độ, có giáo dưỡng.

Hứa Viên một bụng tức giận, cũng bị Đạt Hề Minh một câu ép tới gắt gao, trừng mắt với Tần Vô Song:

- Tiểu tử, hôm nay coi như ngươi gặp may mắn!

- Chúng ta đi!

Bọn Trương Diệu cũng khiếp sợ uy thế Đạt Hề thế gia, không dám lỗ mãng, trừng mắt đi xuống lầu.

- Tiểu tử Tần gia, ngươi đừng đắc ý, sẽ có một ngày, ta sẽ giết chết ngươi tế vong linh đệ đệ của ta ở trên trời!

Trương Diệu đi xuống lầu, không quên quay đầu lại phát ra cảnh cáo hung tợn.

- Hẹn ngày không bằng hôm nay ngay tại trong này đi. Ta còn không sợ Đạt Hề thế gia, các ngươi sợ cái gì?

Tần Vô Song thản nhiên nói.

Hứa Viên dừng cước bộ, trong lòng thầm mừng như điên, tiểu tử này chính là muốn chết, như vậy để xem Đạt Hề Minh làm sao can thiệp vào. Lập tức lớn tiếng nói:

- Đạt Hề huynh, ngươi nghe chưa, tiểu tử này chủ động khiêu khích, ngươi trách không được ta đâu?

Đạt Hề Minh mày hơi nhíu, lại lần nữa đi ra, nhìn Tần Vô Song, hiển nhiên không nghĩ tới con cháu Tần gia lại khởi mào chuyện này.

Tần Vô Song không hoảng hốt, chắp tay nói:

- Tại hạ Tần Vô Song, đa tạ Đạt Hề huynh chủ trì công đạo. Chẳng qua Hứa thiếu gia cùng Trương thiếu gia, bọn họ mưu đồ sản nghiệp Tần gia ta không phải chuyện một ngày hai ngày. Trong lòng khẳng định tính kế như thế nào diệt trừ ta, làm cho Tần gia mất đi người thừa kế, như vậy tính toán của bọn họ sẽ thành công.

Hứa Viên cùng Trương Diệu hai mắt nhìn nhau, không nghĩ rằng một Võ đồng nho nhỏ lại có thể vạch trần nội tâm xấu xa của bọn họ, hơn nữa là nói trúng tim đen!

- Ân?

Đạt Hề Minh khẽ mở đôi môi mỏng, hỏi:

- Vậy ý của ngươi là?

- Nếu xung đột sớm hay muộn cũng phải phát sinh, còn không bằng kết thúc luôn trong hôm nay. Xin mời Đạt Hề huynh làm chứng, ta cùng nhị vị thiếu gia công khai quyết đấu một trận, sinh tử đều do thiên mệnh, cũng đỡ phải để bọn họ bày mưu tính kế tới tìm ta phiền toái.

Đạt Hề Minh suy xét một lát, thấy Tần Vô Song nghiêm túc thật sự, mà cô nương phía sau hắn, lại có chút lo lắng.

- Ngươi là một Võ đồng, việc này có thể làm chủ sao? Lệnh tỷ có thể đáp ứng sao?

- Đạt Hề công tử, nếu là một chọi một công bình quyết đấu, Tụ nhi đáp ứng để đệ đệ của ta xuất chiến.

Tần Tụ cũng từ phụ thân biết được tu vi của đệ đệ đã vượt qua phụ thân.

- Được! Trương Diệu, ngươi nói như thế nào?

Đạt Hề Minh biết Hứa Viên thực lực cũng được, đã là Chân Võ Cảnh Nhất đẳng, cho nên cố ý tránh đi Hứa Viên mà hỏi Trương Diệu.

- Ta không ý kiến!

Trương Diệu đang lo tìm không được cơ hội thay đệ đệ báo thù, một Võ đồng Thất đẳng mà thôi! Phải biết rằng, hắn đã là cao thủ Lực Võ Cảnh Đỉnh phong, sắp tiến vào Chân Võ Cảnh!

Đánh một Võ đồng, còn không phải giống như ăn một bữa sáng hay sao? Hôm nay, mình sẽ vì đệ đệ đã chết báo thù!

Đạt Hề Minh thấy song phương không dị nghị, gật đầu nói:

- Được, Đại quảng trường La Giang, công khai quyết đấu! Sinh tử bất kể, đều tự chịu trách nhiệm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.