Mọi chuyện nói rõ đầu đuôi là mọi manh mối đã rõ ràng hơn.
Thương Dạ cười lạnh:
- Lần này ta vốn nghĩ La Thông Thiên sẽ đến nhưng không ngờ hắn chỉ phái con xe Điền Minh Sơn đến, ngay cả La Hoành Dã cũng không phái đến. Xem ra La Thiên Đạo Trường vẫn vô cùng thận trọng. Chỉ hận ta không thể đánh đến Hiên Viên Khâu, nếu không ta sớm đã đại khai sát giới ở đó rồi!
- Đại ca, sao huynh biết La Thiên Đạo Trường sẽ đến Mộng Huyễn Thiên Trì?
Thương Dạ nói:
- Huynh đệ đừng quên. Sư phụ ta chính là người làm tình báo của La Thiên Đạo Trường. Ta có tay trong ở mạng lưới tình báo của La Thiên Đạo Trường. Chỉ cần ta tốn chút công sức thì lo gì không có được tin tức chứ? Vừa hay ta và Tô Mật, còn có một vài bạn đồng hành nữa thay mặt Bàn Long Tộc tham gia Vạn Pháp Triều Tông Hội lần này, dọc đường dò la tin tức của La Thiên Đạo Trường theo dấu đến đây. Thật không ngờ lại gặp được huynh đệ ở nơi này, xem ra đúng là ý trời!
Tần Vô Song cũng xuýt xoa mãi:
- Đại ca yên tâm! Đệ nhất định sẽ giúp đại ca xử lý bọn La Thiên Đạo Trường.
Thương Dạ nói:
- Ta không đích thân động thủ, sư phụ dưới cửu tuyền mà biết thì cũng không vui. Bất luận thế nào, ba tên bọn Điền Minh Sơn nhất định phải giao cho ta!
Tần Vô Song cười:
- Cái này thì không cần huynh phải lo. Thương Dạ đại ca, Điền Minh Sơn hắn vào sơn động thì chết chắc!
- Vậy là sao?
Tần Vô Song dùng thần thức kiểm tra xung quanh không có bất cứ thần thức nào đang thăm dò thì mới nói:
- Cái gọi là bảo vật Thần đạo thật ra là âm mưu của Nga Mi Đạo Trường!
Thế rồi hắn kể lại ngọn ngành cho Thương Dạ nghe.
Thương Dạ và Tô Mật nghe mà há hốc mồm. Tuy lũ Điền Minh Sơn chết cũng không đáng tiếc nhưng âm mưu ác độc đó của Nga Mi Đạo Trường vẫn khiến Tô Mật thấy bực bội:
- Nga Mi Đạo Trường dù thế nào cũng là thế lực hàng đầu Mộng Huyễn Thiên Trì, sao lại vô liêm sỉ như thế chứ?
Thương Dạ lại không thấy lạ:
- Tô Mật, trong Long Tộc của muội không phải cũng có người tốt kẻ xấu, người chính trực, kẻ nham hiểm sao?
Tô Mật thở dài:
- Bọn chúng đều đáng chết hết! Muội ghét nhất là loại người hại người vô duyên vô cớ. Nếu có ân oán thù hằn gì thì thôi, đằng này không thù không oán lại đi hại người, đúng là vô liêm sỉ!
Tần Vô Song cười khổ, xem ra vị tẩu tẩu này cũng là người coi cái ác như kẻ thù.
- Như vậy thì chúng ta cũng không cần động thủ với Tân Vô Kỵ nữa?
Thương Dạ rất bực mình với Tân Vô Kỵ, vừa rồi nếu không phải Tân Vô Kỵ tự nhiên chen ngang thì ba tên bọn Điền Minh Sơn kia đã chết rồi.
Tần Vô Song lắc đầu:
- Tân Vô Kỵ thực lực siêu quần, lại là con trai của Thiên Đế. Có lẽ hắn sẽ có một vài cách, nhưng cũng chưa chắc thoát chết.
Thương Dạ cười:
- Mặc kệ hắn. Nếu hắn chết thì đấy là tự hắn tìm đến cái chết. Nếu không cũng tốt, sẽ có ngày ta phân cao thấp với hắn!
Tần Vô Song cười hì hì, lẽ nào đây lại không phải những gì Tần Vô Song nghĩ?
Đang định lên tiếng thì sắc mặt Tần Vô Song đột ngột thay đổi, người bật dậy như lò xo:
- Không hay rồi!
- Sao vậy?
Thương Dạ nhướng mày.
- Đại ca, tẩu tẩu, hai người mau chóng rời khỏi Vạn Hoa Cốc, càng nhanh càng tốt!
Tần Vô Song lo lắng nói:
- Mau đi!
Thương Dạ không muốn đi nhưng bị Tần Vô Song đẩy ra:
- Mau đi đi, linh thú Thần đạo của Nga Mi Đạo Trường đã tỉnh giấc rồi!
Sắc mặt Thương Dạ và Tô Mật đều thay đổi:
- Linh thú Thần đạo?
- Đúng vậy, linh thú Thần đạo! Hơn nữa còn là linh thú Hóa Thần Đạo tám kiếp!
Tần Vô Song thúc giục:
- Mau đi đi, còn chần chừ e là không kịp nữa đâu!
Thương Dạ và Tô Mật nhìn nhau rồi cùng gật đầu:
- Đi thôi!
- Huynh đệ, chúng ta cùng đi!
Tần Vô Song lắc đầu:
- Đại ca, tẩu tẩu, hai người đi trước đi, đừng quay đầu lại! Ta còn có chút việc!
Thương Dạ cuống lên:
- Huynh đệ, linh thú Hóa Thần Đạo không phải trò chơi đâu? Với Hóa Thần Đạo, Thần Tú Cung không có tác dụng gì đâu. Cùng đi đi!
- Đại ca đừng dùng dằng nữa! Mau đi đi!
Tần Vô Song đẩy Thương Dạ và Tô Mật, thân thể biến thành một đạo lưu quang bay về phía sơn động.
Thương Dạ hốt hoảng kêu lên:
- Huynh đệ!
Định đuổi theo nhưng Tô Mật đã giữ lại:
- Thương Dạ ca ca đừng đuổi nữa! Chúng ta đi thôi!
- Nhưng mà đệ ấy…
Tuy Thương Dạ và Tần Vô Song chỉ có một lần giao tình, nhưng tình cảm giữa nam nhi với nhau chỉ một lần cùng sống chết như vậy là đủ. Thấy Tần Vô Song đi như vậy, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Thương Dạ là cùng gánh vác với Tần Vô Song.
Tô Mật nói:
- Đại ca, Vô Song huynh đệ đã lựa chọn như vậy chắc chắn có lý do của đệ ấy. Giờ huynh liều lĩnh đuổi theo cũng không giúp được gì, ngược lại có thể làm hỏng kế hoạch của đệ ấy. Đó là linh thú Hóa Thần Đạo, chúng ta không giúp được đâu!
Hóa Thần Đạo tám kiếp, cũng chỉ có Tộc trưởng của Bàn Long Tộc đích thân đến mới có thể địch được, còn có thể thắng hay không thì phải xem đã.
Grào!!
Tiếng rống làm người ta thất hồn lạc phách vang vọng khắp cả sơn cốc! Từng đợt sóng âm lan tỏa, xa như vậy mà cũng khiến Thương Dạ và Tô Mật đứng không vững.
- Thương Dạ đại ca mau đi thôi!
Tô Mật giữ chặt Thương Dạ, gắng gượng bay lên trời rồi lao ra ngoài Vạn Hoa Cốc.
Tô Mật biết đây là lúc sinh tử, thân thể rung lên rồi biến thành chân thân, là một con rồng đỏ phun ra từng luồng khí tức xung thiên, cả thân thể uốn lại như cây cung, đem theo Thương Dạ và hai người cùng đi kia, biến thành một đạo lưu quang đỏ rực lao vút đi.
Grào! Grào! Grào!
Phía sau họ, tiếng gầm long trời lở đất khiến cả sơn cốc như muốn đổ sập, khí tức xung thiên, mây đen kéo che kín bầu trời, chỉ trong chớp mắt thế giới như đến ngày tận thế.
Tần Vô Song đúng là tài cao nên to gan lớn mật, dang rộng đôi cánh Âm Dương Tử Vân Dực biến ra một đám mây rồi ẩn mình trong đó, mở pháp nhãn nhìn xuống phía dưới.
Một đàn linh thú có vằn trắng toàn thân đang tràn ra từ một cái động nhỏ, chặn đừng mọi con đường phía ngoài sơn động.
Đầm nước sâu trong sơn động màu nước thay đổi liên tục, không ngừng nổi bong bóng tựa như nồi nước đang sôi sục vậy.
- Chủ nhân mau rút lui thôi. Một đại yêu thú đã thức dậy từ dưới lòng đất!
Thâu Thiên Yển Thử truyền tín hiệu đến.
Tần Vô Song vội nói:
- Yển Thử, ngươi đang ở đâu, mau chạy đi!
Yển Thử nói:
- Ta bị cấm chế của linh thú đó chặn đường rồi. Chủ nhân mau đi đi, đừng lo cho ta!
Đúng lúc đó, ở cửa sơn động bắn ra một chùm sáng trắng, rồi nó lập tức phát tán ra thành hàng vạn tia sáng trắng bắn ra khắp nơi.
Vút! Vút! Vút!...
Ánh sáng trắng biến thành từng đợt lưu quang bắn về phía các tu luyện giả!
Rầm!
Một người ngã xuống!
Hai người ngã xuống!
Ánh sáng trắng vừa bắn ra đã bắn ngã đến hai ba chục người!
Đàn linh thú vằn trắng thấy vậy đều rống lên rất hưng phấn.
Chúng thi nhau rống lên nhìn ra ngoài cửa động với ánh mắt đầy mong đợi.
Tần Vô Song vội vàng bay ra đằng sau sơn động. Lúc đó những người khác căn bản đã không thể phi hành được nữa. Nếu Tần Vô Song mà không có Âm Dương Tử Vân Dực thì cũng chẳng thể động đậy được gì.
Ánh sáng trắng bỗng bùng phát, như một thanh kiếm sắc bén lao ra từ cửa động, từ bên trong nhảy ra một thân ảnh.
Thân ảnh này to khổng lồ tựa ngọn núi nhỏ, nó lao vút ra, gầm lên một tiếng, thì ra là một con Bạch Hổ khổng lồ.
Thân hình con hổ này lớn hơn những linh thú kia rất nhiều, trên trán là một chữ Vương lớn, thể hiện địa vị chí cao vô thượng của nó. Nhìn bề ngoài, cơ thể nó được bao trùm bởi một tầng ánh sáng trắng đậm đặc, bên trong đó là thân hình của con hổ đang thay đổi nhanh chóng, màu mắt không ngừng thay đổi.
Trong con ngươi của nó bắn ra thứ thần quang khiến ai nhìn vào cũng phải lạnh xương sống.
Một con quái vật khổng lồ!
Những tu luyện giả kia thấy tình hình như vậy thật đúng là muốn hồn bay phách lạc!
Tần Vô Song liếc nhìn con quái thú kia, lập tức nhớ đến ‘Hổ Thánh đại nhân’ mà hai nữ tử ban nãy nhắc đến.
Lẽ nào con Bạch Hổ này lại là Hổ Thánh đại nhân? Cũng chính là Thần thú trấn sơn của Nga Mi Đạo Trường? Tuy có hơi sợ hãi nhưng Tần Vô Song không hề loạn. Hắn biết con linh thú này một khi đã ra khỏi núi thì Vạn Hoa Cốc sẽ không còn ngày bình yên.
Có điều Tần Vô Song lại có một kế hoạch khác. Hắn cũng từng nghe nói, nơi Thần thú tu luyện chắc chắn có khí tức Thần đạo, sẽ ảnh hưởng đến linh vật xung quanh, sinh ra các loại linh bảo.
Tuy Nga Mi Đạo Trường cố ý bày kế dụ các tu luyện giả này mắc bẫy nhưng bên cạnh con Thần thú đó chắc chắn có bảo vật, nếu không thì những tu luyện giả kia cũng không mạo hiểm.
Lúc này Tần Vô Song đã miễn cưỡng phá vỡ được cấm chế, mai phục ở sau núi. Giờ hắn cũng đánh cuộc một phen, hắn cuộc con Thần thú này mới tỉnh giấc, thần thức vẫn chưa tỉnh táo, nhân lúc nó tàn sát những người khác Tần Vô Song lẻn vào trong.
Nếu nó phát hiện ra Tần Vô Song thì cùng lắm là hy sinh tấm Thần đạo Hộ Thuẫn, chặn một đòn của nó rồi dùng Âm Dương Tử Vân Dực trốn thoát!
Đương nhiên, Tần Vô Song cũng không đơn giản là muốn có linh bảo của con Thần thú kia, Thâu Thiên Yển Thử bị rơi vào cấm chế của Thần thú, hắn không thể thấy chết không cứu.
Dù gì Yển Thủ cũng vì hắn mà liều mạng, Tần Vô Song không thể không quan tâm. Thông qua thần thức, Tần Vô Song bảo Yển Thử không được giãy dụa, đợi khi hắn có cơ hội sẽ đến cứu.
Bên ngoài sơn động, đám tu luyện giả đang chạy tán loạn, Tần Vô Song liếc nhìn thấy Tân Vô Kỵ đã chạy ra vùng ngoại vi sơn động, hắn dựa vào tu vi của mình đã thoát khỏi vòng vây của đàn linh thú vằn trắng kia!
Còn Yến Thiên Tùy, Lôi Oanh và Tân Vô Vọng thì không được may mắn như thế, chúng bị vây lại ở gần sơn động, dù đột kích thế nào cũng không phá được vòng vây.
Con Bạch Hổ bỗng biến thân, ánh sáng trắng trên người nó bỗng tỏa rộng ra, con ngươi giãn to, cái mồm đỏ lòm há rộng.
Grào!!
Thần đạo thần thông, Hổ Khiếu Thôn Thiên!
Mùi tanh hôi thối nồng nặc lan tỏa khắp nơi, trong vòng vài chục trượng quanh nó, những tu luyện giả kia căn bản không có chút khả năng chống chọi, như bị một sợi dây thừng kéo đi, không ngừng bay ngược ra sau về phía cái mồm đỏ lòm của con Bạch Hổ.
Rắc!
Những chiếc răng trắng cứng như thép cắn đứt đôi một tu luyện giả rồi nuốt chửng. Tình hình bỗng chốc trở nên thật tanh tưởi!