Tề Ngâm Phong tự mình suy đoán, Tần Vô Song này có lẽ thực lực sẽ không vượt qua mình được. Bách Việt Quốc xét về quốc lực, từ trước đến nay chưa từng vượt qua Đại Ngô Quốc, từ mặt cường giả mà nhìn, cũng chưa có danh tiếng nào vượt qua Đại Ngô Quốc, từ mặt dự trữ và bồi dưỡng nhân tài, đồng dạng cũng kém cỏi hơn Đại Ngô Quốc.
Tổng hợp lại các loại suy nghĩ, đệ tử xuất thân từ Bách Việt Quốc, không thể áp đảo được cháu nội chính thống Võ Thánh hộ quốc là hắn!
Còn Tần Vô Song từ đầu đến đuôi, cũng rất phối hợp, không có lộ ra một chút khí tức Tiên Thiên nào, điều này cũng khiến trên phán đoán của Tề Ngâm Phong xuất hiện lạc quan mù quáng.
Hắn cảm thấy, Tần Vô Song này cho dù thật sự giống như tin đồn bên ngoài, được Nhị Điện chủ chọn lựa, nhưng trước mắt mà nói, thực lực không thể vượt qua được hắn.
Nếu đêm nay, Tần Vô Song này không xuất hiện, vậy thì những Võ đồng khác của Bách Việt Quốc căn bản chỉ có mặc sức để bọn chúng xâu xé. Nhưng Tần Vô Song xuất hiện, cả cục diện lại trở thành cuộc đấu võ giữa Tần Vô Song và hắn, cuộc đấu võ này sẽ quyết định phương hướng của toàn bộ thế cục tối nay.
Tề Ngâm Phong suy đi nghĩ lại, suy nghĩ tất cả các loại khả năng, đưa ra kết luận: Đại Ngô Quốc không có bất cứ lý do gì để thất bại trong trận tranh chấp tối nay. Lập tức cười cười như trong lòng đã định liệu trước:
- Tiểu tử Tần gia, ngươi có thể đại diện cho những Võ đồng khác của Bách Việt Quốc không?
Đồng Ngôn và Tây Môn Tinh vội vàng nói:
- Phí lời, đương nhiên có thể, Võ đồng của Bách Việt Quốc chúng ta, đồng tâm đồng đức, trận trước trận sau đều đồng lòng!
Nghe thấy hai người bọn họ cường điệu như vậy, Vạn Kim Bằng và đám Hạ Tử Trọng bên kia, cũng chỉ có thể gật đầu. Không quan tâm trong lòng nghĩ như thế nào, trước mặt đối thủ tuyệt đối không thể biểu hiện ra thanh âm không phối hợp trong nội bộ.
Tần Vô Song lạnh nhạt cười nói:
- Phía ngươi thì như thế nào?
Không đợi Tề Ngâm Phong mở miệng, những đệ tử của Đại Ngô Quốc đều chủ động biểu thị thái độ.
- Tề lão đại chính là trụ cột tương lai của Đại Ngô Quốc chúng ta, lời nói của hắn đương nhiên có thể đại diện tất cả!
- Đúng vậy, Tề lão đại, ngươi quyết định đi. Các huynh đệ đều nghe lời ngươi!
Tề Ngâm Phong gật gật đầu, hướng về Tần Vô Song nói:
- Bên phía ta cũng sẽ như vậy!
- Được!
Tần Vô Song vỗ tay cười to:
- Vậy thì, khai chiến như thế nào? Là nhất tề đồng loạt xông lên sao? Hay là ngươi và ta làm đại biểu đấu một trận?
Tề Ngâm Phong rất phóng khoáng nhún nhún vai:
- Đại Ngô Quốc ta là đại quốc có khí phách to lớn, không ngại để ngươi chọn loại phương pháp nào. Nếu nhất tề xông lên, có vẻ chúng ta đông người sẽ ức hiếp nhân khẩu ít ỏi các ngươi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, số người ít ỏi, cũng biết trách ai đây? Nếu Bách Việt Quốc các ngươi cũng có thể xuất ra mười mấy Võ đồng, ngang vai ngang vế với Đại Ngô Quốc ta, cho dù là vượt qua Đại Ngô Quốc chúng ta, Tề mỗ cũng không còn lời nào để nói!
Ý tứ mơ hồ, hắn vẫn có chút ý tứ dựa vào số lượng người đông.
Trong khẩu khí của Tần Vô Song có chút lạnh lùng:
- Nói như vậy, ngươi vẫn chủ định lấy đông đánh ít. Nếu đã có chủ ý này, vậy hà cớ phải nói vòng vèo làm gì. Cứ nói thẳng ra đi, không phải sẽ thoải mái hơn sao?
Tề Ngâm Phong lạnh lùng cười:
- Vậy chúng ta sẽ ức hiếp số người ít ỏi các ngươi, vậy thì làm thế nào?
Tần Vô Song lắc lắc đầu, thản nhiên nhìn quét qua một vòng, đột nhiên khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái:
- Người đông ức hiếp người ít sao? Ta xem cũng chưa chắc như vậy!
Lời nói còn chưa dứt, đột nhiên thân ảnh chuyển động, toàn bộ cơ thể giống như mũi tên rời khỏi cung bắn ra vậy.
Động tác mau lẹ, chỉ thấy dưới ánh trăng một loạt tàn ảnh qua lại không ngớt. Động tác cước bộ và cánh tay của Tần Vô Song như thế nào, những đệ tử của Đại Ngô Quốc còn chưa nhìn thấy rõ, đã bị một luồng lực đạo vô hình đánh trúng vào yếu huyệt trên ngực, dĩ nhiên là trực tiếp bị Tần Vô Song phong bế huyệt thiên trung.
Tần Vô Song ra tay như điện, thân nhẹ như chim, lại giống như một trận gió, bay về chỗ cũ, vỗ vỗ tay, mỉm cười nói:
- Bây giờ, là Bách Việt Quốc chúng ta đông hơn rồi!
Sắc mặt của Tề Ngâm Phong biến đổi. Quay đầu lại nhìn, mười hai gã đồng bạn của Đại Ngô Quốc, kể cả hai huynh đệ trước đó, toàn bộ đều bị người ta điểm vào yếu điểm, uể oải trên đất, giống như một đám bùn nhão vậy.
Tề Ngâm Phong hoảng sợ biến sắc, chiêu thức này, hắn tự thấy bản thân cũng có thể làm được. Nhưng nếu nói tốc độ nhanh như vậy, ra tay chuẩn xác như vậy, thủ đoạn cay nghiệt như vậy, Tề Ngâm Phong hắn tựa hồ cũng có chút không bì kịp.
Suy nghĩ đến đó, hắn không khỏi cực kỳ kiêng dè, nhãn thần nhìn về phía Tần Vô Song, trở nên khác hẳn so với lúc trước. Đối thủ này, không được xem thường!
Tây Môn Tinh và Đồng Ngôn nhất thời reo hò:
- Hay, thủ đoạn hay!
Đồng Ngôn lại càng giễu cợt nói:
- Họ Tề kia, là ngươi nói đấy, người đông ức hiếp người ít, vậy thì thế nào? Câu nói này, bây giờ chúng ta nên hỏi ngươi mới đúng? Quả báo tới rất nhanh, mùi vị thế nào hả?
Sắc mặt Tề Ngâm Phong xanh đen, cười lạnh một tiếng:
- Tiểu tử Tần gia, ngươi cho rằng đánh ngã bọn họ, là xem như thắng Đại Ngô Quốc ta sao?
- Ha ha, ý tứ của ngươi, vẫn là cùng đánh ngã ngươi, mới được tính là thắng, đúng không?
Tần Vô Song cười như không cười, nhìn chăm chú vào Tề Ngâm Phong.
Nếu có thể, Tần Vô Song thôi động khí tức Tiên Thiên, Tề Ngâm Phong này sẽ không chiến đấu mà tự khuất phục, căn bản không phải nói nữa. Tần Vô Song sở sĩ không dẫn động khí tức Tiên Thiên, chủ yếu vẫn là xuất phát từ suy nghĩ lâu dài.
Nếu đêm nay không cách nào giết chết đám người Tề Ngâm Phong, hắn cũng không dự định đem bí mật thực lực Tiên Thiên của mình bại lộ ra ngoài. Trừ phi Tề Ngâm Phong sau chuyện này chạy đi khóc lóc kể lể với Tam Điện chủ, Tam Điện chủ sẽ đem bí mật này tiết lộ ra ngoài.
Suy nghĩ của Tần Vô Song đương nhiên lâu dài hơn nữa. Tối nay giải quyết phân tranh ở đây, hắn phải chạy về Bách Việt Quốc, bí mật bản thân là Tiên Thiên cường giả, giữ lại thêm một ngày, át chủ này của Bách Việt Quốc lại có thể đánh thêm một ngày.
Ở dưới thế cục hôm nay, hắn không bại lộ thực lực Tiên Thiên, ngược lại có thể thấy nhiều thứ hơn. Một khi bại lộ, rất nhiều manh mối có thể sẽ bị bóp chết, ngược lại bất lợi khi hành sự.
Xuất phát từ suy nghĩ hành sự thuận tiện, Tần Vô Song quyết định trầm tĩnh quan sát một chút trước đã, khi cần thiết, mới lộ ra thực lực Tiên Thiên, chấn kinh Đại Ngô Quốc. Nếu cần thiết, hắn thậm chí sẽ đích thân tới Đại Ngô Quốc trước, tiêu diệt luôn Võ Thánh hộ quốc Tiên Thiên cường giả của Đại Ngô Quốc!
Khóe miệng của Tề Ngâm Phong nhếch lên, trường bào nhẹ nhàng tản ra. Lãnh đạm nói:
- Ít nói những lời vô nghĩa đi, để ta xem xem, Võ đồng mạnh nhất mà Bách Việt Quốc ngươi xuất ra, rốt cuộc có phân lượng bao nhiêu!
Cuối cùng hai từ này vừa phun ra, thân hình Tề Ngâm Phong đột nhiên cử động, hai tay đan nhau, hướng về Tần Vô Song đánh tới. Hai bàn tay lúc hợp lúc phân, không ngừng quay cuồng, không ngừng chồng lên, trong nháy mắt, khắp bầu trời phảng phất đều là chưởng ấn của Tề Ngâm Phong, không ngừng đập mặt đánh tới.
Chiêu thức Thiên Diệp Chưởng này chính là sở trường tuyệt học của Tề Ngâm Phong. Giống như thật giống như ảo, lơ lửng, khiến người ta không thể phán đoán, trong tay Tề Ngâm Phong xuất ra, bất luận là độ khống chế lực lượng hay là tốc độ, đều đã tới cảnh giới của đỉnh cao.
Công pháp Hậu Thiên, có thể luyện tới trình độ này, có thể gọi là đạt tới đỉnh cao, hơn nữa còn không có một chút tì vết nào đáng nói.
Tề Ngâm Phong thân pháp như điện, chưởng ảnh trùng điệp, đặt Tần Vô Song vào trong vòng vây công kích.
Xung quanh cuồng phong gào thét, lá cây bay tán loạn, hiển nhiên đều bị chưởng thế Thiên Diệp Chưởng này tác động, không ngừng cuồn cuộn, hình thành lên một luồng khí xoáy giống như lốc xoáy.
Góc áo trên người Tần Vô Song đều bay phấp phới, rất có một cảm giác rất lộn xộn trong gió. Chỉ là, bất luận góc áo lộn xộn như thế nào, Tần Vô Song vẫn sừng sững bất động. Phảng phất đứng ở đó không phải là một người, mà là một cái cọc gỗ điêu khắc vậy.
Hạ Tử Trọng và Vạn Kim Bằng đều kinh hãi thất sắc. Bọn họ thực sự nhìn không hiểu, Tần Vô Song đây là kiêu ngạo tự tôn, hay là bị dọa cho choáng váng.
Mấy người bàng quan bọn họ, cảm nhận được chưởng phong Thiên Diệp Chưởng lạnh thấu xương, cũng cảm thấy da thịt toàn thân bị cạo mất sạch, không kìm lòng nổi tránh ra ngoài vòng vây mấy vòng.
Đứng xa như vậy cũng có thể cảm nhận được chưởng lực lạnh thấu xương, Tần Vô Song đứng ở khu vực trung tâm công kích, lại có thể bình tĩnh ung dung như vậy sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Chỉ có Đồng Ngôn và Tây Môn Tinh vẫn vững vàng như Thái Sơn.
Tiên Thiên cường giả, trong lòng bọn họ, đó là khái niệm giống như thần thoại, Hậu Thiên võ giả ngươi có mạnh đến đâu, cũng không thể chiếm được bất cứ lợi ích gì ở Tiên Thiên.
Bọn họ hiện tại đang đợi, đợi thời khắc cao trào Tần Vô Song giáo huấn Tề Ngâm Phong. Lúc đó nhất định là rất phấn khích, rất hả giận, đem đám đệ tử Đại Ngô Quốc vênh váo không ai bì nổi từ trên mây kéo xuống, dẫm trong bùn lầy. Loại cảm giác này, mới nghĩ đến thôi bọn họ đã thấy vô cùng hả giận, vô cùng vui sướng!
Tề Ngâm Phong lúc này, đã không suy nghĩ đến Tần Vô Song sẽ phản ứng như thế nào, việc hắn cần làm chính là đem uy lực của bộ Thiên Diệp Chưởng này đẩy tới cao trào, đẩy tới cực hạn.
Sự huyền ảo của Thiên Diệp Chưởng, nằm ở như thật như ảo, chưởng ý có thật có ảo. Sức mạnh của mỗi chưởng, giống như dòng nước trong cơn sóng lớn, không ngừng đẩy lên, không ngừng chồng chất, không ngừng phun trào, không ngừng va đập… Tích ít thành nhiều, thành mức độ cuộn trào mãnh liệt.
Bá đạo nhất là, chưởng pháp này không chỉ có thể chồng lên sức mạnh, mà còn có thể đánh ra vô số chưởng ấn ảo ảnh, để đối phương tiếp ứng không kịp, trong ngàn vạn chưởng ấn, tiến lui mất căn cứ, không thể nào phán đoán.
Chính vào lúc này, tất cả góc áo của Tần Vô Song bay phần phật, đột nhiên toàn bộ hạ xuống, phảng phất như cùng thời gian, có mười mấy đôi tay đồng thời vuốt những y phục này xuống. Lại phảng phất giống như tất cả chưởng phong bên cạnh người hắn, trong nháy mắt hoàn toàn biến mất.
Chưởng phong, cũng không có biến mất. Góc áo, lại khôi phục lại vị trí ban đầu.
Đây đương nhiên là hiệu quả Tần Vô Song tự thân hấp thu sức mạnh, Tần Vô Song đột nhiên cười lớn một tiếng:
- Họ Tề kia, đòn thế tiên diễm của ngươi lại đánh ra một bộ vũ kỹ lạc hậu như vậy cho ta xem sao?
Tiếng cười dài vừa cất lên, Tần Vô Song dùng chân khí phun ra, mang theo nội lực Sư Tử Hống mãnh liệt, hô một tiếng, giống như một tiếng sấm sét trong bình địa. Rầm một cái, đem tất cả khí thế của Tề Ngâm Phong nhất thời từ giữa phá ra.
Lập tức chưởng ấn vừa trộn lẫn, đem những chưởng lực này tận sức nghiền nát. Tốc độ cực nhanh, giống như hơn mười con dã lang chia ra cắn một con linh dương vậy.
Tiếp theo, đầu ngón tay của Tần Vô Song vừa đâm, một luồng Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm bị áp chế đến chỉ có trạng thái Hư kiếm từ hư không đâm ra, trực tiếp trúng mục tiêu trên ngực của Tề Ngâm Phong.
Xuy!
Tiếng trúng mục tiêu thanh thúy mà tàn nhẫn, đem Tề Ngâm Phong trực tiếp bắn xa ra mấy thước. Tề Ngâm Phong bị luồng chân khí chặn ở ngực, nhất thời không cách nào thoát ra, bị sặc đến mức ho khan không ngớt, khóe miệng đỏ lên, huyết dịch đã theo khóe miệng tràn ra ngoài.
Tần Vô Song ‘hừ’ một tiếng, hồ nghi nhìn Tề Ngâm Phong. Mặc dù là Hư kiếm, nhưng một kích này của hắn hoàn toàn không thể coi thường, nhưng lại không có phá vỡ lồng ngực của Tề Ngâm Phong sao?
- Xem ra, trên người người này cũng có các loại khí cụ phòng ngự giáp trụ gì đó. Nhưng đòn Hư kiếm này trúng vào lồng ngực, khiến cho bị thương đan điền, cũng đủ để hắn dưỡng thương cả tháng rồi!
Ngón tay của Tần Vô Song chuyển động liên tục, giải trừ khí huyệt của mấy tên đệ tử của Đại Ngô Quốc, vẫn lãnh đạm như cũ hỏi:
- Cho các ngươi hai con đường để chọn, một là, theo như các ngươi nói, cút khỏi Tinh La Điện, hai là…
Hắn vẫy tay gọi Tây Môn Tinh lại:
- Chui qua háng của hắn!
Vết thương của Tây Môn Tinh mặc dù mơ hồ có cảm giác đau đớn, nhưng lúc này hắn vẫn cười lớn:
- Vô Song Hầu, được! Đám tôn tử này, nên dạy dỗ bọn chúng như vậy!
Kiêu ngạo, khoa trương, cảm giác bản thân ưu việt mạnh mẽ, thì sẽ như thế nào? Làm theo sẽ khiến ngươi chịu nhục chui dưới háng. Tây Môn Tinh cảm thấy hả giận.