Đến Chính Khí Đường, Tần gia trên có Chưởng môn, dưới có Đệ tử Trung tâm, đã đến hơn nửa, còn có non nửa cũng đang lục tục kéo tới.
- Vô Song sư đệ, tới bên này.
Thanh âm hào sảng của Tần Thái Trùng vang lên. Bầu không khí trước mắt mặc dù ngưng trọng, dẫn đến thanh âm sang sảng của Tần Thái Trùng ít nhiều có chút đột ngột. Nhưng hai người này trước mắt là đại công thần của Tần gia, gần nhất lại vì Tần gia mà lập nên đại công, đương nhiên cũng không có ai cảm thấy quá đột ngột.
- Thái Trùng sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Vô Song thấp giọng hỏi.
- Ta cũng không biết, nhận được thông báo liền đến ngay. Nhưng xem ra không phải là chuyện nhỏ.
Tần Thái Trùng quen nhìn đại trận thế, biết một số manh mối.
Không bao lâu, mọi người cũng đến đông đủ. Sau khi hai vị Chưởng môn giá lâm, Tần Trọng Dương vẫn giữ loại biểu tình nho nhã ngưng trọng. Còn Nhị Chưởng môn Tần Vân Nhiên, lại có nhiều hơn mấy phần nghiêm túc so với thường ngày.
Tần Trọng Dương cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:
- Chư vị, lần này khẩn cấp triệu hồi các ngươi đến, chính là có chuyện đặc biệt quan trọng cần phải nói.
Mọi người thấy khẩu khí của Chưởng môn nhân như vậy, trong lòng đều nghiêm nghị, vô cùng chăm chú nhìn Tần Trọng Dương.
- Thiên Đế Môn vừa phát tuyên bố lệnh triệu tập, kêu Tần gia chúng ta mang Thần Đạo Quả, giờ thìn sáng ngày mai, đi tới Thiên Đế Môn, tham gia tiệc mừng công, để tám môn Thiên Đế Sơn cùng nhận thức Thần Đạo Quả.
- Yến tiệc này cũng không phải là hảo yến!
Tần Vân Nhiên than thở một tiếng.
Tất cả mọi người đều nghiêm nghị, phía bên Tần gia vừa mới đoạt được Thần Đạo Quả. Thiên Đế Môn sử dụng chiêu như vậy, khẳng định là có dã tâm độc ác. Với giao tình xưa nay của Thiên Đế Môn với Tần gia, sao có thể mở tiệc chúc mừng gì đó cho Tần gia được chứ?
Chỉ cần đầu óc không bị kẹp vào cửa, đều biết bên trong Thiên Đế Môn khẳng định là có dã tâm không tốt.
Tôn giả Tri Tùng là người đầu tiên lên tiếng:
- Nhị vị Chưởng môn, việc này ngay cả kẻ cực kỳ thô lậu như ta cũng biết, Thiên Đế Môn sẽ không tốt như vậy. Ta thấy, tám thành là muốn đánh vào chủ ý Thần Đạo Quả của chúng ta!
- Không sai không sai, Thần Đạo Quả, ngoài thế lực Đồ Đằng ra, tông môn bình thường, cho dù là Thiên Đế Môn bọn chúng, mấy trăm năm cũng khó gặp được một lần. Khẳng định là có hảo tâm không tốt.
- Nhị Chưởng môn, chúng ta từ chối đi!
Trong lòng Tần Vô Song có loại dự cảm không tốt, Thiên Đế Môn không có hảo tâm là chuyện có thể khẳng định. Nhất là chiêu này của Thiên Đế Môn chơi rất mờ ám. Ngày mai tổ chức tiệc mừng công, hôm nay mới thông báo cho Tần gia, căn bản không cho Tần gia thời gian chuẩn bị, có thể nói là đánh Tần gia không kịp trở tay.
Tần Thái Trùng cũng thì thào mắng:
- Thiên Đế Môn này, muốn giở trò gì chứ?
Tần Vô Song ngẩng đầu hỏi:
- Chưởng môn, Thiên Đế Môn có chỉ định là người nào đi không?
- Loại trường hợp này khẳng định là yêu cầu Chưởng môn nhân chúng ta đi. Hơn nữa, bọn họ còn chỉ định, nhất định phải dẫn theo đại anh hùng của chúng ta, cũng chính là hai người các ngươi Vô Song và Thái Trùng.
Tần Vô Song chau mày:
- Thiên Đế Môn rắp tâm khó lường! Chưởng môn, đây là ván cờ của Thiên Đế Môn!
Lông mày Tần Trọng Dương nhướng lên lộ ra vẻ kinh dị:
- Vô Song, ngươi nói nghe xem!
- Ván cờ này của Thiên Đế Môn, có thể nói là âm mưu, cũng có thể nói là dương mưu. Nếu bọn họ thành tâm thành ý vì chúng ta mở tiệc mừng công, tuyệt đối sẽ không đến hôm nay mới thông báo cho chúng ta. Theo ta thấy, bọn họ đến bây giờ mới nói cho chúng ta chính là vì để chúng ta không kịp ứng phó, không có thời gian chuẩn bị, hấp tấp, trúng bẫy của bọn họ. Nếu không đoán nhầm thì chuyến đi ngày mai, nhất định là một Hồng Môn Yến. Mừng công là giả, thảo phạt chúng ta là thật.
- Thảo phạt chúng ta?
Tần Thái Trùng có chút khó hiểu:
- Ở Côn Lôn Tiên Tông bọn họ không phải đã dùng qua chiêu này sao? Dùng lần nữa, không sợ bị người khác chê là xưa cũ sao?
- Ở Côn Lôn Tiên Tông, các nhà thế lực Đồ Đằng đều ở đó, hơn nữa con Thần thú Bạch Hổ đó không biết tại sao đột nhiên giở quẻ. Nhưng hiện giờ quay về Thiên Đế Sơn, là thuộc về địa bàn của Thiên Đế Môn. Ở đây, bọn họ có quyền nói chuyện tuyệt đối, có thể tùy tiện chi phối dư luận. Đạo lý lúc đó có thể vặn lại được, lúc này chưa chắc có thể vặn lại được…
Tần Trọng Dương và Tần Vân Nhiên đều vui vẻ yên tâm gật gật đầu, loại khả năng này, bọn họ trước khi đến đây, đã trao đổi qua rồi, trong lòng cũng nhận định như vậy.
Không ngờ Tần Vô Song còn trẻ tuổi như vậy, cũng có thể phân tích thấu đáo như thế. Xem ra người thanh niên này, xác thực có tiềm lực bồi dưỡng.
Tần Thái Trùng kêu rên nói:
- Nói như vậy, vậy chúng ta căn bản không thể đi. Bằng không, trực tiếp đi vào cạm bẫy của bọn họ, vậy không phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Tần Vô Song chán nản lắc đầu:
- Nếu không đi, Thiên Đế Môn cũng có cách nói. Một là, bọn họ có thể nói chúng ta có tật giật mình, hai là, lại bố trí cho chúng ta một tội danh không tuân theo hiệu lệnh của Thiên Đế. Đến lúc đó, bảy thế lực khác của Thiên Đế Sơn liên hợp chinh phạt Tần gia, vấn đề sẽ càng lớn.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi. Rất hiển nhiên, qua những lời Tần Vô Song vừa nói, mọi người đều cảm thấy chuyện này không phải không có khả năng.
Với sự đề phòng của Thiên Đế Môn đối với Tần gia, mười phần là có thể sẽ làm như vậy.
Huống hồ, Tần gia hiện giờ đã có được ba trái Thần Đạo Quả, càng khiến Thiên Đế Môn kiêng kỵ đỏ mắt. Vì Thần Đạo Quả, Thiên Đế Môn chuyện bỉ ổi gì cũng làm được!
Tôn giả Tri Tùng chửi mát nói:
- Tân gia chết tiệt, nói như vậy, chúng ta không phải là con chuột trong ống bễ sao, bất kể là đi đâu, đều vô cùng phiền phức? Nếu đi, sẽ rơi vào bẫy, nếu không đi, sẽ cho bọn họ đầu đề câu chuyện tranh luận.
Trong lòng mọi người giống như có một tảng đá lớn đè xuống, vô cùng áp lực.
Tất cả đều đưa ánh mắt nhìn về phía hai vị Chưởng môn, hiển nhiên là muốn xem xem đáp án của hai vị Chưởng môn.
Tần Trọng Dương trầm giọng nói:
- Chư vị, bất kể ứng phó như thế nào, ta trịnh trọng nói lại một lần nữa. Tần gia trong thời gian ba đến năm năm tương lai, thế cục sẽ vô cùng khó khăn. Mọi người nhất định phải chuẩn bị thật tốt trận đánh ác liệt. Có lẽ, chiêu này của Thiên Đế Môn, chính là mở ra đại chiến!
- Chiến đi! Hừ hừ, Tân gia định chơi trò gì chứ! Luận về nội tình bên trong, không đáng xách giày cho Tần gia chúng ta, tiểu nhân đắc chí!
- Đúng vậy, không sợ bọn họ, cùng lắm thì chiến!
Những người này của Tần gia, bất kể già trẻ, khí phách vẫn có. Nhất là đối với Tân gia Thiên Đế Môn, trong xương máu có một loại bất phục.
Nếu là Vân gia nắm giữ vị trí Thiên Đế, vậy cũng được rồi. Tần gia và Vân gia đều là tông phái cũ, kính trọng lẫn nhau, cũng không có nhiều lời như vậy. Nhưng Tân gia, chẳng qua là vừa mới đụng phải thời kỳ khó khăn của Tần gia và Vân gia, gặp được đại vận mà thôi!
Trong bản chất, đệ tử Tần gia đối với Thiên Đế Môn Tân gia, có một loại tâm lý phản nghịch. Đặc biệt là Thiên Đế Môn ức hiếp người quá đáng như vậy, càng kích phát ý phản kháng trong xương máu bọn họ.
Tân gia cũng không phải Đồ Đằng Tộc, sợ gì hắn chứ?
Tần Trọng Dương có lòng muốn bồi dưỡng Tần Vô Song, lại hỏi:
- Vô Song, ngươi cảm thấy như thế nào?
Tần Vô Song nói:
- Tân gia cứ như vậy, đại chiến sợ rằng khó tránh khỏi. Tần gia chúng ta, hiện tại cần làm chính là tận lực tranh thủ một số kẻ địch ít đối mặt. Đừng để Tân gia có cớ lôi kéo sáu tông môn khác cùng đối phó với chúng ta! Nói thẳng ra, thế lực bất hòa với Tần gia, đơn giản chính là Tân gia, Thiên Phạt Sơn Trang, và Lôi Đình Tông, còn có một La Thiên Đạo Trường vận mệnh đã hết! Những thế lực khác, khẳng định là không muốn thông đồng làm bậy với Tân gia. Dù sao, hiện giờ đánh Tần gia chúng ta, ngày mai nói không chừng chúng ta sẽ đánh đến bọn họ.
- Đúng, vấn đề hiện tại là, làm thế nào tranh thủ để những tông môn trung lập khác không tham dự vào?
- Chúng ta có thể đi, hơn nữa người phải đi có thể trấn áp được tràng diện này, có thể đến đi tự nhiên! Người này, ngoài Đại Chưởng môn ra không còn ai khác được nữa! Với sự ti tiện của Tân gia, những người khác trong chúng ta đi, nhất định sẽ bị bọn chúng bao vây tại chỗ. Đến lúc đó tổn binh hại tướng, lòng người đại loạn, sẽ khiến bố trí của chúng ta hoàn toàn mất đi thế chủ động.
Tần Vô Song lưu loát nói:
- Nếu đơn giản là Đại Chưởng môn đi, chỉ sợ vẫn không được. Vì Thiên Đế Môn chỉ thị ta và Thái Trùng huynh đệ phải đi. Cho nên, ta nguyện cùng đi với Đại Chưởng môn!
- Ngươi đi?
Tần Trọng Dương có một tia nghi vấn.
- Ta là đương sự, nếu không đi, Tân gia cũng sẽ chỉ trích chúng ta chột dạ. Chỉ có ta đi, mặt đối mặt giằng co với bọn chúng mới có thể khiến các tông môn trung lập khác hết nghi ngờ. Cộng thêm uy thế của Đại Chưởng môn, kinh sợ một chút, tông môn khác nếu không xuất binh, cũng nhất định là xuất công không xuất lực. Chuyện này đối với Tần gia là vô cùng mấu chốt.
Tần Trọng Dương và Tần Vân Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đều vô cùng hài lòng. Ngoài một chi tiết Tần Vô Song cũng cùng đi, những vấn đề khác, ý kiến của hai vị Chưởng môn và Tần Vô Song là hoàn toàn giống nhau.
Bọn họ cũng đều cảm thấy, chỉ có Đại Chưởng môn đi, mới có thể ứng phó được với loại tràng diện này!
Ánh mắt đảo qua toàn cảnh, Tần Trọng Dương nhàn nhạt hỏi:
- Chư vị, các ngươi có chủ trương tốt hơn không?
Mọi người liếc nhìn nhau đều lắc đầu, cho dù là Tri Hòe cho đến giờ vẫn không thể nào ưa thích Tần Vô Song, lúc này cũng không thể không thừa nhận, chủ trương của Tần Vô Song, xác thực là thỏa đáng nhất, cũng là lựa chọn duy nhất.
Mơ hồ, địa vị của Tần Vô Song ở Tần gia, đã như nước đẩy thuyền lên, đạt đến độ cao có thể ngang hàng tranh luận với chư vị Tôn giả.
Tần Vân Nhiên giống như lò xo, từ trên chỗ ngồi bắn dây, thở dài nói:
- Chư vị, mọi người đều phải chuẩn bị kỹ càng. Vấn Đỉnh Sơn bắt đầu từ ngày mai, tiến hành giới nghiêm tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh! Các cửa khẩu quan trọng, cấm chế đồng bộ khởi động. Đệ tử ra ngoài, có thể tối nay sẽ quay về toàn bộ, nếu không quay về, tất cả sẽ tới các chi mạch khác ẩn náu. Trưởng bối của các nhà phụ trách kiểm kê và thông báo. Tần gia là đông sơn nổi dậy, hay là vĩnh viễn trầm luân, chính là phải nhìn ở trận chiến lần này!
Tần Trọng Dương cũng cổ động nói:
- Chư vị, Tần gia mấy vạn năm truyền thừa, mấy vạn năm vinh quang, đã nhìn thấy biểu hiện của trận chiến của chúng ta. Có lẽ, trong trận chiến này, rất nhiều người trong chúng ta sẽ vì vậy mà trả giá bằng tính mạng, nhưng cuộc nổi dậy của một tông môn, lúc nào cũng có rất nhiều tộc nhân, dùng sinh mạng và máu tươi thôi động. Cho dù vận mệnh và tọa hóa giao cho chúng ta trách nhiệm này, trận chiến này, để chúng ta toàn lực ứng phó!
- Bảo vệ Tần gia, thề chết tử chiến!
- Thề chết tử chiến!
Tất cả đệ tử của Tần gia, lúc này đều có biểu tình đồng dạng. Bi tráng, mà lại có một loại kiên định không cách nào gọi tên.
Truyền thừa của mấy vạn năm, khiến bọn họ không có lý do trốn tránh trách nhiệm. Mà tông môn Tần gia này, đáng giá để mọi người ủy thác sinh tử, đáng để mọi người hy sinh tính mạng, sôi trào nhiệt huyết.
Anh linh trong Xá Thân Cốc, cũng chưa bao giờ cô đơn, sẽ không bị con cháu đời sau quên lãng.
Đánh!
Một khi cường địch khi dễ tới cửa, cũng duy nhất có một trận chiến liều chết, mới có thể đánh ra được một vùng trời đất sáng sủa.
Lùi bước và đầu hàng, đối với Tần gia mà nói, càng khó tiếp nhận hơn cái chết. Vinh dự và truyền thừa của Tần gia, còn lớn hơn cả sinh tử của con người!
Tần Vô Song khẽ nắm lấy bàn tay, trong mắt cũng lấp lánh sát ý vô cùng.