Bước trên đường của Mộng Huyễn Thiên Trì, mỗi tấc đất đều mang đầy sự nguy hiểm khác biệt. Tần Vô Song lại sử dụng Ngọc bài Truyền thức định liên lạc với Tần Vân Nhiên và những người khác, nhưng lần nào cũng thất bại. Trong lòng hắn ít nhiều cũng có chán nản.
Ngọc bài Truyền thức bỗng không dùng được, đó chắc chắn không phải chuyện tốt. Không liên lạc được với Tần Vân Nhiên thì có thể đến Côn Luân Tiên Tông xem rốt cuộc là sao.
Nhưng hắn cũng cần dùng Ngọc bài Truyền thức để liên hệ với Ứng Long và Hắc Báo. Hai người này là cơ sở ngầm mà hắn đặt ở Hành Sơn Phủ và Bài Sơn Phủ, là hai tấm bình phong ngay tại biên cảnh giữa Hiên Viên Khâu và các quốc gia nhân loại. Vạn nhất có cường giả từ Cấm địa của Thần xâm phạm đến các quốc gia nhân loại, bọn chúng có thể lập tức liên lạc với Tần Vô Song.
Nếu không dùng được Ngọc bài Truyền thức thì Ứng Long bọn họ chỉ có thể liên lạc được với bọn Bao Bao mà thôi. Hy vọng đến lúc đó Bao Bao kịp thời báo cho bên các quốc gia nhân loại.
Cũng may Tần Vô Song đã có chuẩn bị sẵn từ trước, nếu không nhất định sẽ bị đánh không kịp trở tay, kế hoạch đảo lộn.
Địa hình của Mộng Huyễn Thiên Trì quả nhiên nhiều đồi núi. Gần như mỗi một đoạn đường đi Tần Vô Song đều nhìn thấy núi cao gập ghềnh.
Thành thị của Mộng Huyễn Thiên Trì cũng không thể phồn hoa so sánh được với Hiên Viên Khâu. Nhưng nói chung, số lượng và mật độ thì đông hơn Hiên Viên Khâu.
Phi hành trên không suốt nửa ngày trời, cuối cùng Tần Vô Song cũng đến một thành thị gần nhất. Thành thị này có tên là Liên Kinh Thành, cấp bậc tương đương với Đô thành một Phủ của Hiên Viên Khâu, cấp bậc cũng khá cao.
Nhưng nhìn quy mô của nó thì chỉ bằng một nửa Đô thành loại như Đan Hà Phủ. Nhưng dù vậy thì cũng không ảnh hưởng đến sự phồn hoa của nó.
Thành thị cấp bậc như Liên Kinh Thành đương nhiên rất rộng mở, thoải mái. So sánh thì không có nhiều đặc điểm của bản địa, mà thay vào đó là hội tụ đủ đặc sắc từ khắp các vùng đất Cấm địa của Thần.
Ăn mặc kiểu đến từ Hiên Viên Khâu của Tần Vô Song cũng không tỏ ra quá bị chú ý. Sau khi vào thành, việc đầu tiên của Tần Vô Song là đến Công hội Liên minh Tán tu ở bản địa.
Tần Vô Song biết, dù ở đâu, số lượng những tán tu cũng rất nhiều. Đó không phải thế lực nòng cốt trong các Cấm địa của Thần nhưng mãi mãi là thế lực không thể bị tiêu diệt.
Công hội Liên minh Tán tu cũng là nơi có thông tin nhanh nhạy nhất. Quả nhiên, Tần Vô Song vừa đến cửa Công hội đã có người nghênh đón. Đó là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi, gương mặt thanh tú, rất nhanh nhẹn.
- Vị công tử đây khí độ bất phàm, mời đi bên này…
Tần Vô Song bước vào, gã thiếu niên Chấp sự đó vội dẫn đường, ân cần nói:
- Công tử có muốn dùng gì không?
Tần Vô Song nói:
- Tùy ngươi…
Hiện tại Tần Vô Song có rất nhiều tinh thạch, chút chi tiêu nhỏ này không cần tính toán. Công hội Liên minh Tán tu cũng rất công bằng, hợp lý, chắc sẽ không chặt chém người từ nơi khác đến.
Tần Vô Song tiện tay đưa chút tiền boa, gã thiếu niên kia càng vui hớn hở. Trong những khoản tiêu dùng của các tán tu, nhân viên phục vụ như bọn họ thường không được chia nhiều.
Nhưng nếu người ta khách khí rộng rãi, số tiền boa riêng đều thuộc về người tiếp đãi hết, không cần phải giao nộp chút nào.
Số tiền boa mà Tần Vô Song đưa gần như bằng thu nhập một tháng của gã thiếu niên Chấp sự kia, đương nhiên là hắn phải hớn hở rồi. Bất giác nhìn Tần Vô Song thêm mấy cái rồi mới đi chuẩn bị.
Quả nhiên có tiền sai khiến quỷ thần cũng được, số tiền thưởng kia khiến rượu và đồ nhắm của Tần Vô Song rất nhanh đã được mang lên. Tần Vô Song rót một chén, uống xuống bụng, sự buồn bực cũng vơi đi phần nào.
- Tiểu huynh đệ qua đây…
Tần Vô Song vẫy tay.
Gã thiếu niên đó tươi cười chạy đến:
- Công tử gia có gì dặn dò?
- Không có gì, ngồi xuống uống cùng ta vài chén, ta muốn hỏi vài chuyện…
Gã thiếu niên đó nhướng mày:
- Công tử tìm đúng người rồi đấy. Nói đến hỏi thăm tin tức, tuy Chấp sự ở đây nhiều nhưng không có ai có đôi tai dài như tiểu nhân đâu…
Thấy Tần Vô Song không có phản ứng gì, gã thiếu niên đó dường như cũng cảm thấy mình hơi quá đà, cười ngượng nói:
- Đương nhiên, nhìn công tử thế này chắc cũng không phải loại muốn nghe chuyện vặt vãnh. Hì hì, chuyện lớn tiểu nhân cũng rất rõ…
Tần Vô Song bình thản nói:
- Ngươi giúp ta lấy một tấm bản đồ Mộng Huyễn Thiên Trì đến đây…
Gã thiếu niên búng tay kêu tách, cười:
- Dễ thôi, có điều…
Đương nhiên Tần Vô Song hiểu ý, đẩy vài viên tinh thạch ra:
- Đủ chưa?
Mắt thiếu niên kia sáng trưng, chỗ tinh thạch này muốn mua năm tấm bản đồ cũng đủ ấy chứ, vậy là cầm lấy một viên cười nói:
- Một viên đủ rồi…
- Cầm cả đi, mua tấm chi tiết một chút. Còn nữa, giữ bí mật…
Tần Vô Song nói không nhiều, nhưng những vấn đề quan trọng đều nói đủ cả. Thiếu niên đó cười:
- Yên tâm, cứ để tiểu nhân lo…
Tần Vô Song thấy gã thiếu niên đó thông minh lanh lợi, cũng không nghi ngờ gì, thưởng thức rượu và thức ăn ngon, trong lòng nghĩ ngợi, rốt cuộc là tại sao Ngọc bài Truyền thức lại không dùng được?
- Nếu bảo Mộng Huyễn Thiên Trì cấm sử dụng Ngọc bài Truyền thức thì không có khả năng lắm. Vấn đề này có thể xảy ra tại phi thuyền Tiên Diệp. Nhất định trên phi thuyền có cấm chế tạm thời phong ấn Ngọc bài của mình....
Tần Vô Song suy đoán.
Đang nghĩ thì gã thiếu niên đã trở lại, cười hắc hắc đưa tấm bản đồ ra:
- Công tử, thứ công tử cần đây. Trong Liên Kinh Thành này không còn bản đồ nào chi tiết hơn nữa đâu.
Tần Vô Song ừm một tiếng rồi mở bản đồ ra. Tấm bản đồ này đương nhiên không thể so sánh được với loại mà hắn có được từ Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận. Nó là một cuộn bản đồ lớn, chỉ có một cái khung lớn, còn một vài chỗ khá lớn nữa.
Đáng tiếc, tấm bản đồ chi tiết mà Tần Vô Song có được từ Thất Tuyệt Liên Hoàn Trận chỉ có địa hình của Hiên Viên Khâu và Vô Tận Đông Hải chứ không có Mộng Huyễn Thiên Trì.
Tần Vô Song xem một lúc, xác định vị trí của Liên Kinh Thành cách Côn Luân Tiên Tông ít nhất hai ba vạn dặm. Nơi giao giới với Hiên Viên Khâu cách đây cũng đến hơn trăm vạn dặm. Lúc này Tần Vô Song mới biết bọn họ bị phi thuyền Tiên Diệp làm cho thê thảm thế nào.
Xem bản đồ tính toán tuyến đường đi một chút, gập bản đồ lại Tần Vô Song hỏi:
- Tiểu huynh đệ, từ đây đi Côn Luân Tiên Tông, nếu theo con đường này thì phải đi qua địa bàn của những thế lực lớn mạnh nào?
Gã thiếu niên đó nhòm bản đồ một cái, bóp bóp trán:
- Hì hì, công tử gia, vấn đề nay hơi khó, những thế lực nào phân bố cụ thể ra sao thực ra tiểu nhân không rõ lắm a.
Thấy Tần Vô Song có vẻ không vui, thiếu niên đó vội nói:
- Nhưng ta biết một vài tình hình của thế lực lớn ở Mộng Huyễn Thiên Trì.
- Nói xem!
Tần Vô Song bình thản nói.
Gã thiếu niên đó thấy Tần Vô Song không ngắt lời hắn, lập tức tự tin hẳn:
- Mộng Huyễn Thiên Trì chúng ta, Đồ Đằng Tộc là Côn Luân Tiên Tông. Dưới Côn Luân Tiên Tông có sáu đại Đạo Trường thay mặt Côn Luân Tiên Tông quản lý cả Mộng Huyễn Thiên Trì.
Trước đây Tần Vô Song cũng đã nghe đến sáu đại Đạo Trường, nhưng cụ thể là gì thì không rõ ràng lắm. Sáu đại Đạo Trường này cũng tương đương với tám môn Thiên Đế Sơn, nhưng sáu đại Đạo Trường khác tám môn Thiên Đế Sơn ở chỗ, nó không tập trung ở một nơi mà phân tán ra sáu khu vực lớn của Mộng Huyễn Thiên Trì. Sáu đại Đạo Trường này phân tán ở sáu khu vực tạo thành một cái khung cho cả Mộng Huyễn Thiên Trì.
- Sáu đại Đạo Trường lần lượt là Nga Mi Đạo Trường, Phi Hồng Đạo Trường, Thất Tinh Đạo Trường, Tung Dương Đạo Trường, Tuyết Sơn Đạo Trường và Minh Nhất Đạo Trường.
Gã thiếu niên cứ thao thao bất tuyệt, những thông tin này đối với người của Mộng Huyễn Thiên Trì thì đều là tin tức đầu đường xó chợ, nhưng với Tần Vô Song mới đến thì đúng là tin tình báo quan trọng.
Tần Vô Song cười hỏi:
- Ngươi xếp Nga Mi Đạo Trường ở đầu tiên là vì nơi đây nằm dưới sự quản lý của Nga Mi Đạo Trường hay nó quả thực đứng đầu sáu đại Đạo Trường?
Thiếu niên đó cười:
- Cả hai đều đúng. Nga Mi Đạo Trường rất lớn mạnh, ba đại Chưởng môn ở đó đều là Thần đạo cường giả!
Khẩu khí của gã thiếu niên có phần tự hào, nhưng rồi lại thở dài:
- Đáng tiếc Nga Mi Đạo Trường chỉ thu nhận nữ đệ tử. Các nam tu luyện giả, đến tư cách làm đệ tử ký danh cũng không có.
Nam tu luyện giả ở Mộng Huyễn Thiên Trì có địa vị thấp kém, đây là sự thật không cần tranh cãi. Ở Côn Luân Tiên Tông, nữ tu luyện giả cũng nhiều hơn nam tu luyện giả. Sáu đại Đạo Trường lấy nữ tu luyện giả làm chủ lưu, rất hiếm nơi thu nhận nam tu luyện giả.
Tần Vô Song bỗng nhớ lại cung trang phụ nhân gặp ở Oản Tử Cốc hôm đó, tim bỗng run lên, hỏi:
- Nga Mi Đạo Trường không có một nam đệ tử nào sao?
- Tuyệt đối không có!
Thiếu niên đó nói dứt khoát.
- Thế năm đại Đạo Trường còn lại thì sao? Một nam nhân cũng không nhận?
- Đương nhiên là không phải, Tung Dương Đạo Trường có nam tu luyện giả là chủ yếu. Còn bốn Đạo Trường khác nam nữ đều có cả. Ngoài Thất Tinh Đạo Trưởng nam nữ bằng nhau thì các nơi khác toàn là âm thịnh dương suy. Nói chung thì sáu đại Đạo Trường lấy nữ tu luyện giả là chủ yếu.
- Nói thế nghĩa là nam tu luyện giả ở Mộng Huyễn Thiên Trì rất là không có địa vị rồi.
Tần Vô Song cảm khái, rồi bỗng hỏi:
- Nga Mi Đạo Trường có phải rất hận nam nhân không?
Thiếu niên đó cười:
- Đương nhiên rồi. Không hận nam nhân thì sao lại chẳng nhận một nam đệ tử nào chứ? Năm đại Đạo Trường khác cũng không làm được việc không thu nhận nam đệ tử mà.
Tần Vô Song hỏi tiếp:
- Người đứng đầu Nga Mi Đạo Trường có lẽ là hận nam nhân đến tận xương tủy, nếu không thì chắc cũng không như vậy.
- Hắc hắc, nghe nói thế. Cấp cao của Nga Mi Đạo Trường đều như thần tiên, phần lớn bình dân chúng tôi đều không biết được.
Tần Vô Song cảm thấy sự việc dần có manh mối rồi, rồi lại hỏi:
- Pháp danh người đứng đầu Nga Mi Đạo Trường là gì?
Thiếu niên đó hơi biến sắc, nhìn xung quanh không thấy gì mới căng thẳng nói:
- Công tử gia đừng hỏi nữa, cẩn thận rước họa vào thân. Tiểu nhân chỉ nói được đến đó thôi, thất lễ, thất lễ!
Nói rồi hắn ta quay người đi mất. Khi đi ra ngoài cửa suýt đâm vào người đang đi vào. May mà người đó tu vi cao, tránh được gã thiếu niên. Tần Vô Song nhìn gương mặt người đó thì giật mình.