Do Trưởng lão Quan Hà thức thời, sự việc tiếp theo có vẻ thuận lợi dị thường. Mấy thủ lãnh của trấn Xích Thủy, căn bản không có quyền nói chuyện, chỉ có thể ngồi một bên buồn bực uống rượu, nhìn trên dưới trấn Bình Nguyên giống như ăn tết, hết sức phấn khởi, đám người Tần Uy đều bi ai ý thức được, cảm giác ưu việt của trấn Xích Thủy đối với trấn Bình Nguyên mấy trăm năm qua, có thể phải đến lúc kết thúc rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng bọn họ đều vô cùng hụt hẫng, nhưng Trưởng lão Quan Hà đối với người thanh niên này còn vô cùng cung kính, phảng phất sau khi hóa địch thành bạn, nhất thời trở thành chiến hữu vô cùng thân thiết, tình hình đó, khiến bọn họ càng cảm thấy có một loại cảm giác thất bại không cách nào vãn hồi.
Vấn đề biên giới của hai trấn, Trưởng lão Quan Hà thái độ khác thường, dùng một loại khẩu khí trao đổi, hỏi thăm ý kiến của Tần Vô Song.
Tần Vô Song nhìn Tần Dực, hỏi:
- Lão tổ tông, khu mỏ này, ngươi cảm thấy nên phân phối thế nào là lý tưởng nhất?
Tần Dực thật ra không phải là loại người một mực cường thế, cũng biết đạo lý thấy chuyển biến tốt thì hãy thu về. Trưởng lão Quan Hà khách khí như vậy, nhưng từ tình huống trước mắt mà nhìn, thứ khiến Trưởng lão Quan Hà kiêng kỵ chính là tiềm lực của Tần Vô Song và dư luận của người trong nhân mạch, vì vậy không nên nói toạc móng heo quá mức, lập tức nói:
- Theo phân chia biên cảnh trên lịch sử, trấn Bình Nguyên chúng ta chí ít chiếm tám phần. Trấn Xích Thủy nhiều lắm là hai phần. Nhưng theo lệ thường những năm qua, đều chia đều quyền khai thác. Mọi người đều là nhất mạch Tần gia, vì những chuyện này mà ồn ào đến mức không thể dàn xếp, xác thực cũng không hợp lý. Theo lệ cũ, vẫn là chia ra năm năm, thế nào hả?
Tần Vô Song đưa mắt nhìn về phía Trưởng lão Quan Hà. Trưởng lão Quan Hà vốn tưởng rằng Tần Dực sẽ tranh thủ thời cơ há to miệng, trực tiếp lấy về tám phần địa bàn đó. Nghe Tần Dực nói như vậy, duy trì lệ cũ, thực sự nằm ngoài dự kiến của hắn. Nhưng người ta đã nhún nhường như vậy, Trưởng lão Quan Hà cũng biết, không biết thích ứng, sợ rằng sẽ không biết ăn nói thế nào.
- Khó có ai hào phóng được như Tộc trưởng Tần Dực, vậy cứ làm theo lời ngươi nói. Hôm nay hai bên đã ký kết thỏa hiệp, có cơ sở căn cứ, tránh để sau này lại có tranh chấp vô căn cứ.
Tần Vô Song nghe Trưởng lão Quan Hà nói như vậy, thầm mắng lão hồ ly này giảo hoạt. Thoạt nghe, Trưởng lão Quan Hà đang suy nghĩ cho bên yếu thế là trấn Bình Nguyên, nhưng kỳ thực Tần Vô Song biết, Trưởng lão Quan Hà đang lo lắng Tần Vô Song hắn sau này trở nên cường đại, lại trở mặt thất hứa một lần nữa. Trước tiên đem tất cả mọi việc sắp xếp xong xuôi, cho dù sau này Tần Vô Song cường thế, đã có hiệp uớc, muốn nói chuyện gì cũng dễ dàng.
Nhưng Tần Vô Song cũng không muốn vướng víu vào những chi tiết nhỏ nhặt, ánh mắt cũng không thích thú dừng lại trên khu mỏ nhỏ bé. Một khi Tần Dực cảm thấy chia ra năm năm không có vấn đề, vậy hắn cũng không cần tiếp tục vướng mắc những chuyện không đáng.
Sau khi xác định, một trò hề vốn diễn biến thành đại chiến sinh tử, đã kết thúc trong vui vẻ.
Sau khi Trưởng lão Quan Hà dẫn theo người của trấn Xích Thủy rời khỏi, sự vui sướng kiềm chế rất lâu phía bên trấn Bình Nguyên cuối cùng cũng bộc phát. Những đệ tử của trấn Bình Nguyên, biểu tình nhìn Tần Vô Song, đã không thể dùng hai từ ‘sùng bái’ để hình dung được.
Còn người hiếu sự ở trấn Bình Nguyên, càng chen chúc mà đến, muốn một lần tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của Tần Vô Song.
Tần Vô Song lại một mình tìm được Tần Dực, trong lòng hắn, còn có một chút nghi vấn, rất muốn hỏi thăm.
Tần Dực thấy Tần Vô Song rất là chân thành, hỏi:
- Vô Song, có chuyện gì vậy?
Tần Vô Song hỏi:
- Lão tổ tông, ta ở nhất mạch Tần gia của các quốc gia nhân loại, đã có mấy lần dân cư rời đi, nghe nói tráng đinh đều bị điều động. Có lẽ đều là tới Thiên Đế Sơn. Lão tổ tông có nghe nói qua chuyện này không?
Tần Dực có chút mơ hồ, lắc lắc đầu:
- Có chuyện này sao? Trấn Bình Nguyên từ sau khi Nhị ca mất tích, cũng không có tin tức.
Tần Vô Song có chút hụt hẫng, xem ra, sự mất tích của những người này, Lão tổ tông Tần Dực có lẽ cũng không biết.
- Nghe nói, Tần gia Thiên Đế Sơn thống lĩnh thiên hạ Tần gia, điều động nhân công cũng là chuyện bình thường, nhưng các quốc gia nhân loại xa xôi như vậy, có lẽ không đến mức đi đến đó điều động nhân công chứ? Hơn nữa, Nhị ca lưu lạc đến các quốc gia nhân loại, Tần gia Thiên Đế Sơn có mấy người biết chứ?
Lời này của Tần Dực, càng khiến Tần Vô Song cảm thấy manh mối càng hỗn loạn. Nhưng hắn quyết định, tạm thời không suy nghĩ đến những chuyện này, đợi sau này có cơ hội, lại hỏi thăm Tam Chưởng môn.
Ở Tần gia trấn Bình Nguyên được hai ngày, Tần Vô Song thấy cuộc sống của trấn Bình Nguyên, không hề mưu cầu đến danh lợi, so với Tần gia Vấn Đỉnh Sơn, là hai cuộc sống tuyệt nhiên khác nhau. Hắn thầm nghĩ:
- Trấn Bình Nguyên này, thật ra là một nơi thích hợp để ở lại. Nếu thế cục của Tần gia Thiên Đế Sơn đừng hỗn loạn như vậy, trấn Bình Nguyên này, thật ra phù hợp để sinh sống. Ta thấy phụ thân đối với việc trở về nguyên quán có một loại hy vọng vô cùng bức thiết, nếu sau này có cơ hội, đem người nhà đến trấn Bình Nguyên này ở lại thật ra cũng không tệ.
Tần Vô Song nghĩ như vậy, liền đem tâm tư này nói cho Tần Dực biết. Tần Dực đương nhiên vô cùng hoan nghênh, cười nói:
- Vô Song, nếu phụ thân ngươi có thể quay về trấn Bình Nguyên, lão phu đảm bảo, nhất định vô cùng hoan nghênh.
Tần Dực cũng hiểu được suy nghĩ, hiện tại nhất mạch trấn Bình Nguyên, bị kiềm nén mấy trăm năm, cuối cùng cũng có cơ hội nở mày nở mặt, nhưng tất cả hy vọng này, đều gắn bó trên người Tần Vô Song. Tần Vô Song rốt cuộc có thể vì Tần gia trấn Bình Nguyên bỏ ra bao nhiêu sức lực, hoàn toàn quyết định ở việc Tần Vô Song có bao nhiêu cảm tình đối với Tần gia trấn Bình Nguyên.
Nếu chỉ nhìn từ quan hệ huyết mạch tương liên, đến thời đại của Tần Vô Song, đã trải qua mười mấy hai mươi thế hệ rồi, huyết mạch kỳ thực đã phai nhạt.
Nhưng nếu phụ thân của Tần Vô Song, khẳng định quay về trấn Bình Nguyên, vậy thì chuyện lại khác. Tin rằng đến lúc đó Tần Vô Song khẳng định sẽ vô cùng tận tâm đối với trấn Bình Nguyên. Có phần so sánh này, Tần Dực đương nhiên là giơ hai tay hoan nghênh rồi.
Dưới sự vui vẻ đưa tiễn của Tần Dực và toàn bộ tộc nhân Tần gia trấn Bình Nguyên, đám người Tần Vô Song rời khỏi trấn Bình Nguyên, quay về Vấn Đỉnh Sơn.
Trở lại Thăng Long Pha, Tần Vô Song phát hiện, Đệ tử Trung tâm vào ở Thăng Long Pha, rõ ràng là nhiều hơn mấy ngày trước không ít. Ở Thăng Long Pha, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Đệ tử Trung tâm từ bên ngoài trở về.
Đệ tử Trung tâm mặc dù bình thường không lộ diện nhiều lắm, nhưng đều quen biết lẫn nhau. Nhìn thấy khuôn mặt lạ lẫm của Tần Vô Song, đều cảm thấy có chút ngạc nhiên, có mấy người thậm chí còn tới chào hỏi Tần Vô Song.
- Mới tới sao?
Người hỏi câu này là một người hàng xóm của Tần Vô Song, Đệ tử Trung tâm này, dáng người cao lớn, mặc dù cũng chỉ là Hóa Hư Cảnh, nhưng có thể nhìn ra, người này tuổi tác cũng không lớn.
Tần Vô Song mỉm cười gật gật đầu:
- Vừa tới được mấy ngày.
- Vậy ngươi phải gọi ta là sư huynh, ha ha, vào trước làm sư huynh, ta tên là Tần Lam, còn ngươi?
Người đó hữu hảo chìa tay ra.
- Tần Vô Song!
Tần Vô Song nắm lấy tay Tần Lam. Hai bên đều mỉm cười, có vẻ vô cùng ăn ý.
- Tần Vô Song?
Tần Lam sau khi nghe thấy cái tên này, thoáng có chút sửng sốt:
- Gần đây ta nghe nói có một người thanh niên tới từ các quốc gia nhân loại, tên là Tần Vô Song, không lẽ chính là ngươi sao?
- Các quốc gia nhân loại người có tên là Tần Vô Song, xác thực chỉ có một mình ta.
Tần Vô Song mỉm cười.
- Ha ha, thật sự là ngươi rồi. Lần này ta về núi, hình như mọi người đều thảo luận về ngươi, nói ngươi làm chuyện đại sự khó lường gì đó. Rốt cuộc là làm chuyện gì? Nói ra nghe xem.
Tần Lam này mặc dù dáng người cao lớn, nhưng hành động cử chỉ, có vẻ còn có chút hình dáng chưa thoát khỏi dáng vẻ trẻ con.
Tần Vô Song biết, hiện tại tất cả những việc hắn làm, cũng chỉ có những cao tầng cấp bậc Trưởng lão mới biết, Đệ tử Trung tâm mặc dù địa vị ngang hàng với Trưởng lão, nhưng tin tức lạc hậu, hiển nhiên vẫn chưa nhận được tình báo.
- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là đánh cho La Thiên Đạo Trường mấy cái thôi.
Tần Vô Song cười cười, hỏi:
- Tần Lam huynh, ngươi vào ở Thăng Long Pha này bao nhiêu năm rồi?
Tần Lam cười Nhạn nhiên:
- Ta cũng vào sớm hơn ngươi nửa năm mà thôi. Có thể trước khi ngươi vào ở đây, ta là người cuối cùng. Ngươi tới từ các quốc gia nhân loại, ta đến từ phân nhánh Tần gia của Tự Thiên Phủ. Ha ha, nói ra, chúng ta đều là dưới chân Vấn Đỉnh Sơn, là đệ tử Tần gia thấp bé.
- Thiên hạ Tần gia, vốn đều một nhà, không phải xuất thân dưới Vấn Đỉnh Sơn, không phải đều giống nhau sao?
Tần Lam cười khổ nói:
- Có phải giống nhau hay không, lão đệ ngươi rất nhanh sẽ cảm nhận được thôi. Có lẽ ở trong mắt cao tầng, giá trị của Đệ tử Trung tâm là giống nhau. Nhưng đối với rất nhiều Đệ tử Trung tâm xuất thân cao quý mà nói, trong huyết mạch bọn họ vẫn có chút cảm giác ưu việt. Chỉ có điều, cũng may đại đa số Đệ tử Trung tâm, đều không nhàm chán như vậy.
Nghe khẩu khí này của Tần Lam, có vẻ đã nếm qua loại thiệt thòi này. Tần Vô Song chỉ cười cười, cũng không truy hỏi, hắn không muốn vừa mới đến đây không được bao lâu đã đi hỏi thăm về những chuyện thị phi.
Hắn đến Tần gia Thiên Đế Sơn, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tranh giành với người của Tần gia.
Tần Lam thấy Tần Vô Song mỉm cười không nói, vỗ vai Tần Vô Song nói:
- Lão đệ, bất kể như thế nào, gặp phải chuyện bất bình gì, phải nhớ kỹ xin lời khuyên của sư huynh ta, nhịn một chút trời yên bể lặng, lùi một bước trời biển bao la.
Nói xong, Tần Lam liền chậm rãi đi về. Từ khẩu khí ra vẻ lão thành của hắn mà nhìn, Tần Lam có lẽ đã nếm trải khổ cực gì đó.
Tần Vô Song cười khổ lắc đầu, đi vào gần trong sân.
o0o
Lại nói về Trưởng lão Quan Hà, từ sau khi rời khỏi trấn Xích Thủy, tâm sự nặng nề, nhanh chóng quay về Vấn Đỉnh Sơn. Ở trấn Bình Nguyên, hắn cố gắng khống chế tình tự của mình, không có chọn lựa đối kháng với Tần Vô Song. Đó là vì hắn nghe nói thủ đoạn của Tần Vô Song, không muốn để bản thân không tìm được lối thoát tại trận.
Trên thực tế, Quan Hà hắn đã sống mấy trăm tuổi, từ trước đến nay cũng không phải là một người dễ đối phó. Hắn dĩ hòa vi quý, chẳng qua là kiêng kỵ uy danh Tần Vô Song để lại sau trận đại chiến với La Thiên Đạo Trường.
Sợ rằng vạn nhất anh minh một đời của mình, bị hủy trong chốc lát. Lần này, hắn quay về Vấn Đỉnh Sơn, hiển nhiên cũng là vì chuyện của Tần Vô Song mà đến.
Sau khi trở về Vấn Đỉnh Sơn, hành động đầu tiên của Trưởng lão Quan Hà chính là đi thăm hỏi một người. Người này, địa vị ở Tần gia Thiên Đế Sơn, cao hơn Trưởng lão Quan Hà hắn không ít.
Chỉnh là Tôn giả Tri Hòe trong mười hai Tôn giả Tần gia Thiên Đế Sơn, cũng là người được xếp gần trước.
Tri Hòe, luận về tuổi tác không sai biệt lắm với Quan Hà, cùng là một nhóm tiến nhập. Chỉ có điều, tu vi và thiên phú của Tri Hòe lại cao hơn một chút so với Trưởng lão Quan Hà. Vì vậy cho đến bây giờ, địa vị cũng cao hơn Quan Hà một bậc.
Tôn giả Tri Hòe nghe nói Trưởng lão Quan Hà tới thăm, liền đoán được nội tình bảy tám phần, kêu người tâm phúc dẫn Trưởng lão Quan Hà tới nơi cơ mật.
Hai lão bằng hữu kiêm cùng phe cánh gặp nhau, tâm tình cũng vô cùng phức tạp. Hai bên hiển nhiên đều biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
- Ngươi về trấn Xích Thủy rồi chứ?
Vẫn là Tri Hòe hỏi thẳng không quanh co.
Quan Hà cũng không vòng vo, gật gật đầu:
- Về rồi.
- Vậy Tần Vô Song cũng trở về trấn Bình Nguyên?
Quan Hà thở dài một tiếng:
- Đúng vậy, hắn cuối cùng cũng trở về rồi. Không ngờ… thật sự là không ngờ. Tôn giả, ngươi có thể dự đoán được không, còn có loại cục diện hôm nay sao chứ?
Tôn giả Tri Hòe mặt không biểu tình, thản nhiên nói:
- Bất kể dự đoán được hay không, chuyện đã phát triển đến mức này, cũng không tính là tồi tệ đến cực điểm. Chí ít, từ trên người Tần Vô Song đó, ta cũng chưa nhìn thấy loại ý tứ muốn đòi lại nợ cũ.
Trưởng lão Quan Hà thở dài:
- Tần Vô Song còn trẻ, nhưng lòng dạ cũng rất sâu sắc, ai biết, trong lòng hắn đang nghĩ cái gì?
Đúng lúc đang nói, Tôn giả Tri Hòe đột nhiên thần thức nhất động, lấy Ngọc bài Truyền thức ra. Tựa hồ gần như đồng thời, Quan Hà cũng có phản ứng đồng dạng.
- Là Chưởng môn triệu tập mọi người tập trung.
Tôn giả Tri Hòe và Trưởng lão Quan Hà đều không dám chậm trễ, vội vàng hướng về Chính Khí Đường mà đi