Khí Trùng Tinh Hà

Chương 213: Chương 213: Linh lực dồi dào mặc cho ta hấp thụ






Sáu trăm tên Đệ tử Cao cấp được khảo quan dẫn ra một bãi đất trống ở phía sau của Chủ điện, bốn phía xung quanh mảnh đất này có sáu cây cột rất cao, cũng không biết là dùng loại ngọc gì xây thành, khiến cho người ta có một loại cảm giác thần bí.

Vị khảo quan kia nói:

- Ở sân này là một cái trận pháp ngưng tụ linh lực, vị trí các ngươi đang đứng cũng chính là trung tâm của trận pháp. Đến lúc đó, ở giữa trận pháp này sẽ thúc giục ra một trận linh lực, hình thành uy lực áp chế các ngươi. Đối với những kẻ tham gia khảo hạch, nếu chống đỡ không được thì có thể lựa chọn đi ra ngoài sáu cây cột này, thì sẽ không bị lực lượng của trận pháp áp chế. Đây chính là cuộc khảo hạch đối với sự chịu đựng của các ngươi, cũng là nội dung khảo hạch thứ tư. Tất cả đều hiểu cả rồi chứ?

- Hiểu rồi!

- Được, căn cứ vào độ dài thời gian chống đỡ của các ngươi, cũng sẽ có một bậc thang tính điểm, tương đương với số điểm của các ngươi. Sau khi các ngươi ra ngoài thì sẽ biết được điểm! Đều chuẩn bị tốt cả chưa?

- Chuẩn bị tốt rồi!

Tiếng hô đồng thanh rầm rầm. Hiển nhiên trải qua một đêm nghỉ ngơi và hồi phục, bất kể là thể năng hay là tinh lực của mấy kẻ đệ tử này cũng đã khôi phục không ít, bởi vậy ý chí chiến đấu lại tràn đầy. Hiển nhiên là hi vọng trong cuộc khảo hạch của ngày hôm sau sẽ đạt được thành tích tốt.

- Được, vậy thì bắt đầu đi!

Một bãi đất trống to như vậy, sáu trăm người đều khoanh chân mà ngồi, tìm được vị trí của mình rồi thì mỗi kẻ trong lúc đó cũng đều chừa ra một khoảng cách nhất định, không quấy rầy lẫn nhau.

Nghiêm Phong cũng ở trong hàng ngũ này, tìm được một vị trí ngồi xuống, đột nhiên ngẩng đầu lên lại thấy Tần Vô Song đang yên vị trước mặt hắn, khẽ chớp chớp ánh mắt.

- Tần sư huynh, lần này ngươi nhất định vẫn là điểm tối đa!

Nghiêm Phong nói.

Tần Vô Song khẽ cười, gật gật đầu, lại nói:

- Tập trung, không cần phân tâm, chuyên chú, giữ vững tâm trí.

Tuy rằng Tần Vô Song không biết trận pháp ngưng tụ linh lực này cụ thể như thế nào nhưng hắn căn cứ theo kinh nghiệm đối với loại xâm nhập linh lực này, duy trì ý chí, không để tạp niệm quấy nhiễu, phải làm tốt việc bảo vệ tâm trí bản thân trước.

Càng phân tâm, lực chú ý càng phân tán, lại càng dễ bị công kích.

Trận pháp ngưng tụ linh lực nhanh chóng mở ra, sáu trăm gã đệ tử ở đây nhất thời có thể cảm giác được một luồng lực lượng đang từ bốn phương tám hướng đè ép đi tới. Loại cảm giác này thật giống như trên mặt chỗ trũng của mặt đất đột nhiên bị thủy triều phun từ bốn phía mà tới, vây quanh bọn chúng. Loại cảm giác như nước trút xuống đầu mãnh liệt.

Sự xung kích của linh lực này khiến cho một bộ phận Đệ tử Cao cấp có tu vi không cao lập tức trên ngực dâng lên một trận đè nén, vội vàng vận khí đối kháng.

Tần Vô Song hoàn toàn không ngờ, nhíu mày xuống, trong ánh mắt khẽ không ngờ là như vậy, vẫn dường như ngồi thiền bình thường, đối với biến hóa của cảnh giới bên ngoài dường như là không hề có để ý tới. Bất luận sấm sét đùng đoàng, mưa đá sấm chớp cũng không có cách gì khiến hắn mảy may tới.

Đứng thả lỏng, ngồi tập trung. Tần Vô Song giờ phút này tựa như một cái chuông đồng, mưa gió cũng bất động, dường như thiên địa có đổ nát cùng không có cách nào khiến hắn có thể mở mắt.

Gợn sóng của linh lực giống như gợn sóng bình thường vậy.

Chỉ là cái gợn sóng này không phải là hướng ra ngoài mà là khuếch trương ở bên trong, hướng vào phía trong mà đè ép, không ngừng hấp thụ. Cảm giác tựa như một cái dây thừng đang lớn lên vô hạn, quấn bện trói chặt từng vòng từng vòng khủng bố không ngừng cuốn tới.

Sự thúc giục của linh lực này tuy rằng công kích không có như sóng to gió lớn, cũng không có cuồng liệt dữ dội giống như cuồng phong bão táp nhưng luôn luôn kéo ra thật dài, liên tục quấn tiến lên phía trước.

Như vậy từng giọt từng giọt không ngừng tích lũy, giống như chảy thành sông biển, giống như từng tấc đất góp thành núi cao, uy áp tự nhiên càng tích lũy thì càng dày đặc.

Sau một khắc liền có một số Đệ tử Cao cấp cảm thấy trong lòng bực dọc nóng nảy, bắt đầu cảm thấy áp lực hung mãnh vô cùng, dồn dập hít thở, khiến mặt cũng bị đỏ bừng. Dường như chỉ cần không thận trọng thì sẽ tuyệt khí mà chết.

Nhưng mà những kẻ này vẫn là gắng gượng chịu đựng, ai cùng không đứng lên biểu hiện bỏ cuộc.

Đệ tử Cao cấp tốt xấu gì cùng đều có tồn tại thân phận, ở đây có sáu trăm tên Đệ tử Cao cấp, tự nhiên chẳng kẻ nào hy vọng mình là kẻ đầu tiên đứng lên tuyên bố bỏ cuộc.

Sau đó, loại kiên trì này rất nhanh trở thành một loại tra tấn. Đệ tử chống đỡ cường áp này chỉ cảm thấy trong tai những tiếng ong ong ù tai, lục phủ ngũ tạng dường như bị một thứ gì đó vô hình đang mạnh mẽ đấm bên trong toàn thân, không ngừng chèn ép, không ngừng chà xát, lập tức ngũ quan cũng cơ hồ đều bị đè ép.

Phù phù!

Rốt cuộc cũng có kẻ chống đỡ không được, một ngụm máu tươi phun ra. Hắn lảo đảo đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo lết ra bên ngoài. Kẻ này cũng biết có tiếp tục chống đỡ thì chỉ sợ ngay cả mạng cũng chẳng dám đảm bảo, chứ đừng nói đến cái gì gọi là thành tích của khảo hạch.

Xuất hiện kẻ thứ nhất bỏ cuộc, những Đệ tử Cao cấp khác đang miễn cưỡng chống đỡ, tâm lý phòng tuyến cũng lập tức bị buông lỏng, ý chí cũng sinh ra sự dao động.

Một khi ý chí bị dao động thì cách sự bỏ cuộc cùng không còn xa nữa rồi.

Lần lượt như vậy, quá nửa canh giờ sau, có quá nửa Đệ tử Cao cấp rời khỏi. Mà những kẻ này hiển nhiên là đều có điểm thấp.

Còn lại mấy đệ tử trong sân này, có một bộ phận thì vẫn đạm nhạt như cũ, theo vẻ mặt thì căn bản không thể nhìn ra bất kỳ một cảm giác không ổn nào cả.

Nếu lúc này đứng xem ở bên ngoài thì thực có thể dễ dàng nhận ra, kẻ nào tu luyện cao thì kẻ đó chịu được mạnh, kẻ nào không chịu được thì cũng sắp phải rời ra.

Trải qua nửa canh giờ thử thách, bộ phận tu vi cao kia, áp lực cố nhiên là lớn, nhưng hiển nhiên đều có thể hóa giải nhẹ nhàng áp lực kia.

Mà bộ phận tu vi bình thường tuy rằng vẫn còn nỗ lực chống đỡ nhưng hiển nhiên vẫn kiên cường cứng rắn.

Linh lực uy áp tới giai đoạn này đã không còn có cảm giác như thủy triều uy áp bốn phía nữa mà nó căn bản như cái hố to, trực tiếp hút bọn chúng sâu vào trong.

Chính là loại cảm giác chôn sống này đè nặng khiến cho cảm giác vô cùng nghẹt thở.

Vù!

Lại có mấy kẻ đứng lên, chạy bán sống bán chết hướng ra ngoài mấy câu cột. Cố gắng chống đỡ thì chỉ sợ ngay cả tim cũng bị vỡ vụn.

Loại áp lực trình độ tới giờ phút này đã không phải là Đệ tử Cao cấp bình thường có khả năng áp chế được.

Nghiêm Phong trong giờ phút này cũng đã cắn chặt răng mà chống đỡ. Mấy lần hắn đã muốn đứng lên bỏ cuộc, nhưng mở mắt nhìn thấy Tần Vô Song kia vẫn đang biểu hiện vô cùng tự nhiên, không hề thay đổi khí chất so với lúc đầu thì vô hình chung cũng khiến hắn miễn cưỡng chống đỡ, để hắn cố gắng chống đỡ thêm một khắc.

Lúc này, trán của Nghiêm Phong đã bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi không ngừng rơi xuống, gân xanh trên trán cũng hiện lên gấp hai lần bình thường.

Hắn biết, nếu không đi ra ngoài thì một khi linh lực uy áp này xâm nhập trong cơ thể chỉ sợ trực tiếp công kích bạo phát trong mạch máu, gân mạch hắn, trong lòng bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, nhìn thấy trong một trận pháp lớn như thế này đã chỉ còn lại mấy chục kẻ, mà trong bộ phận này phần lớn lại đều là Tiên Thiên cường giả.

Lại nhìn Tần Vô Song, vẫn ngồi thiền bình thường như trước, hoàn toàn không có một chút áp lực gì, theo vẻ mặt của hắn thì lại càng không có bất kỳ áp lực gì. Dường như đây không phải là một trận pháp ngưng tụ linh lực mà là một suối nước nóng, khiến hắn thích thú vô cùng, chuyên tâm hưởng thụ.

Thế nhưng thực tế lại đúng như ý nghĩ của Nghiêm Phong, Tần Vô Song lúc này lại đang hưởng thụ, hắn khác với bất kỳ kẻ nào. Những kẻ khác cho dù là Đệ tử Cao cấp cấp bậc Tiên Thiên nhưng cũng phải nỗ lực để đối kháng linh lực uy áp này, chỉ có duy nhất Tần Vô Song thì tựa như ăn cơm vậy, hấp thụ linh lực xuất ra từ bên trong trận pháp.

Loại linh lực do trận pháp ngưng tụ linh lực này phóng ra, vô cùng nồng đậm, so với tu luyện đích thực ở bên ngoài từ trước tới giờ thì không chỉ nồng đậm gấp bội, khiến cho Tần Vô Song đụng tới tự nhiên giống như là đang buồn ngủ đột nhiên được đưa cho một cái gối lót đầu vậy.

Bất thình lình Bắc Minh Đại Pháp thúc giục, không ngừng hấp thu linh lực, mới đầu hắn hấp thu chỉ là linh lực xâm nhập vào trong người hắn.

Đợi Bắc Minh Đại Pháp bắt đầu vận chuyển mạnh mẽ hơn, thì linh lực xâm nhập vào trong người đã không đủ để cho hắn hấp thu nữa, phạm vi hấp thu cũng tự nhiên mở rộng.

Đầu ngón tay khẽ di chuyển, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn như một tư thế ngồi xếp bằng, Tần Vô Song lại tự mình cảm nhận rõ ràng, đây là thủ quyết hành công của Bắc Minh Đại Pháp.

Hai ngón tay cái khẽ vểnh lên phía trước, đúng là lợi dụng huyệt Thiếu Thương. Lợi dụng Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm phối hợp phương pháp hành công Bắc Minh Đại Pháp hấp thu linh lực ở phía trước, theo huyện Thiếu Thương mà tiến tới, lưu thông trên một đường cuối cùng cũng tiến vào giữa bụng.

Con đường vận chuyển linh lực này, Tần Vô Song đã vô cùng thuần thục, lúc trước ở Sơn mạch Lăng Tiêu, hắn hấp thu qua linh lực nội đan của Hỏa Vân Điểu, lại hấp thu qua linh lực khí hải của gã áo đen, tự nhiên là quen thuộc, không có nửa điểm cảm giác bị ngưng trệ.

Nghiêm Phong vốn đã không chống đỡ được đột nhiên thấy lực áp bách nhất thời nhẹ đi rất nhiều, sự trói buộc của linh lực quanh thân, dường như cảm giác đột nhiên bị rút đi, thân thể đang bị trói buộc dường như đã được giải thoát, vô cùng nhẹ nhàng thoải mái vui sướng.

Nghiêm Phong quá đỗi mừng rỡ, nhất thời không hiểu rõ đã xảy ra cái gì, chỉ cảm thấy linh lực xung quanh thân mình vừa chạm đến tầng da thịt bên ngoài thì liền lập tức bị một thế lực bá đạo nào đó hút đi, hoàn toàn không trói buộc thân thể của hắn nữa.

Điều này làm cho tâm lý chuẩn bị bỏ cuộc của hắn giống như kẻ chết đuối vớ được cái phao, vui sướng như điên, khoanh chân ngồi trở lại tư thế cũ, lại giả dạng đang vận hành chân khí chống đỡ.

Tần Vô Song tuy rằng vẫn luôn không mở mắt ra nhưng tất cả cảm giác của Nguyên Phong thì hắn quả thực đã có ý hành động.

Hắn cảm nhận được Nguyên Phong sắp từ bỏ, thì niệm tình cái giao tình giữa hai người bọn hắn. Nhờ có Nghiêm Phong dẫn hắn đến Vạn Tượng Cốc mới có thể đạt được tám khỏa nội đan kia, đạt được Tiên Thiên Sơ Linh Đan. Loại thiện duyên này nếu giương mắt nhìn Nghiêm Phong bỏ cuộc thì Tần Vô Song hắn cũng tự nhiên sẽ không ngồi yên mà không để ý tới được.

Chỉ là, sự ưu đãi của Tần Vô Song chỉ trong phạm vi của Nghiêm Phong. Phạm vi hấp thụ cũng chỉ là ở trong phạm vi khu vực của hắn và Nghiêm Phong, chứ tuyệt đối không thâm nhập sang những kẻ khác.

Bởi vậy chung quanh các Đệ tử Cao cấp khác lại không hề cảm nhận được một chút nào sự biến hóa nhỏ này.

Bởi vậy, Nghiêm Phong ngược lại vẫn còn ngồi ở giữa trận pháp, ngoài Tần Vô Song ra thì hắn chính là kẻ thoải mái nhất.

Xét đến cùng thì mấy kẻ đệ tử khác cho dù là Tiên Thiên cường giả cũng căn bản không thể chịu đựng quá lâu dưới loại uy áp linh lực ở đây được, đối với hấp thu linh lực, dù sao loại công pháp kỳ dị Bắc Minh Đại Pháp không phải kẻ nào cũng có thể thấy được. Những kẻ này chỉ có thể miễn cường đối kháng linh lực, cũng không thể đem linh lực trực tiếp hấp thụ.

Sự khác biệt giữa một cố gắng chống đỡ với một hấp thu này đủ để có sự chênh lệch hoàn toàn, cho dù là các khảo quan bên ngoài hiển nhiên cũng không có khả năng cảm nhận được sự biến đổi nhỏ đó.

Hai canh giờ trôi qua, không ngừng có kẻ bỏ cuộc. Trong trận pháp lúc này càng ngày càng ít người, đến cuối cùng, Đệ tử Cao cấp cấp bậc Tiên Thiên đều đã rút khỏi, giữa sân chỉ còn ít ỏi bốn kẻ vẫn đang ngồi.

Mà bốn kẻ này, ngoài Tần Vô Song cùng Nghiêm Phong, hai gã đệ tử kia cũng mồ hôi nhễ ngại trên mặt, lúc nào cũng có khả năng bỏ cuộc.

Đương nhiên Nghiêm Phong giờ phút này tự nhiên cũng không tránh khỏi ‘mồ hôi nhễ nhại’, nhưng mà cái đổ mồ hôi nhễ nhại này cũng là dốc hết toàn lực để giả bộ ra.

Tuy rằng ép bắt buộc cho mình ra mồ hôi cũng là chuyện vô cùng khó, nhưng so với việc đối kháng với linh lực vô cùng vô tận kia, hiển nhiên là đổ mồ hôi càng dễ làm hơn.

Các vị giám khảo tập trung theo dõi trong pháp trận, đối với biểu hiện của hắc mã Nghiêm Phong này cũng là bái phục không thôi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.