Tần Vô Song mới cảm thấy như mình vừa trùng sinh vậy. Hơn nữa, lần trùng sinh này giống như Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh, mở mắt nhìn bốn phía không khỏi có cảm giác bỡ ngỡ.
Phiến đá lúc nãy đeo nặng hai chân hắn bây giờ giống như vừa bị một sức mạnh vô hình đập vỡ, nghiền nát thành bụi, sâu gần một trượng, hõm thành một hố to. Tuy rằng Tần Vô Song không thể xác định vừa xảy ra chuyện gì nhưng hắn biết chuyện vừa rồi tuyệt đối không bình thường. Không lẽ…
Tần Vô Song đăm chiêu.
Hắn còn nhớ, lúc hắn mới bộc lộ tài năng võ thuật, phụ thân đã tỏ vẻ hoài nghi với thực lực đột phi mãnh tiến của hắn nên hắn đã nói rằng mình lên Đại Thương Sơn gặp được chút kỳ ngộ.
Không lẽ nói, chó ngáp phải ruồi, đúng là có kỳ ngộ gì đó đang vẫy gọi hắn? Tần Vô Song bật cười khổ sở, sự thần kỳ của tạo hóa không thể linh nghiệm đến thế chứ? Chỉ là một câu nói đùa vậy mà có thể trở thành lời tiên tri?
Bất luận Tần Vô Song nghĩ như thế nào, những chuyện vừa xảy ra đối với hắn đúng là quá thần kỳ và cũng quá bất ngờ.
Trực giác nói với hắn Đại Thương Sơn vô cùng thần kỳ. Từ xưa đến giờ, Tần Vô Song luôn cảm thấy Đại Thương Sơn có một sức hấp dẫn rất đặc thù, thời thời khắc khắc đều đang vẫy gọi hắn, trong mơ cũng không thể tách rời. Không lẽ đây chính là năng lượng thần kỳ?
Nhìn sắc trời cũng đã gần hoàng hôn rồi. Từ lúc sáng sớm chỉ luyện được một chiêu Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm rồi bị năm vệt sáng ấy thu hút đến đây. Thăm dò trong động một lúc chắc cũng chỉ mất một canh giờ. Nói vậy cảm giác kỳ diệu lúc nãy đã kéo dài suốt nửa ngày.
Vì trời đã tối nên Tần Vô Song quyết định xuống núi trước. Bây giờ nhất cử nhất động của hắn đều liên quan đến vận mệnh cả Vương tộc Tần gia.
Bình thường hắn sẽ dậy sớm lên Đại Thương Sơn và trở về trước buổi trưa. Hôm nay lại khác bình thường đương nhiên sẽ khiến người trong tộc lo lắng.
Sự quan tâm của Tần Tụ với đệ đệ luôn là không bao giờ thay đổi. Cô sớm đã cùng Đạt Hề Minh đợi Tần Vô Song ở sườn núi mấy tiếng rồi.
- Vô Song!
Tần Tụ mừng ra mặt.
- Tỷ tỷ, Đạt Hề đại ca.
Tần Vô Song thấy thần thái của họ là đã có thể hiểu được sự quan tâm họ dành cho mình, cảm động vô cùng.
Tần Tụ kéo Tần Vô Song lại, nhìn khắp một lượt từ trên xuống dưới, giật mình nói:
- Vô Song, sao quần áo của đệ lại rách như thế này? Đệ đi đánh nhau với gấu đấy à?
Trong mắt Tần Tụ thì gấu đã là con vật dũng mãnh nhất thế giới rồi.
Tần Vô Song bật cười khổ sở, lắc lắc đầu:
- Tỷ tỷ, chuyện này để sau hãy nói. Để tỷ chờ sốt ruột rồi đúng không?
- Ta cùng Đạt Hề đại ca chạy lên chạy xuống núi mấy chuyến rồi.
Đạt Hề Minh nãy giờ chỉ đứng im mỉm cười, bây giờ, khi ánh mắt dừng lại ở chỗ Tần Vô Song đột nhiên giật mình, thất thanh hỏi:
- Vô Song, đệ…
- Đệ làm sao?
Tần Vô Song ngạc nhiên.
Đạt Hề Minh lúng ta lúng túng, bảo hắn cụ thể phải nói thế nào hắn không thể hình dung luôn ra được. Nhưng cảm giác đầu tiên của hắn là Tần Vô Song đã có thay đổi!
Sự biến đổi này không chỉ đến từ vẻ bề ngoài mà còn ở cả khí chất bên trong, như vừa thoát thai hóa cốt. Biến hóa không chỉ ở hình, mà còn cả thần nữa!
Nếu như nói Tần Vô Song của trước đây lợi hại, thiếu niên vô địch, nhưng trên người vẫn còn chút phong mang thịnh khí lăng thiên, duệ khí của thiếu niên dù thế nào vẫn không che đậy được.
Nhưng Tần Vô Song của bây giờ không còn hơi thở thịnh khí lăng nhân ấy nữa. Thần vận giống như cảm giác lúc nhìn vào bầu trời rộng lớn hay đại dương mênh mông vậy.
Đúng là Thần vận, chỉ có hai chữ Thần vận này mới có thể diễn tả hết cảm thụ tâm lý lúc này của Đạt Hề Minh.
Ở trên người Tần Vô Song xuất hiện một kiểu bình tĩnh, viên thuận, phản phác quy chân, chính là Thần vận!
Tần Vô Song cũng hiểu tại sao Đạt Hề Minh ngạc nhiên, nhưng vẫn bất động thanh sắc. Nhìn Đạt Hề Minh và tỷ tỷ quấn quýt như vậy, hắn cũng thấy mừng cho bọn họ.
Bước xuống núi, Tần Vô Song đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Tỷ tỷ gả cho Đạt Hề Minh, cả đời này hạnh phúc hay không, an toàn hay không, tất cả phụ thuộc vào cách đối xử của Đạt Hề Minh.
- Mình lập chí tu hành võ đạo, e rằng rất khó ở lại nhà lâu được, mà tỷ tỷ lại vô quyền vô dũng, không thể tự bảo vệ mình, vẫn là phải nhờ Đạt Hề đại ca bảo vệ tỷ tỷ. Đạt Hề đại ca thiên phú liễu đắc, còn trẻ tuổi nhưng đã là Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng, tiềm lực đương nhiên là có. Nếu như có một môn võ công phù hợp với nội kình võ điển của huynh ấy thì nhất định có thể đột phi mãnh tiến. Con đường võ đạo của Đạt Hề đại ca là âm nhu tiêu sái, hai tập tinh hoa Tiểu Vô Tướng Công của Phật đạo có lẽ sẽ rất phù hợp với Đạt Hề đại ca.
Kiếp trước, Tần Vô Song ngoài tu luyện ra còn có một sở thích khác là sưu tầm bí tịch võ học cổ đại. Chí hướng lớn nhất của hắn là có thể tập hợp tất cả bí tịch võ học cổ đại lại truyền cho đời sau để những bí tịch đó không bị thất truyền. Bởi vậy, có thể coi những ký ức của hắn về kiếp trước là một kho tài liệu võ học cổ đại khổng lồ, một thư viện sống vậy.
Chuyện mà hắn lập chí muốn làm, trong lịch sử đã từng có rất nhiều võ học Tông sư thử nghiệm, nhưng thời đại mà võ học cổ đại còn thịnh hành, thành kiến môn hộ vô cùng nghiêm trọng, giữa các phe phái thế lực không bao giờ có chuyện trao đổi, giao lưu võ điển. Vì vậy dù có là Đại Tông sư thì cũng hoàn toàn không có khả năng thực hiện chí nguyện lớn này.
Đến thế kỷ 21, nơi mà Tần Vô Song sống, võ học cổ đại đã dần dần suy sụp, khoảng cách giữa môn phái trải qua vài ngàn năm cũng đã từ từ suy bàn, suy nghĩ không còn hạn hẹp như trước nữa.
Bởi vậy, qua rất nhiều năm cố gắng, Tần Vô Song cũng đã thu thập được hơn mấy chục bộ võ điển tuyệt thế.
Nhưng đúng lúc đó thì hắn bị các tập đoàn sát thủ để ý. Dù hắn đã tiêu diệt hết đám sát thủ ấy nhưng bản thân lại thiệt mạng vì chân khí phản phệ, vượt thời gian đến thế giới thượng võ này. Bởi vậy đầu óc hắn bây giờ có thể nói là một bộ điển tàng, một kho báu vô cùng phong phú.
Trở về Tần gia trang, Tần Vô Song đang định đi tìm phụ thân thương nghị chút chuyện thì nhìn thấy Đạt Hề Hằng cười tủm tỉm bước ra từ phòng phụ thân.
- Ha ha, Vô Song Hầu, cậu về rồi đấy à?
Tâm trạng của Đạt Hề Hằng hình như đang rất tốt:
- Kháo Sơn Vương đang ở trong phòng, cậu tìm ông ấy hả?
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Vâng!
Đạt Hề Hằng mặt mũi hớn hở, nói thêm vài câu khách khí nữa rồi mới đi.
- Vô Song, vào đi!
Giọng nói của Tần Liên Sơn vang lên từ trong phòng.
- Phụ thân, xem ra tâm trạng hai người rất tốt. Có chuyện gì vui ạ?
Tần Vô Song bị nụ cười của hai người truyền nhiễm, tâm trạng tự nhiên cũng tốt hơn hẳn.
- Có, có, cha và Đạt Hề Tộc trưởng lúc nãy vừa thương lượng. Tỷ tỷ con và Đạt Hề hiền điệt tuổi đều không còn nhỏ nữa.
- Ý của phụ thân là…
Tần Liên Sơn gật gật đầu:
- Đúng vậy, Tần gia ta được sắc phong làm Vương, đây là chuyện đại hỷ. Phụ thân muốn vui tiếp nối vui, mùng 8 tháng sau, quyết định sẽ tổ chức hôn sự.
Mùng 8 tháng 8, nghe ra đúng là ngày tốt. Với nhân phẩm của Đạt Hề Minh, Tần Vô Song không hề có chút nghi ngờ nào. Thấy tỷ tỷ có một phu quân tốt, một người đàn ông yêu mình như vậy, Tần Vô Song cũng thấy vui nên hắn cũng không có bất cứ lý do nào để phản đối.
Chẳng trách lúc nãy Đạt Hề Hằng bước ra lại cười vui vẻ đến vậy. Thì ra là vì chuyện này.
o0o
Thân phận bây giờ của Tần Tụ đã khác trước đây rất nhiều, nàng bây giờ đã là thiên kim của Vương tộc, bản thân lại có phong hiệu Quận chúa Đông Lâm, hôn lễ của nàng đương nhiên không thể bình thường được. Bất cứ phương diện nào cũng đều phải đầy đủ.
Tần Liên Sơn chỉ có một người con gái, hơn nữa Tần Tụ mấy năm nay đã hy sinh cho gia tộc rất nhiều, bây giờ lập gia thất đương nhiên là phải phong phong quang quang rồi.
Tần Vô Song một mình đi tìm Đạt Hề Minh, luận bàn một chút về phương diện vũ kỹ, rồi đột nhiên cất lời:
- Đạt Hề đại ca, lúc đệ ở Võ Thánh Sơn, Võ Thánh đại nhân đã ban cho đệ ba bộ võ điển. Đệ đọc qua thấy có một bộ võ điển rất phù hợp với lộ số của Đạt Hề đại ca. Theo những gì Võ Thánh đại nhân giới thiệu bất cứ bộ nào trong ba bộ võ điển này, chỉ cần luyện tốt là đã có thể đạt đến cảnh giới, không người địch lại trên tục thế này.
Hai mắt Đạt Hề Minh sáng ngời.
Võ điển do Võ Thánh đại nhân ban cho làm sao có thứ kém chứ? Đương nhiên phải là vô thượng bảo điển, bất cứ võ giả thế tục nào e rằng mong ước cả đời, nằm mơ cũng không có được.
- Vô Song, đệ…
Tần Vô Song gật gật đầu, đón nhận ánh mắt thiết tha của Đạt Hề Minh:
- Hôm nay, hôn lễ của Đạt Hề đại ca và tỷ tỷ đã được định, đã có thể coi là con rể của Vương tộc Tần gia, là Quận mã gia của Thiên Tứ Lĩnh rồi. Bộ võ điển này hãy coi như là của hồi môn của Tần gia ta. Chỉ có điều…
Tần Vô Song dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Bộ võ điển này chỉ hợp với lộ số của Đạt Hề đại ca, nên mong Đạt Hề đại ca đừng ngoại truyền.
Đạt Hề Minh thành khẩn nói:
- Chuyện này đương nhiên, đây là võ điển của Tần gia, sao ta có thể truyền ra ngoài?
- Cũng không phải bởi vì là võ điển của Tần gia nên không được truyền ra ngoài, mà bởi vì võ điển này đến từ Võ Thánh Sơn, nếu ngoại truyền e rằng sẽ khiến Võ Thánh đại nhân không vui.
Đạt Hề Minh suy nghĩ một lát, giật mình hiểu ra gật đầu nói:
- Nói cũng đúng!
Tần Vô Song đưa quyển sách đã chuẩn bị trước cho Đạt Hề Minh:
- Đạt Hề đại ca, đây là nội dung của bộ Vô Tướng Chân Công. Xin cất kỹ, đừng để thất lạc.
Đạt Hề Minh cung kính tiếp nhận, võ điển đến từ Võ Thánh Sơn sao có thể không thành kính được?
- Đạt Hề đại ca, Thiên Tứ Lĩnh của chúng ta hôm nay dù đã là một Lĩnh, nhưng vị trí thì vẫn chưa ổn định, lực chấn nhiếp vẫn chưa đủ. Dù lần trước Tứ Đại Tôn Giả của Chân Võ Thánh Địa có khen ngợi ta nhưng quý tộc trong Lĩnh không phải ai cũng tâm phục khẩu phục, chịu để Vương tộc Tần gia ta quản hạt. Chuyện này, lại phải cần đến một quá trình.
- Vô Song đệ có dự định gì?
Ánh mắt Tần Vô Song bắn ra một tia thần quang, hắn điềm nhiên nói:
- Đệ dự định triệu tập tất cả quý tộc trong Vương lĩnh lại, triển lộ thủ đoạn cường thế lập uy. Khiến bọn họ thần phục tuyệt đối!
- Cường thế lập uy?
Đạt Hề Minh hít vội một hơi.
- Hôm nay, sức ảnh hưởng của Vương tộc Tần gia ta vẫn chưa đủ. Trong Vương lĩnh có hai Châu. Hai thực lực Đại phiệt. Vẫn chưa đủ! Chí ít trong Vương lĩnh chúng ta phải xuất hiện thêm một thế lực Đại phiệt đáng tin cậy. Ta nghĩ đi nghĩ lại, Đạt Hề Thế gia đã kết thân với Vương tộc Tần gia ta thì cũng nên nâng cao vị trí!
Bồi dưỡng thế lực tâm phúc, đe dọa những thực lực khác, đây chính là kế hoạch trước mắt của Tần Vô Song.
- Tây Môn Đại phiệt của Nam Vân Châu, ta đã giao tiếp qua vài lần, không phải là vấn đề lớn. Nam Cung Đại phiệt của Thanh Thụ Châu chưa giao tiếp đơn độc lần nào nên trọng điểm lần này sẽ là đánh vào Nam Cung Đại phiệt! Nam Cung Đại phiệt đã phục thì các thế lực khác trong Thanh Thụ Châu còn dám không theo!