Lại nói về đám tán tu trong Công hội Liên minh Tán tu, lúc này vẫn đang bình luận không ngớt, tất cả cùng đồng loạt mắng La Đĩnh đê tiện vô sỉ, những tán tu bị mất đi huynh đệ thủ túc thì bắt đầu khóc rống lên.
Làm tán tu, bọn họ không hề sợ chết, cũng không ham sống sợ chết, những chết một cách oan uổng như vậy quả thật không xứng đáng.
Vì một lời đồn, một âm mưu mà mất đi mạng sống vô ích, bảo ai có thể chịu đựng nổi.
- Mọi người bình tĩnh, chuyện này mặc dù chúng ta cũng có trách nhiệm, nhưng trách nhiệm lớn nhất chính là kẻ lan truyền tin đồn: La Đĩnh! Nếu như không phải hắn ác ý lan truyền tin đồn thì mọi người sao phải đi các quốc gia nhân loại?
- Đúng vậy, tên La Đĩnh đó hận Tần Vô Song, nhưng không dám ra mặt nên mới sử dụng chúng ta như một loại vũ khí. Hành vi đê tiện như vậy, chúng ta không thể bỏ qua!
- Mọi người, cùng đi Thiên Đế Sơn cáo trạng La Đĩnh! Tên La Đĩnh đó mà không chết chúng ta thì sao có thể ăn nói được với những huynh đệ tán tu đã mất?
- Đúng, chúng ta không làm gì được La Đĩnh, nhưng Thiên Đế Sơn tuyệt đối không dung túng cho hành vi phá hỏng hiệp ước vạn năm này. Mọi người cùng đi cáo trạng!
- Ta nói, mọi người hãy bình tĩnh một chút, mặc dù chúng ta đi các quốc gia nhân loại là do bị người khác lừa gạt, nhưng người ta cũng không lấy dao ép chúng ta. Xét cho cùng, là do chúng ta tham lam. Bản thân chúng ta cũng có trách nhiệm, chỉ sợ đi cáo trạng rồi cũng không nắm được đạo lý.
Người nọ đứng lên nói ý ngược lại.
- Chúng ta đã đi các quốc gia nhân loại đâu. Chúng ta bây giờ là đi cáo trạng cho những đồng đạo chết ở Chi Tế Sơn. Những huynh đệ đó, vì sự tham lam của họ mà thiệt mạng. Những kẻ tạo lời đồn cũng không thể tiêu diêu ngoài vòng pháp luật. Đúng không?
- Đúng vậy, chúng ta cũng chưa đi các quốc gia nhân loại, sao không thể đi cáo trạng được?
Ngay cả những kẻ sống sót quay về từ Chi Tế Sơn lúc này cũng không thể thừa nhận mình đã từng đi Chi Tế Sơn. Kẻ nào cũng căm phẫn vô cùng.
Đương nhiên, kêu la nhiều nhất là những người có thân bằng hảo hữu thiệt mạng ở Chi Tế Sơn. Những người không có liên quan, mặc dù căm hận kẻ gieo lời đồn La Đĩnh những bảo bọn chúng đi cáo trạng, rất xin lỗi, đó là chuyện không thể!
Tần Vô Song lúc này đang ẩn mình trong đại sảnh, biết La Đĩnh và Hắc Báo đã rời đi được một đoạn, lập tức truyền âm nói với Ứng Long:
- Ứng Long, ngươi tiếp tục lưu lại đây, mê hoặc mọi người, nhất định phải lan truyền âm mưu của La Đĩnh càng xa càng tốt.
- Vâng!
Ứng Long hồi đáp.
- Ngọc Thố và Yển Thử, hai ngươi phối hợp cùng Ứng Long. Bố trí phòng tuyến trong phạm vi năm trăm dặm quanh Thiết Mộc Châu Thành. Nếu như có tên tán tu nào chưa chịu từ bỏ ý định, tiếp tục đi vào các quốc gia nhân loại thì phải dùng hết thủ đoạn, không được để lọt lưới bất kỳ con cá nào!
- Vâng, chủ nhân. Xin cứ yên tâm. Dù có là Động Hư Cảnh cường giả thì hai huynh đệ ta cũng đảm bảo khiến chúng phải nuốt hận!
Thâu Thiên Yển Thử và Thiềm Cung Ngọc Thố có vẻ rất tự tin.
Phân phó xong, Tần Vô Song mang theo ba linh thú Động Hư Cảnh, chạy nhanh ra ngoài Thiết Mộc Châu Thành, bám sát La Đĩnh. Tốc độ của đôi cánh Âm Dương Tử Vân Dực nhanh chẳng thua kém gì tốc độ ngự không phi hành của Động Hư Cảnh cường giả. Tần Vô Song thôi động rất nhanh, chỉ một khắc sau đã đuổi kịp bọn La Đĩnh!
Quãng đường này, Tần Vô Song mới đi một lần nhưng đương nhiên đã vô cùng thông thuộc địa hình, biết rằng trước mắt đã là Hắc Nha Vương Thành.
Đường tới Hắc Nha Vương Thành có rất nhiều nơi có địa thế hiểm trở, trước đây Tần Vô Song và bọn Bao Bao đã từng nhìn thấy cảnh một một đám người đuổi theo truy sát Tần Quan của Tần gia châu Bách Diệp trong một khe núi nào đó. Lúc đó Tần Vô Song đã cứu Tần Quan và đã tiêu diệt hết đám người kia.
Tần Vô Song biết, muốn tiêu diệt La Đĩnh thì nơi này là chỗ tốt nhất. Nghĩ đến đây, Tần Vô Song càng bay nhanh hơn, đồng thời dùng thần thức truyền âm cho Hắc Báo, bảo hắn giữ chân La Đĩnh lại ở khe núi trước mặt.
Hắc Báo lúc này cũng hận La Đĩnh tới tận xương tủy nên đương nhiên cũng hy vọng hắn bị giết chết. Không dám chậm trễ, đuổi theo nhanh hơn.
Khoảng hai ba canh giờ sau, địa thế dần trở nên hoang vắng, tâm tư La Đĩnh cũng lung lay theo. Quay đầu thấy Hắc Báo đang đuổi theo sát nút, La Đĩnh thân ảnh lóe lên, đáp xuống lòng vực.
Hắc Báo cười nhạt, cũng đáp xuống theo.
Lúc này, Tần Vô Song đã triệu hồi Khiếu Nhật Thiên Phượng. Tốc độ của Khiếu Nhật Thiên Phượng nhanh như điện xẹt, vỗ cánh mấy cái đã thấy xuất hiện phía trước.
La Đĩnh chỉ thấy một đường hồng quang lóe sáng, rồi một rặng mây đỏ tràn khắp không gian, như thủy triều, ào ào xông đến. La Đĩnh thoáng nghi ngờ, nhìn lên không trung không khỏi giật mình.
Một bóng đen từ trên trời lao xuống, bóng đen này đám xuống triền núi sau lưng hắn chừng ba bốn dặm và đang từ từ áp sát.
La Đĩnh cắn răng cười độc ác nói:
- Hắc Báo, nhân sinh vô thường. Không ngờ chúng ta cũng có ngày hôm nay. Nhưng ta nghĩ là chỉ dựa vào chút đạo hạnh của ngươi thì không đủ làm gì bổn thiếu gia.
- Chọn nơi này để tiễn ngươi đi đủ tốt với ngươi rồi chứ hả?
Hắc Báo thản nhiên nói:
- La Đĩnh, đệ tử thế gia như ngươi ta gặp không ít. Luận thiên phú và tu vi ngươi cũng thua kém gì đệ tử kiệt xuất của những thế lực nhất lưu. Nhưng ngươi phải biết là, trên người ngươi có biết vết thương chí mạng, ngươi biết là cái gì không chứ?
La Đĩnh ngửa mặt lên trời cười to:
- Hắc Báo, lúc này, ngươi còn muốn làm loạn tâm thần của ta à? Nếu như ngươi nghĩ khả năng chịu đựng tâm lý của ta cũng kém như ngươi à. Vậy thì ngươi nhầm rồi. Ngươi muốn chọc giận ta, đừng có mơ!
Hắc Báo chán nản thở dài, chầm chậm nói:
- Chết đến nơi rồi, ngươi vẫn không biết nhược điểm chí mạng của ngươi là gì à? Ta nói cho ngươi biết nhé. Ngươi có thiên phú và tài tình của đệ tử thế gia, có hết tất cả ưu thế của đệ tử đại thế gia, nhưng nhược điểm chí mạng của ngươi là lòng dạ quá hẹp hòi! Người có lòng dạ hẹp hòi, thiên phú có cao đến mấy cũng tuyệt đối không thể bước lên được đỉnh cao của Đại lục Thiên Huyền!
Trong mắt La Đĩnh vụt lóe lên một tia quang mang sắc bén. Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng những lời của Hắc Báo vẫn làm thần kinh của hắn đau đớn.
- Hắc Báo, có lẽ ta phải dùng thuốc mạnh trước để khiến ngươi im miệng!
Hắc Báo không chút sợ hãi, cười chế nhạo:
- Ta giết ngươi, đương nhiên là không giết nổi. Nhưng để ngươi giết ta, thì cũng không dễ dàng gì! Ta biết, La Thiên Đạo Trường cho ngươi vài con át chủ bài nhưng có đủ để ngươi sống sót rời khỏi đây không thì vẫn còn phải kiểm nghiệm lại!
La Đĩnh lơ đãng liếc nhanh về phía sau, cười nhạt nói:
- Nếu như ngươi nghĩ là con linh thú vừa mới bay qua đây có thể giúp ngươi tiêu diệt ta thì ngươi cứ thử xem.
Hắc Báo không nói nữa mà lùi lại một bước, bởi vì hắn cảm nhận được, Tần Vô Song vừa đáp xuống sau lưng hắn.
La Đĩnh đột nhiên cặp mày nhíu lại:
- Ai?
- Ngươi nghĩ là ai?
Giọng nói của Tần Vô Song bình thản như một trận gió, nhưng sự bình thản ấy vẫn khiến La Đĩnh cảm thấy kinh hãi vô cùng.
- Hắc Báo, hắn là ai vậy?
La Đĩnh trợn mắt, trong lòng cảm thấy có chút bất ổn.
- Là người tìm ngươi để tính sổ, quyết lấy mạng sống của ngươi!
Hắc Báo lạnh lùng nói.
Tinh quang trong mắt La Đĩnh lóe sáng, trừng mắt nhìn Hắc Báo, rít lên:
- Hắc Báo, xem ra ngươi đã phản bội ta ngay từ đầu! Tốt lắm, nói cho ta biết, bắt đầu từ lúc nào!
Hắc Báo châm chích:
- Từ khi ngươi bỏ rơi ta.
- Ha ha, tên nô tài này!
La Đĩnh mắng:
- Ta bỏ rơi ngươi? Ngươi xứng để ta bỏ rơi sao? Từ đầu đến cuối ta chỉ coi ngươi như một con chó! Không dùng đến ngươi lúc nào cũng có thể đánh chết ngươi! Ngươi cảm thấy có thể quay lại cắn ta sao?
Hắc Báo nói:
- Một con chó điên thì đâu xứng để ta cắn.
Tần Vô Song vỗ tay cười lớn:
- Chửi hay lắm, một con chó điên thì đáng cho ai cắn chứ?
La Đĩnh gào lên giận dữ:
- Tiểu tử, giấu đầu hở đuôi thì hay hay ho gì? Có gan thì báo danh báo tính để thiếu gia ta biết ngươi là thần thánh phương nào!
- La Đĩnh, ngươi ngày đêm nghĩ kế đối phó với ta, bây giờ ta đứng trước mặt ngươi ngươi lại không nhận ra sao?
Khẩu khí âm trầm của Tần Vô Song hiển nhiên ẩn chứa nộ ý ngút trời.
Độc Giác Thần Mã và Tịnh Đàn Bảo Trư cũng vây xung quanh, bịt chặt lối thoát hai bên trái phải của La Đĩnh.
Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt La Đĩnh, ngực phập phồng không ngừng, nhìn Tần Vô Song với vẻ khó tin, sâm nhiên nói:
- Tần Vô Song?
- Không sai!
Tần Vô Song lúc này lại hết sức bình tĩnh. Ánh mắt của hai con người chưa chừng gặp mặt chạm nhau, bắn ra những tia cừu hận. Bọn họ cùng có lý do để hận đối phương, nhưng lúc này, lý do không còn quan trọng nữa. Quan trọng là, ai có thể sống sót rời khỏi đây.
La Đĩnh lạnh lùng nhìn Tần Vô Song, khóe miệng lộ ra một tia cười giễu cợt:
- Con kiến hôi đáng thương, nếu như ta không nhìn nhầm thì ngươi mới chỉ là một con kiến đáng thương vừa mới vào được Hư Võ Cảnh? Ngươi mà cũng muốn chống lại La Đĩnh ta à? Ha ha ha.
Khẩu khí của La Đĩnh tràn ngập sự khinh thường, dường như được hắn liếc nhìn cũng đã là đại ân đại đức cho Tần Vô Song lắm rồi.
- Nghe đây, La Đĩnh. Ngay từ thời khắc đầu tiên La Thiên Đạo Trường hạ nhiệm vụ truy sát ta, ta đã thề rằng, không san bằng được La Thiên Đạo Trường ta quyết không làm người! Và La Đĩnh ngươi, chính là mục tiêu đầu tiên để ta khai chiến với La Thiên Đạo Trường!
La Đĩnh cười vang, rõ ràng đã coi thường đến cực điểm:
- Tên họ Tần kia, ngươi nghĩ giành được chút thành tích nực cười ở các quốc gia nhân loại là có thể tung hoành ở Hiên Viên Khâu à? Những kẻ được gọi là thiên tài của các quốc gia nhân loại như ngươi ở Hiên Viên Khâu chỉ là những con rối biết nhảy múa mà thôi. Con kiến hôi đáng thương, để ta nói cho ngươi biết cái gì gọi là cường đại đích thực!
Nói đến đây, khí thế toàn thân La Đĩnh lóe lên, khí lưu như hồng, bắn thẳng về phía Tần Vô Song, màu sắc của luồng khí lưu này vô cùng quỷ dị, hồng đến phát tím!
Chỉ thấy trong luồng tử quang ấy, toàn thân La Đĩnh được một tầng lân giáp nhàn nhạt bao phủ, lân giáp này như được tổ hợp bởi những giáp trụ, không ngừng bọc lấy thân thể hắn.
La Đĩnh hai tay nắm chặt, một loan đao vô cùng rực rỡ xuất hiện trong tay hắn. Cán loan đao còn có một sợi dây xích dài hư hư thực thực.
- Chủ nhân, cẩn thận vũ khí này của hắn!
Hắc Báo truyền âm nói.
Tần Vô Song đương nhiên không chậm trễ, giơ ta ra hiệu, ba con linh thú chia ra ba phương hướng, vây chặt La Đĩnh.