Trận đấu này thật ra có thể coi là trận quyết đấu sớm giữa Tần gia và Tân gia. Vì hai đối thủ đều là tâm phúc của hai bên.
Phiêu Tuyết Lâu nay đã có quan hệ nhạc gia và chàng rể với Tần gia, quan hệ đương nhiên đã lên mức cực kỳ mật thiết. Còn Thiên Phạt Sơn Trang từ trước tới giờ luôn là cánh tay phải của Tân gia.
Hai thế lực này cũng chẳng có chút tránh né, trước khi danh sách công bố thì Phiêu Tuyết Lâu đã ở cùng Tần gia, Thiên Phạt Sơn Trang cũng ở cùng Tân gia hai bên cùng công khai bàn bạc đối sách.
Tân Thiên Vấn không những cho Yến Bắc Phi mượn một Phong ấn Thần thú Hóa Thần Đạo sáu kiếp, còn cho mượn cả một món vũ khí Hóa Thần Đạo đỉnh phong.
- Bắc Phi, trận này ngươi phải nhìn rõ tình hình. Trận đầu tiên các ngươi không có cơ hội thắng, cứ đánh bừa một lúc rồi từ bỏ. Trận thứ hai mới cần quyết thắng. Chỉ cần giành được trận thứ hai, trận thứ ba, tuy Mộ Dung Thiên Cực có nắm trong tay là vũ khí Chân Thần Đạo nhưng cũng không phải địch thủ của ngươi. Tu vi của hắn kém ngươi quá nhiều!
Mộ Dung Thiên Cực đột phá Thần đạo mới chỉ mười mấy năm, vẫn còn bỡ ngỡ trong lĩnh vực Thần đạo, hiển nhiên là không thế sánh được với Yến Bắc Phi đã là Hóa Thần Đạo sáu kiếp, lên Thần đạo đã nghìn năm nay. Cũng có nghĩa là trận thứ ba, Mộ Dung Thiên Cực hoàn toàn không có khả năng chiến thắng.
Yến Bắc Phi tuy không có đầu óc xuất chúng như Yến Quy Nam nhưng khả năng phân tích cũng không phải kém, hắn gật đầu nói:
- Nhìn bên Phiêu Tuyết Lâu, có lẽ cũng liều trong trận thứ hai. Bao Bao không phải là con con khỉ thối tha bên cạnh Tần Vô Song đó sao?
- Không sai, theo tin tình báo, con khỉ đó cũng chỉ đột phá Thần đạo mới hơn mười băm, nhưng nghe nói nó là huyết mạch Thái cổ Thần vượn. Có điều trong mười mấy năm thì nó có thể mạnh được mức nào chứ? So với Phong ấn Thú hồn Hóa Thần Đạo sáu kiếp còn kém xa.
Yến Bắc Phi cũng rất tự tin:
- Ừm, chúng ta cũng từng thấy con khỉ đó chiến đấu. Tuy phương thức chiến đấu rất hung hãn nhưng kinh nghiệm quá ít. Ta thấy trận này nắm chắc sáu phần thắng!
Sắc mặt Tân Thiên Vấn lạnh tanh:
- Ta cần là cần mười phần. Hồ Khâu Sơn và Bách Kiếm Tông có thể thua, vì chúng là kẻ đi thách thức, thua không mất mặt. Còn các ngươi là tông môn trong tám môn Thiên Đế Sơn, các ngươi không được phép thua.
Yến Bắc Phi toát mồ hôi trán, vội vàng gật đầu dạ vâng, nhưng trong lòng thì có phần khó chịu, không phải lão nhân gia ngài bao vây tấn công Tần gia, không những chẳng được gì lại còn mất đi bao nhiêu Thần đạo cường giả như vậy thì nay đâu có thiếu thốn lực lượng thế này?
o0o
Bên Tần gia thì lại vô cùng điềm tĩnh. Trên gương mặt Tần Vô Song luôn nở một nụ cười tự tin.
- Mộ Dung Lâu chủ, trận thứ nhất ngài chỉ cần phụ trách việc giương oai chút thôi. Tin ta đi, ngài không cần phải ta trận mà một suất trong tám môn Thiên Đế Sơn chắc chắn nằm trong túi rồi.
Tần Vô Song nói khiến mấy huynh đệ Mộ Dung Thiên Cực mặt mày tươi rói nhìn nhau.
Ái Ty Mạt cười:
- Cha, Mạt nhi thắng thì có phần thưởng gì không thế?
- Hừm, đến Long Tộc tìm một nhà tốt gả con đi.
Tần Vô Song nói vẻ nghiêm túc.
Mây đen kéo tới trước mặt Ái Ty Mạt, giận dỗi:
- Cha thật quá đáng. Cẩn thận con bắt nạt tiểu đồ đệ của cha đấy!
Vừa nói vừa nháy mắt với Dương Y ở bên cạnh Tần Vô Song.
Mạt Nhi thấy Tần Vô Song cưng chiều đồ đệ mới thu nhận, cũng khó tránh khỏi có ý định tranh giành sự sủng ái.
- Mạt nhi sư tỷ, tiểu muội đâu có làm gì tỷ.
Dương Y chu môi, giận dỗi nói.
- Được rồi, đừng gây ồn nữa, chính sự là quan trọng!
Tần Vô Song trừng mắt một cái là hai cô nhóc ngậm miệng ngay, có thể thấy là Tần Vô Song vẫn còn uy tín.
- Mạt nhi, con là huyết mạch của Long Tộc, giờ phải cho tất cả mọi người biết huyết mạch Thái cổ Yêu long không phải là hư danh, biết chưa?
Mạt nhi vô cùng coi trọng thể diện, giống như đệ tử của Long Tộc, vô cùng tự tôn, cao ngạo. Nghe Tần Vô Song khích như vậy, ưỡn ngực lên nói:
- Cha yên tâm đi, Mạt nhi trong ba chiêu sẽ khiến hắn thảm bại!
- Ừm, Bao Bao, trách nhiệm của ngươi nặng hơn Mạt nhi.
Tần Vô Song nhìn Bao Bao. Bao Bao gãi đầu cười hề hề:
- Lão Đại không cần dặn dò nữa. Huynh đệ nhiều năm như vậy, cùng nhau đánh bao nhiêu trận rồi, chỉ là Phong ấn Thú hồn, Bao Bao đại nhân ta nhất định sẽ cho nó mọc đầy u trên đầu.
Mọi người cùng bật cười, nhưng Tần Vô Song thì nghiêm nghị:
- Bao Bao, luận thực lực, luận huyết mạch ta không nghi ngờ gì. Nhưng ngươi lại có cái tật nói nhiều nhưng làm việc không chắc chắn. Tuổi nhỏ không thận trọng, dễ khinh địch, đây là đại kỵ khi lâm trận.
Bao Bao thè lưỡi:
- Hắc hắc, Lão Đại, ta nhất định sẽ không khinh địch, đối thủ chưa gục ngã ta sẽ không dừng tay.
- Ừm, nhớ kỹ lời ta, đừng loanh quanh với hắn, lên là dùng ngay Càn Khôn Nhất Khí Côn, nhằm vào tử huyệt mà đánh. Dùng cách đánh đập đầu cho mọi người biết thế nào là Càn Khôn Nhất Khí Côn. Càn Khôn Nhất Khí Côn chính là cây côn đánh một mạch biến ngươi thành người chết!
- Ha ha…
Tất cả cùng cười lớn.
Tần Vô Song đùa như vậy, mọi người hiển nhiên đã bớt căng thẳng hơn nhiều.
- Đi đi, đánh cho tốt vào! Đừng cảm thấy gánh nặng gì!
o0o
Hai bên lên đài, Mộ Dung Nhạn ở bên cạnh khẽ níu tay Tần Vô Song nói nhỏ:
- Vô Song ca ca, Phiêu Tuyết Lâu nhất định sẽ thắng!
- Ha ha, Nhạn nhi, Phiêu Tuyết Lâu cứ đợi để vào tám môn Thiên Đế Sơn đi!
- Ài, tám môn Thiên Đế Sơn rất tốt nhưng Phiêu Tuyết Lâu đã ở chỗ cũ nhiều năm như vậy, tình cảm rất sâu sắc.
Mộ Dung Nhạn cảm thấy hơi khó xử.
- Nha đầu ngốc, trong tám môn Thiên Đế Sơn, mỗi tông môn quản lý mười vạn dặm địa bàn, tài nguyên hay linh khí đều hơn nhiều lần so với Phiêu Tuyết Lâu. Nếu mọi người không nỡ bỏ Phiêu Tuyết Lâu thì có thể thành lập một chi mạch phụ, chọn một thúc thúc trấn thủ là được mà. Dù sao các thế lực trước đây đều làm vậy cả.
Mộ Dung Nhạn cười cười:
- Cái này gọi là ‘thỏ đào ba hang’ phải không nhỉ?
Tần Vô Song cười ha ha:
- Xem thi đấu đi!
Trên đài, sau khi Hiên Viên Bạt nói vài lời, hai tuyển thủ trận thứ ba lên đài. Ái Ty Mạt là huyết mạch Thái cổ Yêu long biến luôn ra chân thân pháp tướng. Đối thủ là Kỳ Diệu Huyền Cảnh đã bị Long Tức mạnh mẽ dọa cho sợ chết khiếp.
Ái Ty Mạt hiện cũng là Long Tộc Ngưng Thần Đạo đỉnh phong, nếu vận hết Long Tức thì cũng không kém hơn Thần thú Hóa Thần Đạo hai, ba kiếp.
Long Tức ngập tràn không khí khiến đối thủ toàn thân run rẩy, đừng nói phản kích, ngay đứng vững thôi cũng không thể. Cục diện quả thực khiến tất cả phải há hốc mồm.
Tần Vô Song thì thầm khen:
- Mạt nhi giỏi lắm, nha đầu tinh quái giỏi lắm!
Phương thức chiến đấu này đúng là khiến người ta hả hê, trước đó Tần Vô Song cũng không ngờ được. Đây đâu phải chiến đấu? Rõ ràng là tát vào mặt.
Cơ thịt trên mặt Tân Thiên Vấn giật giật liên hồi, hắn chỉ hận không có cái lỗ nào để mà chui xuống, khoảng cách chênh lệch quá lớn mà!
Trong luồng Long Tức dày đặc, chỉ nghe một tiếng gầm rú, tu luyện giả kia đã suy sụp tinh thần, khóc rống lên:
- Ta nhận thua! Ta nhận thua!
Ái Ty Mạt còn chưa động thủ mà đối thủ đã hoàn toàn sụp đổ.
Hàng loạt tiếng xùy xùy vang lên. Đây là trận thi đấu tồi tệ nhất mà họ từng thấy, còn chưa đánh đã khóc lóc xin tha rồi? Tên này không phải là gian tế của Phiêu Tuyết Lâu phái đến cố ý làm Thiên Phạt Sơn Trang mất mặt đấy chứ?
Có điều, người ta đã nhận thua, theo quy tắc không được giết, trừ phi ký cam kết sinh tử thì mới được dùng sát chiêu, không cần để ý hậu quả.
Một tu luyện giả khóc lóc thảm thiết trước mặt, Ái Ty Mạt mềm lòng:
- Ta không giết thì ngươi khóc cái gì chứ? Thiên Phạt Sơn Trang các ngươi thích khóc lắm sao? Học ai thế hả? Tân Thiên Vấn à?
Tân gia lại trở thành chuột chạy qua đường, dường như có cơ hội là phải cạnh khóe vài câu. Bách Lý Nghiễm trước đó và tiểu gia hỏa của Long Tộc này hình như đều có thù với Tân Thiên Vấn vậy.
Ai cũng hiểu, đây là ý của Tần Vô Song.
Trận đấu này kết thúc như trò đùa, Phiêu Tuyết Lâu đã thắng Thiên Phạt Sơn Trang hoàn toàn trong dự kiến, không có chút dị nghị nào.
Trận đấu thứ hai bắt đầu, con Phong ấn Thú hồn được thả ra đem theo yêu khí vừa cổ xưa vừa thần bí, lộ ra chân thân pháp tướng, là một con Hùng Sư. Ngoại hình hung hãn tựa như Tử Điện Phần Diệm Thú.
- Con khỉ thối tha đó đâu, lên đi, bản Thần thú sẽ xé ngươi thành vụn!
Đầu Thần thú đó gầm lên, đám lông trên đầu chuyển động trong gió tạo cảm giác vô cùng uy thế.
Nhưng Bao Bao thì không thèm để ý đến nó, nói với Yến Bắc Phi:
- Yến lão nhi, mau chuẩn bị chuyển địa bàn Thiên Phạt Sơn Trang đi đi. Đừng có đứng ngẩn ra đó nữa! Trận thứ ba ngươi không cần ra đâu!
Nói rồi Bao Bao lộn người nhảy lên Hiên Viên Đài, tay nắm Càn Khôn Nhất Khí Côn, nhìn con sư Thần thú với ánh mắt nhìn con mồi:
- Tên to xác ngốc nghếch kia, đừng tưởng ngươi nhìn có vẻ hung hãn là có thể dọa người! Bao Bao đại nhân ta chuyên trị những kẻ như ngươi đấy!
Thần thú Hùng Sư gầm nhỏ:
- Con khỉ thối tha, đi chết đi!
Linh trí của con Phong ấn Thú hồn này chưa hoàn toàn bình thường nên nói đi nói lại cũng chỉ một câu ‘con khỉ thối tha’.
Bao Bao rất nhớ lời dặn của Tần Vô Song, cười hề hề nhấc Càn Khôn Nhất Khí Côn lên, vặn người một cái, ánh kim quang tỏa sáng khắp trời, ưu thế huyết thống Thái cổ Thần vượn lập tức được thể hiện, ưu thế này không hề thua kém Thần thú Hóa Thần Đạo bốn kiếp.
- Tên to xác, hãy đỡ một gậy của ta!
Bao Bao vung Càn Khôn Nhất Khí Côn lên cao rồi giáng xuống, cây gậy mang theo một khí thế mạnh mẽ như cả một ngọn Thái Sơn ập xuống.
Càn Khôn Nhất Khí Côn, vũ khí Chân Thần Đạo sáu kiếp, uy lực lúc này đã được bộc lộ. Trong hư không là hàng loạt những trận nổ vang trời, từng vòng từng vòng nứt của không khí chạy ra bốn phía, dường như đang nhường đường cho cây gậy kinh thiên động địa này.