Sau khi nghi thức sắc phong kết thúc, cuối cùng cũng tới thời hạn ước định nửa tháng giữa Tần Vô Song và Xích Mộc Vương. Tần Vô Song lén bôi một chút Thất Trùng Thất Hoa Cao lên người Hạ Vũ Phi rồi mới phái một đội viên đội Liệp Ưng đưa Hạ Vũ Phi ra khỏi Thiên Tứ Lĩnh.
Xích Mộc Vương sau nghi thức sắc phong có tìm riêng Tần Vô Song nói chuyện. Hai bên giương cung bạt kiếm một hồi, đã có giao phong, đều hiểu nhau muốn gì chỉ là không nói ra thôi.
Xích Mộc Vương biết người bắt Hạ Vũ Phi là Tần Vô Song, mà Tần Vô Song hiển nhiên cũng rõ Xích Mộc Vương đã biết điều này nên cũng chẳng phủ nhận. Tần Vô Song hiểu với tâm tính của Xích Mộc Vương, trở mặt chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Nhưng Tần Vô Song càng hiểu bây giờ không phải là lúc tuyên chiến với Xích Mộc Vương. Tần gia mới tấn thăng Vương tộc, nếu như vội vàng tuyên chiến với Xích Mộc Vương sẽ khiến cho không khí của cả Bách Việt Quốc trở nên vô cùng kỳ quái. Khó tránh khỏi bị hiểu nhầm là Ngoại tính Vương tộc muốn áp đảo Vương Tộc quốc tính.
Chuyện này đối với một Vương tộc mới phát mà nói là tuyệt đối bất lợi. Đương nhiên, đây chỉ là những suy nghĩ trên phương diện danh tiếng. Nếu như muốn trở mặt thật thì danh tiếng cũng chẳng cần phải giữ.
Nguyên nhân khiến Tần Vô Song vẫn chưa động thủ quan trọng nhất vẫn là phương diện thực lực.
Cao thủ mạnh nhất của Tần gia trang bây giờ chỉ có một mình Tần Vô Song hắn. Mặc dù là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng nhưng cả Xích Mộc Vương Phủ, Chân Võ Cảnh Cửu đẳng có đến năm người.
Trong đó, bản thân Xích Mộc Vương chính là một đại cao thủ Chân Võ Cảnh Cửu đẳng hàng thật giá thật. Thực lực của hắn chẳng thua kém gì Tần Vô Song. Lại thêm Tứ Đại Trưởng lão Cửu đẳng. Nếu đem thực lực của Xích Mộc Vương Phủ và Tần gia ra so sánh thì cao thấp rõ ràng, cục diện hoàn toàn nghiêng về một bên.
Nếu muốn xoay chuyển cục diện một phía này, chỉ có một phương pháp duy nhất. Đó chính là bước vào cảnh giới Tiên Thiên! Chỉ có đột phá vào Tiên Thiên mới có thể hoàn toàn bỏ qua được yếu thế khi phải đối mặt với nhiều đỉnh cấp cao thủ.
Tiên Thiên và Hậu Thiên chênh lệch rất lớn. Lúc ở Võ Thánh Sơn, Tần Vô Song đã lãnh ngộ được điều này. Võ Thánh đại nhân đã cho hắn một khóa học vô cùng sinh động!
- Ngày ta vào được cảnh giới Tiên Thiên sẽ chính là là ngày xui xẻo của Xích Mộc Vương!
Tần Vô Song thầm nghĩ:
- Trên thế giới này không có gì là không thể. Nếu như đã chủ định thành thế nước lửa thì sớm muộn gì cũng là cục diện không chết không thôi. Mặc kệ hắn có phải là Vương tộc họ Hạ hay không, chỉ cần trở thành mối nguy hiểm với Tần gia thì nhất định phải chết.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tần Vô Song lộ ra một tia cười đầy sát ý.
Một khi đã được phong Vương lĩnh thì nhất định phải xây dựng Vương thành. Lấy trấn Đông Lâm làm trung tâm, một bản kế hoạch xây dựng được đưa ra nhanh chóng, lưng dựa Đại Thương Sơn, men theo ba phương còn lại mà mở rộng ra, ôm cả quận thành La Giang bên trong. Một Vương thành mới đã có bản đồ quy hoạch sơ bộ.
Suy nghĩ của Tần Vô Song rất rõ ràng, bất luận thế nào không thể bỏ qua khối sơn mạch Đại Thương Sơn. Không hiểu tại sao nhưng Tần Vô Song luôn cảm thấy bên trong Đại Thương Sơn kéo dài ngàn dặm này ẩn chứa vô số bí mật không ai biết, đợi hắn đến khám phá.
Bởi vậy, khi Võ Thánh đại nhân bảo hắn tự vẽ phong địa của mình hắn đã không do dự cho Đại Thương Sơn vào đó. Bây giờ, Đại Thương Sơn đã trở thành một phần của lãnh địa Tần gia, trở thành tài sản riêng của hắn. Điều này khiến cho Tần Vô Song có cảm giác như đang ngồi trên một kho báu vậy.
- Ba năm, xây tòa Vương thành này có lẽ phải cần ba năm! Thời gian ba năm nhất định phải luyện ra một đám tử sĩ, một đám thiết quân chỉ thuộc về Thiên Tứ Lĩnh.
Tần Vô Song mất trọn nửa tháng mới chế định ra được bao nhiêu kế hoạch, bao hàm cả chuyện tăng cường quân bị ra sao, xây dựng thành lũy thế nào, làm thế nào thiết trí phòng ngự, làm thế nào luyện đội ngũ, vân vân…
Những chuyện này vốn không cần hắn đích thân phải làm. Bây giờ Tần gia và Đạt Hề Thế gia đều đã ngầm công nhận mối quan hệ giữa Tần Tụ và Đạt Hề Minh nên quan hệ giữa hai nhà cũng tiến thêm được một bước.
Rất nhiều việc, Đạt Hề Thế gia đã đứng ra gánh vác giùm hắn.
Đạt Hề Hằng rất hiểu cách ẩn mặt lánh đời và cũng rất biết đặt mình vào đúng vị trí. Bây giờ quận La Giang đã nằm trong Thiên Tứ Lĩnh, nhận sự thống trị của Vương tộc Tần gia, ông đương nhiên biết mình nên làm một cấp dưới như thế nào. Có được sự phân ưu từ phụ tử Đạt Hề Thế gia, gánh nặng trên vai Tần Liên Sơn cũng nhẹ đi rất nhiều.
Đạt Hề Minh lúc này đã thể hiện đầy đủ tài hoa của con cháu Thế gia, việc lớn việc nhỏ trong nhà ngoài nhà đều được hắn xử lý đâu ra đó rõ ràng!
Tần Vô Song chế định xong kế hoạch chẳng phải đích thân ra tay. Bây giờ chính là lúc khảo nghiệm năng lực của những người này.
Điều hắn nhớ nhất bây giờ là luyện công. Luyện công, đột phá, tấn thăng Tiên Thiên!
Từ khi trở về nhà, mỗi ngày hắn đều chạy lên Đại Thương Sơn luyện công. Cơ hồ như đó là hạng mục không thể thay đổi.
Không biết vì sao, Tần Vô Song luôn có một cảm giác quyến luyến kỳ lạ với Đại Thương Sơn. Cả một đời luyện công, chỉ có trong Đại Thương Sơn, hắn mới thấy thích thú, thấy phù hợp, tu luyện tiến bộ rất nhanh.
Không biết vì sao, ngày hắn ở Võ Thánh Sơn, hắn lại có cảm giác y hệt như đang đứng trên Đại Thương Sơn. Vì vậy, ấn tượng đầu tiên của Tần Vô Song về Võ Thánh Sơn tương đối tốt.
- Lực tự nhiên, cái gì là lực tự nhiên?
Tần Vô Song tọa thiền giữa hai vách núi, ngẫm nghĩ về cái gọi là lực tự nhiên mà Võ Thánh đại nhân nói.
- Sự vận hành của nhật nguyệt tinh cầu, sự sinh trưởng của cỏ cây hoa lá, thiểm điện lôi minh, mưa tuyết phong sương. Tất cả đều là đạo vận hành của tự nhiên. Chỉ có điều làm cách nào để dẫn đạo tự nhiên này vào trong cơ thể?
Tần Vô Song tự hỏi. Đây quả là một đề tài mới mẻ, một lĩnh vực mà từ trước đây hắn chưa bao giờ xem qua.
Trước kia, hắn thích lên Đại Thương Sơn múa quyền, tu luyện Viêm Dương Chân Kinh vào chính ngọ, đó hình như cũng chính là một kiểu vận dụng lực từ tự nhiên. Nhưng kiểu vận dụng này, rõ ràng không phải là hấp thu lực tự nhiên mà là lợi dụng môi trường tự nhiên thúc đẩy Viêm Dương chân khí trong cơ thể vận hành.
Hay nói cách khác là vẫn chưa biến được lực tự nhiên thành lực của bản thân.
Hậu Thiên và Tiên Thiên khác biệt quá lớn.
- Võ Thánh đại nhân nói Linh Võ phân thành bốn cảnh giới, hai cảnh giới trước phân biệt thành hai thành lực tự nhiên và ba thành lực tự nhiên. Lý luận này đơn giản đến mức không còn có thể đơn giản hơn. Nhưng một thành, hai thành, ba thành này thay đổi và phân chia như thế nào?
Trong đầu Tần Vô Song đầy những thắc mắc.
- Thôi, chí ít thì bây giờ mình vẫn chưa có dấu hiệu Trùng quan. Nhưng quãng thời gian bôn ba vừa rồi tu vi cũng không bị giảm sút. Hình như trên cảnh giới Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, hỏa hậu còn tăng thêm không ít. Mình bây giờ đã hồi phục toàn bộ công lực của kiếp trước rồi!
Tần Vô Song suy nghĩ rồi đột nhiên đứng bật dậy, ngón tay chuyển động không ngừng, chiêu Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm được xuất ra một cách nhanh chóng. Kiếm ý vừa đến liền đâm ra từ những ngón tay như mây trôi nước chảy.
Chiêu Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm này được biến đổi từ Nhất Dương Chỉ, uy lực không biết mạnh hơn Nhất Dương Chỉ bao nhiêu lần. Chính là đem toàn bộ chân khí trong người ngưng tự lại ở năm đầu ngón tay rồi lấy thế cách không để bắn. Bất luận độ chuẩn xác hay cường độ thì cũng đều mạnh hơn Nhất Dương Chỉ vô số lần.
Tên là kiếm pháp nhưng kỳ thực là một loại vũ kỹ, không có chút khác biệt.
Tần Vô Song tu luyện Nhất Dương Chỉ nhưng chưa bao giờ bỏ qua Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm. Hắn biết, nếu như hắn có thể luyện thành công loại vũ kỹ này thì uy lực và lực sát thương còn có thể mạnh hơn Cửu Dương Chưởng gấp mười lần.
Ngưng chỉ thành kiếm, hư không đánh vật, sát nhân vô hình. Đây chính sự lợi hại của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm.
Hai tay chuyển động liên tục còn ngón tay thì như những tinh linh nghịch ngợm nhảy nhót không ngừng, kiếm khí của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm bắn ra xùy xùy nhưng chỉ đủ cho hư không chấn động, thổi lá tung bay mà thôi.
Ngón tay cái bên trái đối ứng với Thủ Thái Âm Phế Kinh, tên gọi Thiếu Thương Kiếm, kiếm khí đại khai đại hợp, hùng hồn không tan, khí thế mạnh mẽ. Lúc sử dụng như ngân bộc đảo quyển, lại như thôn thổ nhật nguyệt, rất có khí thế thôn phệ sơn hà.
Gần Thiếu Thương Kiếm là Trung Xung Kiếm. Chuyên luyện ngón tay giữa bên phải, đối ứng Thủ Quyết Âm Tâm Kinh, khi thi triển đại khí bàng bạc, hào mại hùng hồn, rất phù hợp với vũ kỹ của Tần Vô Song.
Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm có tất cả sáu tầng.
Trước mắt, Tần Vô Song mới luyện được ở cảnh giới thấp nhất trong sáu tầng, hữu chất vô hình. Kiếm khí gọi là Hư kiếm!
Mà tất cả cao thủ võ hiệp cổ đại của kiếp trước, bao gồm cả người truyền thừa Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm của Đại Lý Đoàn thị, kiệt xuất nhất cũng chỉ luyện đến cấp thấp nhất là Hư kiếm mà thôi.
Năm cấp phía trên chỉ được ghi trên lý luận. Cụ thể ra sao chưa có ai luyện ra những cảnh giới vô thượng đó. Dựa theo phỏng đoán, trừ phi vào được cảnh giới Tiên Thiên nếu không khó lòng đột phá cấp độ của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm!
Nhưng mà, dù là cấp thấp nhất, dù là Hư kiếm thì ở giới võ hiệp cổ đại kiếp trước, Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm vẫn là bộ vũ kỹ tuyệt đỉnh, chỉ có không quá mười loại vũ kỹ dám đọ sức với nó.
Tần Vô Song tả xung hữu đột, trái phái xuất chiêu liên tục, một đường Thiếu Thương Kiếm, một đường Trung Xung Kiếm, song kiếm hợp kích, tề xuất tề thu. Nếu như cả hai tay cùng thi triển Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm thì uy lực sẽ càng mạnh hơn. Nội kình nếu không đạt tới Hậu Thiên Đỉnh phong, chân khí toàn thân nếu không tràn đầy thì một tay thi triển Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm sẽ rất vất vả, nói gì đến chuyện tả hữu cùng xuất.
Chuyện này đỏi hỏi nội kình của người sử dụng phải rất cao, đồng thời yêu cầu nắm bắt thân pháp và kỹ xảo cũng vô cùng hà khắc. Chỉ cần một chút không đủ là sẽ không thi triển thuận lợi Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm.
Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm không những không thể thi triển thuận lợi mà còn rất có khả năng hình thành phản phệ với người phát công, chân khí không thể bắn ra lập tức sẽ dẫn đến chân khí hồi lộ, dẫn đến lực phản phệ. Khi đối diện với kẻ thù nếu như muốn xuất kiếm mà không thể xuất ra được thì có khác gì tự bán mạng sống của mình.
Bởi vậy, Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm uy lực vô cùng nhưng mấy ngàn năm nay truyền thừa không nhiều cũng bởi nguyên cớ điều kiện thi triển quá hà khắc, tu luyện cũng quá gian nan. Nếu không phải là Tông sư võ học thì không bao giờ xứng tu luyện được Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm.
Tần Vô Song làm đi làm lại mấy lần cho đến khi toàn thân trên dưới có một sự thông thấu, một sự lanh lẹ rất khó nói. Mỗi một kiếm đâm ra là như vừa được bắn một chút nộ khí ra khỏi đầu. Thoải mái vô cùng.
Xuy xuy! Kiếm khí như hồng, bắn thẳng lên trời!
Tần Vô Song hô hét liên tục như dồn tất cả khát vọng về cảnh giới Tiên Thiên vào chiêu Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm này.
Đường kiếm pháp này là lần đầu tiên kể từ khi chuyển thế mà hắn thi triển được nhuần nhuyễn. Đây là một loại ngộ đạo!
Không hay không biết, Tần Vô Song đã tiến thêm một bước quan trọng trên con đường tu luyện võ đạo. Lúc này bản thân hắn cũng không biết bước tiến này quan trọng với tương lai của hắn như thế nào!