Khí thế bị kinh sợ. Chưởng quầy đó hiển nhiên cũng có chút hiểu rõ, biết ba người này không dễ lừa gạt, đành phải thuận thế xuống nước:
- Được rồi, lúc trước đều là quy ước hành nghề của chúng ta. Nói thật, bọc hành lý trữ vật này của ngươi, nếu nói thật sự giá trị thì cũng không đúng. Xem bộ dạng của các ngươi, giống như thật sự thiếu tiền tiêu vậy. Ta sẽ đưa cho các ngươi ba mươi viên hoàng tinh thạch. Đây là giá hữu nghị rồi, người khác tới đổi, nhiều nhất chỉ được mười lăm viên thôi.
Tần Vô Song nhẩm tính, ba mươi hoàng kim thạch, mặc dù không xem là một khoản lớn, nhưng chi phí mười ngày nửa tháng, xem như cũng có. Lập tức cũng lười tốn nước miếng đi trả giá, đem bọc hành lý trữ vật đặt trên quầy hàng:
- Theo ý ngươi, ba mươi viên hoàng tinh thạch!
- Lão Đại, như vậy không phải quá lợi cho hắn sao?
Cô Đơn còn có chút không phục.
Tần Vô Song thật ra lại thoải mái:
- Võ Viêm, không cần nói nữa, cứ định như vậy đi.
Hắn biết tính tình Cô Đơn nóng nảy, chút chuyện này kỳ thực căn bản không đáng nhắc đến.
Chưởng quầy đó thành thực lấy ra ba mươi viên hoàng tinh thạch, sau đó lấy tờ khai ra, chuẩn bị lập giấy tờ cầm cố. Tần Vô Song xua xua tay:
- Vật này sẽ không chuộc lại, cầm luôn. Ai nhẫn nại mà lập giấy tờ với ngươi.
- Hắc hắc, Lão Đại, có tiền rồi sao? Tìm một chỗ uống mấy chén đi?
Bao Bao là phái lạc quan, chỉ cần có tiền, liền nghĩ đến hưởng lạc.
Nhìn thấy Cô Đơn còn có chút tức giận, Bao Bao lại cười trêu ghẹo nói:
- Ta nói Cô Đơn ca ngươi, ngươi từ sáng đến tối thấy ai cũng tức giận, xem ra ngươi không dung nhập được vào cuộc sống nhân loại rồi. Chút chuyện nhỏ nhặt này, không đáng so đo.
Tần Vô Song thấy lông mày Cô Đơn nheo lại thành một đường, cũng cười nói:
- Cô Đơn, xem ra ngươi còn phải học tập Bao Bao, thế giới của nhân loại và Thú Tộc hoàn toàn khác nhau. Thời gian ngươi dung nhập lâu rồi, phải biết chút chuyện này, căn bản không đáng được nhắc đến.
Cô Đơn thở dài:
- Ta cũng không phải tức giận, chỉ là thấy mặt mũi của bọn chúng, chỉ muốn ra sức đánh cho bọn chúng một trận.
Bao Bao mỉm cười:
- Ngươi giơ nắm đấm lên, đánh chết bọn chúng. Phiền phức lại tới rồi.
- Đến thì đến, sợ cái gì chứ?
Cô Đơn thực sự rất côn đồ.
Bao Bao lại lười biếng nói:
- Cô Đơn ca, nếu vì chút chuyện nhỏ mà tìm phiền phức, ta sẽ không làm. Vậy cả ngày còn có thời gian nghỉ ngơi nữa không?
- Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa. Chúng ta tìm một chỗ, uống mấy chén đi.
Tần Vô Song trước đó cảm nhận được buồn bực không có tiền, bây giờ có tiền rồi, đương nhiên sẽ không hàm hồ.
Ba người vừa rời khỏi mặt đường, ở góc đường liền xuất hiện hai luồng thân ảnh. Từ xa nhìn bóng dáng bọn Tần Vô Song rời khỏi, hai người này chăm chú ghi nhớ tướng mạo của bọn Tần Vô Song.
- Câu Tử, có nhìn rõ không? Ba tên gia hỏa này, đúng là dê béo. Nhanh đi bẩm báo với Đường chủ, nếu có thể làm thịt được ba con dê béo này, chúng ta không cần phải lo chuyện ăn uống mấy năm nữa.
- Hắc hắc, nhìn rõ lắm. Bưu ca, ngươi theo dõi bọn chúng, ta đi bẩm báo Đường chủ.
- Nhanh đi!
Bưu ca thúc giục, lập tức lại nói:
- Ta qua đó xem bọn chúng đi đâu. Đừng để dê béo đi ra khỏi phạm vi thế lực của bang Thanh Thụ chúng ta.
o0o
Tần Vô Song không ngờ, bọn chúng vừa tới Thiết Mộc Châu Thành, đã bị bọn côn đồ bản địa theo dõi. Bang Thanh Thụ này, ở Thiết Mộc Châu Thành, chính là thuộc về thế lực bất nhập lưu trong cách nói của Ngân Hầu Vương.
Cái gọi là bất nhập lưu, cũng không phải chỉ bọn chúng hoàn toàn không ra tay. Chỉ là so với biển cả cuồn cuộn của Hiên Viên Khâu, không thể tiến nhập chủ lưu mà thôi.
Không vào được chủ lưu. Nhưng cho dù là nơi nhánh sông nhỏ bé như châu thành, năng lượng cũng rất lớn. Huống hồ, bang Thanh Thụ này, vẫn thuộc về giới giữa thế lực tam lưu và bất nhập lưu. Nói nó mạnh, cũng không phải quá mạnh, nhưng nói nó yếu, ở Thiết Mộc Châu Thành, tuyệt đối được xem là cường hào ác bá một phương.
Ba người tìm được một tửu lâu, ăn một chút món ăn ngon lành, lại gọi ba bình rượu lớn, thoải mái chè chén. Bữa ăn này mặc dù không xa hoa, nhưng cũng tốn của bọn họ hai viên hoàng tinh thạch.
Ba bình rượu, Cô Đơn đã uống hết hai bình. Khi đi ra tửu lâu, ngay cả đầu lưỡi cũng có chút lớn hơn. Bao Bao không khỏi phì cười, nó đương nhiên biết, đây khẳng định là Cô Đơn uống cho thỏa thích. Trước đó hình dáng bề ngoài của Tử Điện Phần Diệm Thú hung hãn, trước khi không có chân không luyện hình, không thể uống rượu thoải mái. Hiện giờ luyện ra hình người, được uống rượu, uống nhiều như vậy, có thể không ngã xuống, còn có thể tự mình đi đường, điều này đã rất giỏi rồi.
Bao Bao cười nói:
- Cô Đơn ca, không ngờ tửu lượng của ngươi lại khá như vậy.
Cô Đơn cũng cười lớn nói:
- Đúng vậy, ngươi cũng không xem xem ta là ai.
Tần Vô Song thấp giọng nói:
- Hai người các ngươi, đừng dùng xưng hô cũ nữa. Nhớ kỹ, các ngươi một người là Võ Nguyên, một người là Võ Viêm. Võ Viêm là Lão Nhị, Võ Nguyên là Lão Tam.
Bao Bao cười ha ha:
- Ha ha, Lão Đại, ta quên mất.
Khi đang đi, Cô Đơn đột nhiên sáng mắt, thẳng đơ nhìn dưới vòm cầu, một đám hán tử dơ bẩn, đang đốt lửa sưởi ấm, trong tay còn đang cầm que sắt, xiên qua thứ gì đó, đang nướng trên lửa, tỏa ra từng trận khói mù.
- Lão Đại, không ngờ, ở Hiên Viên Khâu cũng có hành khất?
Đầu lưỡi Cô Đơn có chút trướng lên, nói chuyện cũng có chút bất lợi.
- Ở đâu còn có thể không có hành khất chứ?
Bao Bao trái lại thấy nhưng không thể ngạc nhiên.
Hiên Viên Khâu này mặc dù là Cấm địa của Thần, nhưng dù sao vẫn là nơi người bình thường nhiều hơn. Chỉ có điều trong vô số những người bình thường, trong Hiên Viên Khâu lại thai nghén cường giả vượt qua các quốc gia nhân loại gấp mười, gấp trăm lần mà thôi.
Cô Đơn đột nhiên ý niệm biến chuyển, nói với Tần Vô Song:
- Lão Đại, có thể cho ta ba viên hoàng tinh thạch không?
Bao Bao cười lớn:
- Lão nhị, trước kia ngươi là kẻ cuồng sát nhân, lẽ nào bây giờ còn nổi lên thiện tâm, định phổ độ chúng sinh sao?
Cô Đơn kêu lên:
- Phổ độ chúng sinh cái quỷ gì. Bao Bao, ta sẽ diễn trò hay cho ngươi xem.
Nói xong, bay nhanh tốc độ, lẻn đến bên cạnh vòm cầu. Kêu mấy tên ăn xin:
- Mấy người các ngươi, cắm chỗ ở đây, có muốn ăn ngon, có muốn ở khách điếm sạch sẽ? Ngủ thoải mái trên giường lớn không?
Mấy tên hành khất ngây người một lát, ánh mắt chết lặng, liếc nhìn Cô Đơn, đều lần lượt quay đầu đi. Không thèm quan tâm đến câu hỏi của Cô Đơn.
Có một tên thì thầm nói:
- Tên say này uống quá nhiều nước tiểu ngựa, lại đến tiêu khiển chúng ta.
Cô Đơn nghe xong, cũng không tức giận, lớn tiếng nói:
- Những kẻ sa cơ thất thế các ngươi, nghe rõ rồi chứ. Đại gia hôm nay tiền nhiều, không có chỗ tiêu. Thấy mấy người các ngươi đáng thương, mời các ngươi uống ở tửu lâu, ở trọ khách điếm. Đừng nói các ngươi không cần, qua thôn làng, không cần khách điếm.
Nói xong, tay vứt ra, mấy viên hoàng tinh thạch phát quang rực rỡ, nhất thời khiến ánh mắt của mấy tên hành khất trở nên khác trước. Tụ lại một chỗ, thấp giọng thương nghị.
- Tên hán tử say này không phải điên rồi chứ?
- Nhìn bộ dạng của hắn, có mấy phần điên khùng!
- Nhưng hoàng tinh thạch này, hàng thật giá thật, chi bằng chúng ta thử một chút?
Cô Đơn nghe bọn chúng thương nghị, chỉ cười lạnh:
- Thử cái gì? Đi theo đại gia ta, không gạt các ngươi đâu!
Tần Vô Song thấy Cô Đơn như vậy, nhất thời hiểu rõ tâm tư của hắn. Trong lòng cười khổ, không ngờ Cô Đơn mặc dù không dung nhập vào thế giới nhân loại, nhưng đã học được cách dùng ngoài vũ lực để hả giận.
Mấy tên hành khất, thấy Cô Đơn nói rất chân thành, đều hoan hô, ném thứ đang cầm trong tay. Bước nhanh đi theo Cô Đơn.
Đi nhanh đến cửa khách điếm trước đó, Cô Đơn quay đầu nói:
- Các ngươi chờ ở đây, đừng lộ mặt. Ta vào hỏi trước đã.
Tần Vô Song và Bao Bao chỉ mỉm cười, bọn họ biết, oán khí trong lòng Cô Đơn chưa hết, vẫn luôn khó chịu. Vậy chi bằng để hắn chơi đùa một chút. Chơi đủ rồi, khí của hắn cũng thuận theo đó mà đi luôn.
Cô Đơn xoay người đến gần khách điếm đó. Lão chưởng quầy đang gảy bàn tính dưới ánh đèn, tiếp tục tính toán sổ sách của hắn. Tiểu nhị quán trọ lại đang chống tay, chờ đóng cửa.
Nhìn thấy Cô Đơn đi vào, trên khóe miệng lại hiện ra một nụ cười giễu cợt, cũng không mở miệng, chỉ lạnh lùng nhìn, biểu tình trên mặt hiển nhiên là nói, quỷ nghèo đến từ nông thôn, không có tiền nói toạc mồm mép cũng không có tác dụng gì.
Cô Đơn lớn tiếng hỏi:
- Tiểu tử, đại gia hỏi ngươi. Không có tiền không thể ở, đúng không?
Tiểu nhị đó cười lạnh nói:
- Không sai, không có tiền, đừng nói là đại gia nhà người, cho dù là ông nội ngươi, đồng dạng cũng không thể cho ngươi ở!
Cô Đơn cười lạnh nói:
- Vậy nếu có tiền, tôn tử cũng có thể ở, đúng không?
- Đúng vậy, có tiền chính là đại gia, đảm bảo hầu hạ ngươi thoải mái.
- Có tiền là được sao? Ai cũng có thể ở, đúng không?
Cô Đơn lạnh giọng hỏi.
- Đúng vậy, ngươi có tiền không?
Tiểu nhị quán trọ châm chọc hỏi.
Ba! Cô Đơn lấy năm viên hoàng tinh thạch trong tay vỗ xuống:
- Mở cửa bảy phòng đơn ra đây!
Hành động này, trái lại khiến tiểu nhị khách điếm có chút giật mình, nhưng hắn lập tức khôi phục lại trấn định, ngượng ngùng cười nói:
- Uy phong gì chứ, chút tiền này, ai thèm để mắt chứ!
- Nhiều lời, lấy phòng đi!
Cô Đơn thúc giục nói.
Tiểu nhị khách điếm vươn tay ra, cầm lấy ba viên trong năm viên hoàng tinh thạch:
- Phòng đơn ba mươi ngân tinh thạch một phòng. Ba bảy hai mươi mốt, bảy phòng là hai trăm mười viên ngân tinh thạch. Thu của ngươi ba viên hoàng tinh thạch, trả lại ngươi chín mươi ngân tinh thạch. Chúng ta làm ăn không dối gạt, không ức hiếp người ở nông thôn.
Nói xong, thuận tay ném ra bảy miếng số phòng, phía trên có bảy chìa khóa.
Cô Đơn cười lạnh nói:
- Vội vã thối tiền lẻ làm cái gì? Phần còn lại, làm một bàn tiệc rượu, có đủ không? Khách điếm các ngươi, không phải kèm thêm quán cơm sao?
- Vậy cũng được, chờ đi!
Tiểu nhị khách điếm tựa hồ đối xử với Cô Đơn như tú tài nghèo hèn, từ đầu đến cuối đều mang theo một loại giễu cợt, khinh thường.
Cô Đơn cười lạnh nói:
- Mấy người các ngươi, vào hết cho ta.
Mấy tên hành khất nghe Cô Đơn gọi, đều chen nhau tiến vào. Bảy người cùng tiến vào, trong đại sảnh khách điếm, nhất thời tràn ngập một mùi vị phức tạp.
Loại mùi vị này vô cùng phức tạp, chua thối giống như bình dưa chua ngâm nước mấy tháng. Hôi thối giống như chó chết nửa tháng. Lại cộng thêm mùi mồ hôi thối mấy năm không tắm rửa, mùi hôi thối của thức ăn trong đống rác… Các loại tanh tưởi cùng hợp lại một chỗ, hợp thành mùi hôi thối tuyệt thế, nhất thời khiến cho toàn bộ đại sảnh tràn ngập một mùi vị không thể nào nói nổi.
Tiểu nhị đó nhất thời hoa mắt, tiếp theo bịt mũi, yết hầu vừa động, nôn ra một trận ngay tại chỗ. Mùi thối này, thật sự rất kinh khủng.
Mấy tên hành khất lại cười đùa hí hửng, chỉ thúc giục:
- Đại gia hảo tâm, ăn ngon ở đâu vậy? Giường lớn thoải mái ở đâu?
Cô Đơn lười biếng chỉ vào tiểu nhị:
- Hắn sẽ sắp xếp cho các ngươi. Đây là hắn nói, có tiền chính là đại gia, bảo đảm hầu hạ các ngươi thoải mái. Tiền ta đã trả cho bọn chúng rồi, cấp bậc đại gia cho các ngươi hưởng thụ. Đừng khách khí, tận tình một chút. Đừng lãng phí tiền của ta.
Mấy tên hành khất mặt mày rạng rỡ. Đều trầm trồ khen ngợi.