Biểu tình của Nhật Đông Sơn khiến những người khác có một tia hồ nghi.
Sắc mặt Nhật Đông Sơn đột nhiên vô cùng ngưng trọng, khẩu khí trịnh trọng vô cùng:
- Mọi người chuẩn bị một chút, đừng tự tiện hành động, ta ra ngoài xem xem!
Nhật Đông Sơn cũng không phát hiện ra tình huống dị thường gì, nhưng một tia bản năng của cường giả, khiến hắn mơ hồ nắm bắt được một chút cảm giác không rõ.
Trực giác của cường giả, là một thứ huyền ảo vô hình, nhưng rất nhiều khi, lại còn đáng tin cậy hơn chính mắt nhìn thấy, mơ hồ cảm nhận được thiên cơ, trong tối tăm một tia hé mở đối với thiên cơ, thường thường có thể quyết định sinh tử.
Nhật Đông Sơn vừa mới đi ra ngoài doanh trướng, xa xa một thanh âm kinh hoàng đã truyền đến:
- Phía trước, có phải là bằng hữu của Đại Huyễn Nhật Thần Cung?
Nhật Đông Sơn trong lòng rùng mình:
- Sao lại là hắn?
Thanh âm này, không phải người nào khác mà chính là người mà bọn hắn vừa hả hê nói đến, Vũ Tinh Hà!
Một khắc trước còn thảo luận giết hắn, phân chia đồ của hắn. Không ngờ, mới vừa nhắc đến như vậy, lại có thể tự mình tìm đến tận cửa?
Nhưng Nhật Đông Sơn cũng không lạc quan như vậy, hắn luôn cảm thấy, trong chuyện này, lộ ra một vẻ cổ quái. Theo đạo lý, Tần Vô Song này vốn không nên đến đây mới đúng. Tiến đến, lạnh giọng hỏi:
- Vũ Tinh Hà, tiểu đội các ngươi được phái xuống phía Nam, sao lại tự tiện rời bỏ vị trí làm việc đến đây?
Hiện giờ, bọn họ đều là làm việc cho Chủ Thần Điện. Đại Huyễn Nhật Thần Cung ngươi có thể gây khó dễ cho người ta, có thể nhằm vào người ta, nhưng tất cả chuyện này, xem ra đều phải làm mờ ám. Lợi dụng các loại quan hệ và thủ đoạn gạt bỏ chèn ép, nhưng quyết không thể làm một cách minh bạch.
Làm minh bạch, về đạo lý đã thua mấy phần. Quay về Chủ Thần Điện, không khỏi đeo trên lưng trọng tội tự chém giết lẫn nhau, hãm hại chiến hữu!
Đại Huyễn Nhật Thần Cung mặc dù ương ngạnh, nhưng ở chỗ Chủ Thần Điện lại không có một chút bản lĩnh ương ngạnh.
Vốn muốn lật mặt răn dạy một bữa, sau đó nhét Tần Vô Song vào tội danh gì đó, nhưng chủ ý còn làm xong, thân ảnh của Tần Vô Song đã bay đến gần người rồi.
- Đội trưởng Nhật Đông Sơn. Không may phía Nam bạo phát Thú Triều, thế không đỡ nổi. Đội ngũ của chúng ta bị tách ra, những người khác sống chết còn chưa biết, mau chạy thoát mạng đi!
Tần Vô Song cố ý bày ra loại khẩu khí rất hoảng sợ vừa nói, vừa bay vút về phía trước mà đi. Đến gần trước mặt Nhật Đông Sơn, mới dừng lại, khẩu khí rất chân thật nói:
- Đội trưởng Nhật Đông Sơn, ta không gạt ngươi, mau chạy rút lui đi!
Nhật Đông Sơn cười lạnh một tiếng, còn chưa nói gì Tần Vô Song đã xua xua tay:
- Ngươi tự tìm cách đi, ta không đi cùng được!
Căn bản không để cho Nhật Đông Sơn cơ hội mở miệng.
Nhật Đông Sơn tựa hồ trực tiếp hai mắt trắng dã. Những đội viên khác cũng đều chen chúc ra, ồn ào hỏi:
- Vừa rồi không phải là tiểu tử Vũ Tinh Hà đó sao?
- Đội trưởng, để hắn đi sao?
Nhật Đông Sơn bán tín bán nghi, đem những lời của Tần Vô Song nói ra một lượt.
Những người khác đều lộ ra vẻ mặt không tin.
- Tiểu tử đó quỷ kế đa đoan chỉ sợ là lừa gạt chúng ta, cố ý phân tán lực chú ý của chúng ta.
- Đúng vậy, Đội trưởng, không phải ngươi nói tiểu tử đó rất kiêu ngạo sao? Thật sự bạo phát Thú Triều, hắn có hảo tâm đi thông báo cho chúng ta như vậy không?
Nói tóm lại, những tên gia hỏa này, chính là một nguyên tắc không tin tưởng.
Nhật Đông Sơn hồi tưởng lại vẻ mặt sợ hãi của Tần Vô Song, cũng cảm thấy kỳ quái:
- Dáng vẻ sợ hãi của tiểu tử đó, so với dáng vẻ trước kia ta nhìn thấy hắn, hoàn toàn khác nhau. Diễn kịch, không tránh khỏi diễn quá mức một chút. Cho dù là Thú Triều, một Thiên Thần Đạo như hắn sợ hãi thành như vậy, định gạt ai chứ?
- Ha ha, đúng vậy, tiểu tử này ngay cả diễn kịch cũng không biết diễn, đủ thấy hắn thiếu não rồi.
Bọn họ nào biết đây vừa vặn là mưu kế của Tần Vô Song. Nếu Tần Vô Song bình thường, có lẽ Nhật Đông Sơn sẽ tin hắn mấy phần.
Tần Vô Song dứt khoát làm ngược lại, lợi dụng loại tâm lý đó của Nhật Đông Sơn. Ra vẻ khoa trương ngược lại dễ dàng khiến Nhật Đông Sơn không tin!
Cứ như vậy, khiến bọn hắn bán tín bán nghi làm lỡ thời gian tốt nhất để rút lui, một khi bị Thú Triều xông tới hình thành vòng vây, cho dù là đệ tử của Đại Huyễn Nhật Thần Cung, thì thế nào chứ?
Cũng không phải tất cả đều là Thiên Thần Đạo. Đại Huyễn Nhật Thần Cung, bao gồm Nhật Đông Sơn, trong đội ngũ, cũng chỉ có hai Thiên Thần Đạo cường giả!
Thiên Thần Đạo cường giả, cho dù bị Thú Triều bao vây, muốn thoát vây là không có vấn đề. Nhưng Chân Thần Đạo cường giả dưới sự bao vây của trăm vạn thú đàn, có thể thuận lợi thoát khỏi vòng vây hay không đó chính là chuyện chưa thể biết được.
- Đội trưởng, Vũ Tinh Hà đó rời khỏi đội ngũ, một người giống như ruồi bọ không đầu chạy trốn, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Xung quanh đây đều không có tiểu tổ của hắn, chi bằng…
Một gã đội viên chém tay xuống, hiển nhiên, là đề nghị lén lút tiêu diệt Tần Vô Song.
Nhật Đông Sơn nhíu mày nhăn trán, cũng không trả lời. Bởi vì một luồng rung động trong Thần hồn của hắn, cũng không vì sự tạt qua của Tần Vô Song mà giảm bớt, trái lại có cảm giác càng diễn ra càng kịch liệt.
Đây tuyệt đối là dấu hiệu của điềm xấu!
- Đội trưởng…
Nhật Đông Sơn đột nhiên linh quang chợt lóe, kêu lên:
- Rút lui, lập tức rút lui. Chỉ sợ tiểu tử đó, là cố ý mê hoặc chúng ta. Sau lưng, có lẽ thật sự có Thú Triều!
- Sao có thể như vậy, Đội trưởng. Nếu lúc này chúng ta rời khỏi, thoát khỏi vị trí công tác, không dễ ăn nói!
- Đúng vậy, Đội trưởng, tiểu tử đó giả vờ giở trò, không tin được!
Nhật Đông Sơn lông mày nhướng lên, hai hàng lông mày kiêu ngạo phảng phất như hai lưỡi kiếm:
- Ta hạ lệnh lập tức rút lui, cấp tốc chấp hành!
Đối với Nhật Đông Sơn, những đội viên này tuyệt đối kkhông dám làm trái lệnh.
Quyền uy của Nhật Đông Sơn thậm chí vượt qua sự tồn tại của Tần Vô Song trong tiểu tổ Tinh Hà.
Loại quyền uy này không phải trong thời gian ngắn có thể hình thành được, mà là góp nhặt từng ngày hình thành lên.
- Rút lui!
Đội phó Hồng Nhạc kêu lên.
Nhật Đông Sơn dặn dò nói:
- Các ngươi đi trước, ta sẽ đến sau. Chú ý đề phòng Tần Vô Song, ta nghi ngờ tiểu tử đó cố ý ám hại chúng ta, cái này gọi là kẻ dẫn tai họa từ phía Đông tới!
- Hừ, tiểu tử đó đừng để ta gặp được!
Hồng Nhạc làm Đội phó, cũng là Thiên Thần Đạo cường giả, đối với Tần Vô Song luôn rất bực dọc.
Theo hắn thấy, một tán tu hèn mọn, cự tuyệt Đại Huyễn Nhật Thần Cung, quả thực chính là không biết tốt xấu. Là một loại mạo phạm ngu không ai bằng!
Đối với loại tình huống này, hướng đi của Hồng Nhạc là chủ trương xuống tay tàn độc!
Đội ngũ vừa muốn rút lui, đột nhiên, toàn bộ bầu trời, phảng phất đột nhiên giống như bị phá vỡ rất nhiều lỗ thủng, trong tầng mây, từng đám mây đen đông nghìn nghịt không ngừng lao xuống.
Đó căn bản không phải là mây đen gì, mà là từng con linh thú phi hành, lệ khí giống như con thiêu thân lao vào chỗ chết, không ngừng ép xuống.
Trăm con, ngàn con, vạn con, một lát sau, liền có mấy vạn con linh thú phi hành, giống như châu chấu đè ép xuống, hình thành một tấm lưới đen khổng lồ, giống như một cơn sóng gợn màu đen cực lớn, từ trên không trung khuyếch tán xuống dưới.
- Đội trưởng, là Thú Triều, thật sự là Thú Triều!
Tròng mắt của Hồng Nhạc co rút kịch liệt. Chiến đao trong tay vung lên, một đạo điện quang bổ ra, trực tiếp chém thành thịt nát mười mấy con linh thú phi cầm trước mắt.
Thiên Thần Đạo cường giả, dưới loại tình huống này, chỉ cần không có bị một số lượng lớn Thú Tộc vây khốn, dưới tình huống bình thường, giống như hổ giữa bầy dê, hung hãn dị thường.
- Grào!
Một tiếng rống to giống như đất rung núi chuyển, xung quanh sơn cốc, phảng phất như vỡ đê, vô số linh thú mãnh liệt từ bốn phương tám hướng xông ra.
Một tốp, hai tốp, đông nghìn nghịt, từ trên cao nhìn xuống, giống như vô số con kiến từ trong huyệt động chui ra, điên cuồng tàn sát bừa bãi.
- Giết!
Hồng Nhạc múa may chiến đao, ánh mắt đỏ bừng, trước mặt mở đường không ngừng càn quét. Hắn biết, một khi bị bao vây, đó chính là con đường chết!
Những thú đàn này, tu vi cá nhân nhỏ bé không đáng kể, nhưng thắng ở nhiều người. Kiến nhiều cắn chết voi. Huống hồ những thú đàn này, mặc dù cá thể không phải rất mạnh, nhưng mấy con làm thành một tiểu tổ, hình thành liên hợp công kích, công kích tập thể, cũng khiến cho cường giả cấp bậc như hắn cũng không dám chủ quan sơ suất.
- Hồng Nhạc, dẫn các huynh đệ xông ra. Ta ngăn cản Thú Triều phía sau!
Nhật Đông Sơn lúc này mặc dù hỗn loạn nhưng không sợ hãi. Hắn đã phán đoán ra, Thú Triều phía sau mới là nguồn hiểm họa thật sự. Nếu để Thú Triều với số lượng trăm vạn này cùng xông tới. Dù là chân đạp, cũng có thể đạp chết bọn chúng.
Huống hồ, những linh thú này, không có chỗ nào không thể hoạt động, trên biển trên đất liền trên không trung hóa thành tác chiến. Một khi để thú đàn khóa chết tất cả không gian. Vật lộn mở ra, hậu quả chỉ có một đó là chết!
Đúng vậy, không thể có kết cục khác!
Khác biệt duy nhất chính là, giết nhiều hơn một số Thú Tộc và giết ít hơn một số Thú Tộc mà thôi!
Nhưng những Thú Tộc này ước chừng nhiều đến mấy trăm vạn, cho dù có người giết được một vạn con, thì thế nào? Đối với đại quân Thú Tộc, căn bản không có bất cứ ảnh hưởng gì.
Mấy trăm vạn Thú Tộc, chết mấy vạn, căn bản ngay cả bị thương bên ngoài cũng không tính.
Hồng Nhạc cắn răng kêu lên:
- Các huynh đệ đi theo ta, tạo thành chiến trận hình thoi, xông lên! Đừng do dự, chạy thoát là quan trọng nhất!
Năm gã đội viên khác mặc dù luôn luôn nhìn thấy không ít việc đời ở Đại Huyễn Nhật Thần Cung, nhưng vẫn là lần đầu nhìn thấy đại khí thế giống như che lấp mặt trời như vậy. Lập tức, hồn phách cũng tiêu tán ba bốn phần. Nơm nớp lo sợ bám sát phía sau Hồng Nhạc!
Thình lình, một bóng đen giống như tia chớp ở bên phải, giống như gió lẻn tới, há rộng miệng, một đạo hắc khí lóe lên.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết, chân phải của một gã đội viên đã bị mạnh mẽ tha đi!
Máu chảy như mưa, phun xuống!
Những Thú Tộc khát máu, nhìn thấy con mồi đổ máu, càng thêm hưng phấn. Phảng phất đột nhiên giống như cuồng bạo vậy, điên cuồng gầm rú, càng hung mãnh trùng kích tới.
Vòng phòng ngự của cây chiến đao của Hồng Nhạc vô cùng lớn. Nội trong xung quanh ba dặm, Thú Tộc căn bản không phá vỡ nổi. Theo sự chuyển dịch không ngừng của quang mang chiến đao, rời khỏi phạm vi bao vây cũng ngày càng xa.
- Lão Ngũ, kiên trì ở lại!
Hồng Nhạc gầm nhẹ một tiếng.
- Hừ, hừ, kiên trì ở lại sao?
Thanh âm này phảng phất như vô cớ phát ra, hướng về sâu thẳm trong Thần hồn của Hồng Nhạc, giống như sấm sét, khiến Hồng Nhạc giật mình kinh ngạc.
Bạch quang chợt lóe, một đạo kiếm quang chém vỡ hư không, trực tiếp gọt sau lưng Hồng Nhạc. Một kiếm này, căn bản không có một chút dấu hiệu xuất hiện nào.
Tên tu luyện giả đứt chân, căn bản không có lực chống đỡ, trực tiếp bị kiếm quang vặn tới, Thần hồn cũng không kịp chạy trốn, trực tiếp bị kiếm quang chặt nát.
- Hừ, đều ở lại đi!
Thanh âm đó hừ lạnh một tiếng, tình cảm không có một chút của nhân loại, chính là cường giả của Đại lục Phong Vân theo Thú Triều đánh tới.
Kiếm quang lại một lần nữa khởi động, hai đạo đường cong hoàn mỹ giao nhau, hình thành sóng công kích lập thể hoàn mỹ hơn, ầm ầm đổ xuống trước mặt bọn Hồng Nhạc.
Kiếm quang này, phảng phất có thể phá hủy tất cả, khóa chết toàn bộ con đường trước mặt bọn hắn.