Kể từ ngày mùng bảy tháng bảy khai mạc, sau gần bốn tháng, Đại hội So tài Đông Tam quốc cuối cùng đã hạ màn. Tinh La Điện toàn thắng, từ biệt sơn môn Thiên Cơ Tông.
Tinh La Điện rời khỏi Đế quốc Thiên Trì trong sự đố kỵ của nước chủ nhà, có thể nói là thu hoạch nặng túi mà về.
Tần Vô Song rất nôn nóng trở về Vương phủ Tần gia, hắn nói với Trác Bất Đàn và Truân Trung Trì:
- Trong lòng đệ tử có vài mối bận tâm, muốn nhanh chóng trở về nhà một chuyến, xin ba vị Điện chủ cho phép!
Truân Trung Trì hơi khựng lại, rồi nhớ lại hôm đến thăm Tần gia, tỷ tỷ Tần Tụ của Vô Song đã có thai, lúc này có lẽ đã sinh rồi, nên mỉm cười nói:
- Ta quên mất, Vô Song sắp làm cựu cựu rồi. Con về đi, ta đồng ý!
Đại Điện chủ nghe vậy cũng cười:
- Đó cũng là chuyện vui. Tần gia trang là nơi địa linh nhân kiệt, nếu lần này lại sinh ra được một nhân tài như Vô Song thì chính là may mắn của Đế quốc Đại La chúng ta đó!
Các đồng môn khác cũng tiến lại chúc mừng, Vô Song nhất loạt cảm ơn rồi nhanh chóng đi trước.
o0o
Sau khi Tần Vô Song rời đi, đoàn người chậm rãi tiến bước, sau ba năm ngày gì đó, Đại Điện chủ Trác Bất Đàn bỗng có vài cảm ngộ giữa vùng sơn dã, linh cảm dâng tràn, Trác Bất Đàn nói với Truân Trung Trì và Điền Tri Hành:
- Lão Nhị, giờ đã ra khỏi lãnh thổ Đế quốc Thiên Trì. Đối diện với thiên nhiên ta dường như có chút cảm ngộ, mơ hồ nắm bắt được chút linh cảm, đây là dấu hiệu đáng mừng. Ngươi và Lão Ngũ phụ trách đoàn, ta về Tinh La Điện trước bế quan, nhanh thì ba tháng, chậm thì một năm.
Truân Trung Trì ngạc nhiên nói:
- Đại Điện chủ cảm ngộ giữa thiên nhiên, lẽ nào có cảm ứng đột phá, sắp đột phá rồi?
Trác Bất Đàn sắc mặt nghiêm trọng:
- Hi vọng lần này may mắn, không phí công vô ích.
Rồi Trác Bất Đàn dặn dò:
- Tin này tạm thời bảo mật, không ai được tiết lộ. Ta về trước, mọi người trở về Tinh La Điện mọi thứ phải nghe Nhị Điện chủ. Trong thời gian ta bế quan, Nhị Điện chủ sẽ quyết định mọi chuyện lớn nhỏ của Tinh La Điện.
Mọi người nghe nói Đại Điện chủ cảm ngộ thiên cơ, có dấu hiệu đột phá, ai cùng mừng rõ, đều gật đầu nghe theo.
o0o
Lại nói đến Tần Vô Song từ biệt đội ngũ, gần một ngày sau đã ra khỏi lãnh thổ Đế quốc Thiên Trì chuyển sang Đế quốc Đại La. Bước qua đường biên giới, bước lên mảnh đất của đất nước mình, Tần Vô Song có phần cảm khái.
Đang đi phía trước mặt bỗng có hai kỵ sĩ, nhìn từ xa như hai quầng lửa đang bay tới. Con đường núi này không rộng rãi, nhưng tốc độ phóng đi của hai kỵ sĩ đó lại không hề có ý kìm nén mà chạy như điên cuồng.
Tuy chạy như điên nhưng từ xa Tần Vô Song có thể nhận ra trang phục của họ. Đỏ rực từ đầu xuống chân, cả người như ngọn lửa cháy phừng phừng, lúc này đang quất ngựa chạy thục mạng, khiến người khác nhìn đều có cảm giác không thể động vào.
Tần Vô Song đã vào lãnh thổ Đế quốc Đại La cũng không muốn gây chuyện, thế là tránh lên vách núi muốn nhường đường. Chỉ là hắn muốn nhường nhưng đối phương lại không. Chạy đến chỗ gần Tần Vô Song, hai người đó bỗng như có linh tính, nhanh chóng ghìm cương, ngựa đang chạy như bay đột ngột dừng lại. Kỹ thuật này thể hiện một trình độ bất phàm.
- Tiểu tử, ngươi từ đâu đến, lén lén lút lút, báo tên!
Một người vung roi lên nói.
Tần Vô Song nhìn hai người đó lạnh lùng, đương nhiên biết chúng là Chấp Pháp Đoàn của Đế quốc Xích Long. Nhìn nét mặt của chúng có lẽ việc truy kích Thương Dạ đại ca đã thất bại hoàn toàn rồi, nếu không thì không thể thẹn quá hóa giận như vậy.
Tần Vô Song lạnh lùng nói:
- Ta là môn hạ của Tinh La Điện, Đế quốc Đại La, vừa tham gia Đại hội So tài Đông Tam quốc trở về. Nhị vị là ai mà lại nghênh ngang trong lãnh thổ của Đế quốc Đại La như vậy?
Hai kẻ này chính là đại diện của Chấp Pháp Đoàn truy kích Thương Dạ. Đội Chấp Pháp mà Đế quốc Xích Long sai đi chỉ còn lại sáu bảy người. Hai kẻ này chính là nằm trong số đó, một là Trung Linh võ giả, một là Sơ Linh võ giả.
Đương nhiên Tần Vô Song không sợ chúng, hắn khách khí như thế chỉ vì không muốn gây rắc rối cho Đế quốc Đại La. Nếu không, với tính cách của Tần Vô Song, hắn sao có thể khách khí với kẻ có thái độ nghênh ngang như thế?
Ở kiếp này, Tần Vô Song đã trải qua nhiều sự việc, cũng ngộ ra đạo lý biết tiến lùi đúng lúc, hắn biết mọi chuyện trên thế gian này không chỉ dựa vào võ dũng và sự cương trực là có thể giải quyết, cũng không phải chỉ dựa vào sức mạnh là một tay che cả bầu trời.
Vì thế, trong việc giải quyết vấn đề, so với trước đây thì Tần Vô Song đã ít nóng nảy và trầm tĩnh hơn.
Hai kẻ đó nhìn Tần Vô Song cười lạnh:
- Đệ tử Tinh La Điện? Không phải mạo danh đó chứ?
Tần Vô Song cười nhạt không nói gì, nhưng khí tức Tiên Thiên dần dần nổi lên, xuất hiện vô số đường sóng lăn tăn, rồi đột nhiên phừng một cái, khí thế lên đến đỉnh điểm.
Hai kẻ kia đến từ Đế quốc Xích Long, có sự cao ngạo của đại Đế quốc Thượng phẩm, ở những nơi không phải là đại Đế quốc Thượng phẩm thường quen có thái độ đứng trên cao nhìn xuống. Vốn có phần khinh mạn Tần Vô Song, muốn nhân cơ hội tra hỏi một trận, nhưng khí thế của Tần Vô Song khiến tọa kỵ của chúng bốn chân như mềm ra, suýt nữa thì ngã.
Tọa kỵ của chúng bị khí tức Tiên Thiên của Tần Vô Song làm cho kinh động nhảy chồm chồm lên. Hai kẻ đó khống chế mãi mới yên. Tên Trung Linh võ giả cười lạnh:
- Sao, ngươi thị uy với bọn ta đấy hả?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Nhị vị nói ta mạo xưng, ta chỉ chứng minh thôi. Núi không đi thì nước đi, nhị vị, cáo từ!
Tần Vô Song nói xong thì thân hình bay lên, đạp trên vách núi mười mấy cái vượt qua hai kẻ kia, chạy về phía trước, tên Trung Linh võ giả hét lên:
- Đợi đã!
Tần Vô Song căn bản không hề dừng lại, đang chạy băng băng thì thấy phía trước lại có bốn kẻ cưỡi ngựa chạy tới. Trong bốn người này ngoài đệ tử Cửu Cung Phái với trang phục áo đỏ ra còn có một người khác nữa.
Từ xa Tần Vô Song đã cảm nhận được một sức mạnh to lớn. Khí thế này giống như từng đợt sóng kế tiếp nhau đánh vào bờ, khiến hắn có cảm giác như rơi vào đầm lầy. Cái uy áp này ngày một tiến gần hơn khiến Tần Vô Song muốn tiến lên một bước cũng rất khó khăn.
- Uy lực mạnh thật!
Tần Vô Song vội vã ngừng bước. Đối mặt với áp lực mạnh nẽ đó, nếu hắn miễn cưỡng xông lên thì giống như con thiêu thân, chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt. Hai kẻ lúc trước thấy đồng bọn đuổi kịp thì hét lên:
- Hà sư huynh, mau chặn tên tiểu tử đó lại!
Ba kẻ phía trước đều huýt sáo biểu thị đã biết.
Tần Vô Song biết cái uy lực không phải từ đệ tử Cửu Cung Phái, mà là từ nam nhân độ tuổi trung niên mặc áo bào xanh lục kia.
Người này mặt không có bất cứ biểu cảm nào, cưỡi một con ngựa, dường như đang đi dạo nhưng chỉ vài bước đã nhanh hơn rất nhiều so với ba đệ tử Cửu Cung Phái.
- Hắn là ai vậy?
Tần Vô Song nghĩ nhanh.
Không còn nghi ngờ gì, hắn là Cao Linh Võ Cảnh! Ưu thế có tính áp đảo khiến Tần Vô Song hoàn toàn không thể phản kháng đó, hắn chỉ từng cảm thấy ở trên người năm Đại Điện chủ Tinh La Điện và những kẻ đứng đầu Long Hổ Môn và Thiên Cơ Tông! Còn kẻ này, hắn cũng có được cái uy thể hiện được thực lực to lớn của hắn!
Kẻ mặc áo xanh đó lại gần, không nói gì, cũng không ra tay, chỉ không ngừng ép sát, khiến Tần Vô Song bất giác phải lùi về sau.
Người tiến người lùi, chỉ một chốc, Tần Vô Song đã lùi đến trước mặt của hai kẻ lúc trước.
Hai kẻ đó vẫn còn ức chế việc Tần Vô Song vòng qua mình, tên Trung Linh võ giả vung roi lên quất xuống đầu Tần Vô Song.
Tần Vô Song lùi nhanh ra sau, khởi động Lăng Vân Tiên Bộ, điểm chân mấy cái tránh được sợi roi, đồng thời sợi roi từ trong ống tay áo bay ra quất thẳng lên đầu tên Sơ Linh võ giả, kéo hắn ngã xuống. Tần Vô Song mượn lực bật người ra đằng sau cùng.
Tên áo xanh rõ ràng không thể ngờ Tần Vô Song lại có thân pháp tinh diệu đến vậy, chỉ chớp mắt đã tránh đi được trước mặt một đại cao thủ như hắn và kéo ngã được một đệ tử Cửu Cung Phái lại chỗ mình. Tên áo bào xanh lập tức mặt tối sầm lại, quất ngựa đi tới.
Tần Vô Song quát:
- Đừng có lại đây!
Tên áo xanh cười ha ha:
- Tiểu tử, ngươi có biết mình đang ra điều kiện với ai không?
Tần Vô Song giận dữ:
- Ta không cần biết các ngươi là ai. Ta đi qua đây các ngươi gây khó dễ, ta chỉ giữ mạng không cần biết thân phận của các ngươi.
Tên Trung Linh võ giả quất roi lúc nãy nói với kẻ áo xanh:
- Chúc Tông chủ, giết hắn đi!
Tuy kẻ áo xanh đó tu vi rất cao nhưng dường như rất tôn trọng tên đệ tử Cửu Cung Phái, nghe vậy thì nói:
- Giết hắn dễ thôi, chỉ sợ tổn hại đến quý đồng môn.
Ba người kia đã đuổi tới kịp, tên Hà sư huynh thấy vậy nói:
- Chúc Tông chủ, khoan đã!
Hắn tiến lên trước nói:
- Các hạ là ai, tại sao lại gây sự với đồng môn của ta?
Tần Vô Song cười lạnh:
- Ta gây sự hay đồng môn của ngươi ra tay đối phó với ta? Các hạ cũng có mắt, chắc đã nhìn thấy rõ rồi?
Tên Trung Linh võ giả đó nói:
- Hà sư huynh, hắn tự xưng là đệ tử Tinh La Điện vừa trở về từ Đại hội So tài Đông Tam quốc ở Đế quốc Thiên Trì.
Kẻ áo xanh nghe thế lông mày khẽ giật:
- Đệ tử Tinh La Điện?
Kẻ áo xanh không phải ai khác, chính là một trong hai vị Điện chủ Thiên Cơ Tông phái đi trợ giúp Cửu Cung Phái truy bắt Thương Dạ, đứng hàng thứ ba, tên là Chúc Đại Trung.
Lúc này đương nhiên hắn đã biết thành tích của cuộc thi thông qua mật báo, đúng lúc đang không thoải mái với Tinh La Điện, nghe thấy mấy chữ đệ tử Tinh La Điện là ác cảm nổi lên.
Hắn hỏi:
- Đệ tử Tinh La Điện? Nếu đã tham gia thi đấu sao lại đi một mình? Những người khác đâu?
Tần Vô Song lắc đầu:
- Không nói những lời thừa thãi. Xin chư vị nhường đường. Ta đi qua đây sẽ thả đồng môn của các vị, các việc khác không cần nói.
Chúc Đại Trung cười lớn:
- Gan lớn lắm! Dám nói chuyện với bản Tông chủ như vậy, Tinh La Điện cũng không có mấy kẻ. Hôm nay xử lý ngươi trước rồi sẽ hỏi tội Trác Bất Đàn quản giáo không nghiêm sau.
Hắn cũng không nói muốn giết Tần Vô Song, dụng ý đương nhiên hiểm ác, muốn khiến Tần Vô Song ném chuột sợ vỡ bình quý, không dám giết kẻ nằm trong tay hắn. Chỉ cần hắn không dám giết kẻ đó, bị Chúc Đại Trung hắn bắt rồi thì mọi thứ hắn nói thế nào là thế ấy!