Khí Trùng Tinh Hà

Chương 217: Chương 217: Một cửa cuối cùng






Ánh mắt liếc nhìn Vi Dực một cái, trong mắt của Đại Điện chủ hàm xúc sâu xa, bỗng dưng than nhẹ:

- Tần Vô Song kẻ này, trước mắt mà nói thì cũng là một khối ngọc còn thô, tính cách vẫn còn cần phải mài dũa nhiều hơn nữa. Cái này chính gọi là căng quá thì sẽ đứt, đủ các loại hành động của hắn ở các nước Công quốc, tuy là báo thù, nhưng sự giết chóc sát phạt đã hơi quá mức. Ừm, người trẻ tuổi, huyết khí tràn đầy, cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu. Sự cao thấp của hai người các ngươi, chắc là sau bốn mươi tuổi liền có thể nhìn ra được nhiều điều…

Vi Dực kinh ngạc, hắn biết Tần Vô Song rất nổi trội, nhưng từ trước tới nay, hắn luôn nghĩ thấy ở Tinh La Điện, Linh căn Tiên Thiên là chỉ độc nhất một mình hắn, không hề có người thứ hai. Cái ưu thế tuyệt đối này, khẳng định những gã đệ tử khác không thể có khả năng so sánh được. Bởi vậy, hắn vẫn luôn có thói quen là kẻ dẫn đầu, có cảm giác của một kẻ cao cao tại thượng.

Hôm nay nghe sư phụ đại khai kim khẩu như vậy, tên Tần Vô Song kia lại có thể cùng hắn so sánh ngang bằng, hơn nữa lại còn có tiềm lực hơn cả bản thân hắn nữa, tự nhiên khiến cho Vi Dực không khỏi giật mình kinh ngạc, mồ hôi lại ứa ra, cũng không dám có nửa điểm buông thả chậm trễ nữa.

Độ cao, quyết định tầm nhìn của ngươi, tầm nhìn quyết định lòng dạ của ngươi, lòng dạ lại quyết định cảnh giới suốt đời của ngươi!

Hắn dần dần tỉnh ngộ, cân nhắc mấy lời nói của sư phụ, dần dần cảm nhận được một chút ý nghĩa.

Đi ra khỏi mật thất của sư phụ, Vi Dực đột nhiên thấy trong lồng ngực mình được rộng mở ra rất nhiều, một chút điều khúc mắc còn quẩn quanh trong đầu, cũng đột nhiên tự động được tháo bỏ hoàn toàn.

o0o

Cuộc khảo hạch ngày thứ ba, thời tiết vẫn rét căm căm như trước. Nhưng ở trong bầu không khí khảo hạch của Tinh La Điện, không khí lại nóng như lửa, ngùn ngụt hướng bay lên trời, vô cùng náo nhiệt.

Tất cả các Đệ tử Cao cấp đã tập kết, nghiêm trang chờ đợi. Tần Vô Song lúc này, vẻ mặt đã bình tĩnh vô cùng. Trải qua năm vòng khảo hạch, hắn đối với cuộc khảo hạch đã hoàn toàn không có một áp lực nào nữa, mà hoàn toàn cho đó là một sự hưởng thụ.

Còn một vòng cuối cùng là khảo hạch năng lực tổng hợp, cũng là buổi khảo hạch cuối cùng.

- Chư vị, tin rằng các ngươi đã chờ mong vòng thi cuối cùng này từ rất lâu rồi. Một vòng cuối cùng này cũng không hề phức tạp, nói đơn giản chính là hai chữ - Săn bắn!

Săn bắn? Tần Vô Song trong lòng chợt động.

Vị khảo quan kia mỉm cười nói:

- Ở Chủ mạch của Sơn mạch Lăng Tiêu, Tinh La Điện chúng ta đã sắp xếp mấy chục khu vực khảo hạch, bình thường thì tuyệt đối không có kẻ nào được xâm nhập vào trong. Chỉ có thời điểm Khảo hạch Cuối năm mới có thể đặc cách mở ra. Sáu trăm người các ngươi sẽ chia làm mười tổ, phân biệt tiến vào mười khu khảo hạch. Trong từng khu khảo hạch, chúng ta đều có thả ra cùng một số lượng linh thú Tiên Thiên Sơ cấp giống nhau, đều bằng với nhân số của các ngươi. Mấy con linh thú này sẽ khác các loại linh thú hoang dã, đều là do Tinh La Điện chúng ta nuôi dưỡng. Trên phương diện linh lực, chúng không cường hãn bằng các linh thú Tiên Thiên sơ cấp hoang dã, nhưng về lực công kích và lực phòng thủ thì đều xấp xỉ. Từng khu khảo hạch đều có sáu mươi đầu sơ cấp linh thú. Mỗi một con linh thú bắt được còn sống thì sẽ được hai mươi điểm, còn nếu mỗi đầu linh thú đã chết thì chỉ được có mười điểm.

- A. Vậy thì chẳng phải người nhiều linh thú ít sao?

- Đúng vậy, chia đều thì mỗi kẻ cũng chỉ được một đầu thú, vậy tổng điểm…

Những gã Đệ tử Cao cấp này đều nhất thời bàn tán xôn xao, hiển nhiên là có chút không hiểu đối với quy tắc này. Nhất là những gã có thực lực tương đối thấp, đẳng cấp của linh lực không cao, trong các vòng khảo hạch trước đạt kết quả không như ý, lại là có rất nhiều ý kiến.

Mà những gã Đệ tử Cao cấp cảnh giới Tiên Thiên, thì kẻ nào cũng đều bình tĩnh. Hiển nhiên, đối với việc tranh đoạt tài nguyên như thế này, Tiên Thiên cường giả bọn chúng có ưu thế quá lớn.

Vị khảo quan kia mỉm cười gật đầu:

- Các ngươi nói đều không sai! Người nhiều, linh thú ít. Nghĩa là trong số rất nhiều người bọn ngươi, sẽ có kẻ cuối cùng ra ngoài, rất có thể hai tay sẽ trống không, không có gì cả, nửa điểm cũng không có giành được. Mà lại có một số kẻ lại có thể đạt được điểm tuyệt đối. Đây là khảo hạch, mục đích của khảo hạch chính là để phân chia cao thấp, phân chia kẻ mạnh kẻ yếu, các ngươi, ngoài việc toàn lực ứng phó ra, thì những lời oán than có nhiều hơn đi nữa cũng sẽ không làm tăng thành tích của các ngươi.

Lời này vừa ra, những gã đệ tử mang lòng oán giận cũng đều ngoan ngoãn câm miệng lại. Quy tắc của Tinh La Điện là như vậy, tất cả đều dựa vào cạnh tranh, thực lực của ngươi không đủ mạnh thì cũng đừng hy vọng quy tắc chiếu cố để ý tới ngươi. Quy tắc chính là muốn đề cao thực lực của cường giả, thúc đẩy những kẻ yếu tiến bộ, căn bản không hề có cái gì gọi là sự thiên vị hoặc là nâng đỡ.

Vị khảo quan kia đột nhiên lại cao giọng nói:

- Có một điểm cần phải chú ý. Lần săn bắn này có một quy định, mỗi người đều phải tuân thủ, đó là bất luận kẻ nào cũng không được đoạt lấy linh thú đã ở trong tay của kẻ khác. Nói cách khác, nếu ngươi đã đoạt được một đầu linh thú vậy thì chúc mừng ngươi, liền đạt được điểm tương ứng. Nếu như có kẻ nào tới cướp thì số điểm cuối cùng vẫn quy về kẻ đầu tiên đã bắt được linh thú, còn kẻ đi cướp thì sẽ bị hủy bỏ tư cách.

Một quy định này vừa ra thì một bộ phận Tiên Thiên cường giả sắc mặt nhất thời buồn bã. Hiển nhiên, một bộ phận không ít những kẻ trong số bọn họ chính là đang ôm cái ý tưởng sẽ đi cướp đoạt này. Nhưng quy định lại là như vậy thì bọn họ cũng chỉ biết làm theo như thế mà thôi.

- Quy tắc này có thể cam đoan tất cả mọi người đều có không gian phát huy, không cần tốn tâm tư tìm cách đi cướp lấy của bạn bè, hay là phải đề phòng bị kẻ khác cướp đoạt. Đương nhiên nếu hai người cùng đồng thời phát hiện ra linh thú, vẫn chưa có tới tay ai thì kẻ nào cũng đều có tư cách chiếm lấy, cái này, lại không có tính điểm kẻ đến trước đến sau, kẻ nào giành được thì liền thuộc về người đó.

Tần Vô Song cân nhắc quy định của cuộc khảo hạch này, thầm nghĩ:

- Một khi đã không thể cướp đoạt lẫn nhau, như vậy lần khảo hạch này liền chú ý nguyên tắc tiên hạ thủ vi cường, ngay từ đầu phải dốc hết toàn lực, chủ động xuất kích, tránh cho cảnh dùng phần lớn thời gian ngồi chờ đợi, đều không giành được cái gì. Điểm tuyệt đối vẫn là một trăm điểm, đạt được năm đầu linh thú còn sống thì ắt đủ điểm tối đa.

Quả nhiên, vị khảo quan kia nói:

- Cuối cùng, còn phải lặp lại một câu. Bài khảo hạch cuối cùng này điểm tuyệt đối vẫn là một trăm điểm như trước. Nói cách khác, nếu các ngươi đã săn bắt đủ một trăm điểm thì có thể rời khỏi đó. Bởi vì ngươi bắt càng nhiều linh thú sau đó thì cũng không thể vượt qua được một trăm điểm. Đương nhiên, nếu ngươi muốn mượn viêc này để áp chế đối thủ cạnh tranh thì cứ tiếp tục ở lại cùng tranh đoạt, hạn chế số lượng đạt được của đối thủ, cũng ở trong sự cho phép của quy tắc.

Tần Vô Song khẽ cười, thầm nghĩ:

- Những nhân tài thật sự mà phải đi làm việc vô vị như vậy sao? Hơn nữa, đối thủ chân chính có tổng thành tích tiếp cận với mình cũng không nhất thiết là ở trong cùng một khu vực khảo hạch.

Quy tắc tuyên bố đã hoàn thành, dưới sự dẫn dắt của khảo quan, mười tổ khảo hạch đều đi tới trước những khu khảo hạch. Ở trong tổ sáu mươi gã Đệ tử Cao cấp của Tần Vô Song, ngoài hắn ra thì còn có hai gã Tiên Thiên cường giả, thực lực phân bố tương đối là đồng đều.

Chấp sự dẫn đội đột nhiên mở miệng nói:

- Sau khi các ngươi đi vào, chú ý một chút, trước khi chính thức hoàn thành được khảo hạch thì tuyệt đối không dễ dàng đi ra ngoài. Bởi vì khu khảo hạch này một khi đã khởi động thì bên ngoài sẽ có vách chắn linh lực, không thể tùy tiện tiến ra. Vách chắn linh lực này cũng là để tránh cho linh thú sau khi đi vào thì lại chạy ra ngoài. Có rào chắn linh lực này thì bọn chúng không thể chạy trốn ra phía ngoài, các ngươi cũng không cần phải lo lắng vấn đề số lượng linh thú bị hao hụt mất đi. Tổng số lượng sẽ không thay đổi, vậy phải xem sự tranh đoạt của bản thân các ngươi như thế nào rồi. Hiểu rõ chưa?

- Hiểu rõ!

Vị Chấp sự kia vung tay lên:

- Đi vào thôi!

Sáu mươi tên Đệ tử Cao cấp đều dũng mãnh tiến vào, Tần Vô Song trong số đó lại có vẻ vô cùng bình tĩnh. Nhưng sau khi hắn tiến vào thì tốc độ tự nhiên tăng nhanh lên, thân ảnh phóng lên hai ba cái, thân ảnh hắn liền biến mất trong phạm vi khu rừng rậm khảo hạch này.

Khu vực khảo hạch ở đây rộng chừng trăm dặm, ở đây tìm kiếm sáu mươi đầu linh thú thì khá là khó khăn. Nhưng kỳ khảo hạch lần này lại không giống như hồi trước ở Bách Việt Quốc. Lần khảo hạch đó, là tìm ngọc bài, ngọc bài là vật chết, còn linh thú là còn sống.

Tìm ngọc bài, trong lúc đó có thể tranh đoạt lẫn nhau, tranh đấu lẫn nhau để đoạt lấy. Mà săn bắn linh thú thì lại không được đoạt lấy, chỉ có thể chuyên tâm mà săn bắn.

Đối với Tần Vô Song mà nói, thì sự khó khăn trong lần khảo hạch này so với tìm kiếm ngọc bài lần trước thì dễ dàng hơn rất nhiều. Dù sao thì khi đó Tần Vô Song chưa phải là Tiên Thiên cường giả, không có năng lực cảm ứng cảnh giới Tiên Thiên.

Mà lúc này, khí tức Tiên Thiên của hắn vừa thúc giục ra, thì trong phạm vi hơn mười dặm xung quanh sẽ có thể tra xét vô cùng tinh tế, cẩn thận. Nói lời không khách sáo thì hắn nếu như đã chọn cách tìm thì nếu như không có gì ngoài ý muốn, hắn hoàn toàn có thể đem toàn bộ cả sáu mươi đầu linh thú sơ cấp bắt lấy.

Linh thú sơ cấp, so với cùng cường giả Sơ Linh Võ Cảnh cùng đẳng cấp, thì bất luận là công kích hay phòng ngự thì đều kém cỏi hơn không ít, nhưng nếu so với những kẻ Hậu Thiên võ giả này thì cũng là vô cùng nguy hiểm.

May mắn, đây đều là linh thú sơ cấp do Tinh La Điện đích thân nuôi dưỡng, nên mặc dù có tính công kích nhưng trước đó đã được Luyện thú sư căn dặn kỹ càng, tuyệt đối không được giết đệ tử Tinh La Điện.

Nếu không, trong số những gã Đệ tử Cao cấp có không ít kẻ là Hậu Thiên võ giả, bắt chúng một mình đối mặt với linh thú sơ cấp, quả thật cũng không có khả năng địch lại, ngược lại sẽ bị linh thú cắn nuốt.

Thân thể Tần Vô Song bay nhanh, sợi roi xà hình trong tay mở đường, hướng tới phía trước mà phóng đi. Thân thể đột nhiên uốn éo, như là đột nhiên chuyển hướng, phóng thẳng xuyên qua bên phải.

Sợi soi xà hình trong tay bay ra một vòng, hướng vào giữa một đám lá ở bên phải.

Chít chít!

Một âm thanh sắc nhọn truyền ra, một đầu linh thú Bạch Điêu hình dáng phần đầu giống như một con chuột lớn đã bị Tần Vô Song trong chặt bởi sợi roi xà hình, trực tiếp kéo tới trước mặt.

Tần Vô Song cười hắc hắc, đem Bạch Điêu này giữ chặt, bỏ vào trong bọc hành lý trữ đồ.

- Hai mươi điểm đã tới tay!

Tần Vô Song vỗ nhẹ vào bọc hành lý, đột nhiên như nhớ ra cái gì. Thò tay vào, cầm lấy một quyển trục mang phong cách cổ xưa. Đó chính là lần đầu tiên tiến vào Chủ mạch Sơn mạch Lăng Tiêu tu luyện, sau khi đã giết chết gã áo đen, cướp được trên người của hắn, Thú Ngữ Đồ Lục.

Hắn còn nhớ rất rõ, lúc trước môi của gã áo đen khẽ chuyển động vài cái, nói vài câu ngôn ngữ của linh thú liền có thể thu hút rất nhiều độc xà tiến ra.

Tần Vô Song đem cái quyển trục này mở ra ra, nhìn từ đầu tới cuối một lần. Thầm nghĩ ngôn ngữ của loài thú quá phức tạp, nếu muốn nghiên cứu thì năm ba năm cũng không thể nào nắm vững được. Lại nhìn xuống xem có cách nào để học cấp tốc được mấy câu, có thể giao lưu với bọn chúng vài câu gì đó, tốt nhất là dụ dỗ bọn chúng tiến ra.

Lật qua lật lại vài trang, ánh mắt của Tần Vô Song hiện lên sáng ngời, hắn cuối cùng đúng là đã tìm ra được một cái gì đó.

Đó là một chương viết về cách giao tiếp đơn giản của linh thú, bên trong có hơn mười câu, chuyên môn là dùng để chào hỏi bắt chuyện đơn giản với linh thú. Tần Vô Song nhìn thấy mấy câu thú ngữ kia, căn cứ theo phương thức phát âm đã ghi chú rõ liền ngay lập tức mô phỏng theo.

- Ốc lý cổ lạp, cáp tra nghê ba oa, xuân thôn nhi…

Tần Vô Song nhớ kỹ đoạn phát âm này, hoàn toàn không biết nghĩa là gì, chỉ cảm thấy mấy câu này phát âm nghe tiếng heo thì không giống, tiếng ngựa cũng không phải, hoàn toàn không thể dùng từ ngữ nào để mà hình dung được.

Đọc đi đọc lại mấy lần, Tần Vô Song cuối cùng cũng nhớ kỹ được một câu. Lập tức trong lòng yên lặng đọc đi đọc lại mấy lần trong lòng, cũng không biết có thể dùng được hay không.

Giống như kẻ mới bập bẹ ê a mới học nói vậy, Tần Vô Song lại có chút xấu hổ không dám mở miệng. Cũng may là khu vực khảo hạch này rộng lớn, xung quanh cũng chẳng có kẻ nào dòm ngó tới, điều này cũng làm cho Tần Vô Song có thêm một chút dũng khí.

Thanh âm không nhanh không chậm, từng chữ từng chữ theo ngữ điệu phát ra:

- Ốc lý cổ lạp…

Mới một câu đầu, Tần Vô Song đã có cảm giác không có gì là chuẩn cả, lại tiếp tục uốn éo đầu lưỡi, mô phỏng lại hai lần, dần dần rồi cũng tìm được cảm giác, trong lòng không được tự nhiên, có chút bất đắc dĩ không nói nên lời, thầm nghĩ:

- Đối thoại cùng súc vật quả nhiên không phải là chuyện của kẻ bình thường có thể làm được.

Nhưng mà, khiến cho Tần Vô Song không nghĩ tới chính là, lần đầu tiên hắn học niệm chú giống như một vị hòa thượng thế này, cũng thật có chút kỳ duyên. Thú ngữ vừa được đọc ra thì có mấy đầu linh thú nhận thức được, rõ ràng nghe được bốn phía có âm thanh phát ra, chính là từng trận tiếng bước chân của linh thú.

Linh nghiệm như vậy sao? Tần Vô Song trong lòng vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.