La Đĩnh nghe đối thoại này, một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra khỏi miệng.
Không thể không thừa nhận, vận khí của hắn đã tụt xuống cực điểm. Cả ngàn năm nay chẳng có ai đến Cuồng Diễm Nhai vậy mà ở đây lại có hai con lính thú tự xưng là huynh đệ của Tần Vô Song đang ở đó.
Tất thảy cứ như những con cờ trong tay Tần Vô Song ở sẵn đây đợi hắn tự mò đến. Cả hồ nham thạch này nữa, cũng như được Tần Vô Song cố ý sắp đặt đợi hắn rơi vào.
Bất luận La Đĩnh thực lực cạn kiệt thế nào thế nào thì hắn càng giãy dụa, càng lún sâu hơn vào hồ nham thạch. Chỉ một lúc sau, nham thạch đã ngập đến bụng hắn, quấn chặt toàn bộ nửa người dưới của hắn.
La Đĩnh hít một hơi thật sâu, con dao xích trên tay nhẹ nhàng nắm chặt, quan sát địa hình xung quanh, chỉ cần có một nơi đủ để hắn mượn lực là hắn sẽ nắm ngay lấy, dùng độ dài của con dao xích để kéo bản thân ra khỏi hồ nham thạch.
Mặc dù có làm được vậy thì hắn chưa chắc đã thoát được khỏi đáy cốc này, nhưng vẫn còn tốt hơn là chật vật ở đây giãy giụa một cách vô ích. Nhất định sẽ khiến đối phương thích thú.
Cho nên La Đĩnh tuyệt không thúc thủ chịu chết, tranh thủ lúc khí lưu vẫn đang bay lên, Tần Vô Song chưa thể lao xuống thì nhất định phải nghĩ cách ra khỏi đây.
Hai con linh thú này tu vi còn kém cả ba con linh thú biến thái kia, nên nếu quần đấu trong phạm vi ngắn hạn thì La Đĩnh vẫn có thể tự tin loại bỏ được chúng. Hắn lập tức quan sát xung quanh, ánh mắt tập trung vào một cây đại thụ một vòng tay ôm không xuể trên bờ phía Nam. Đúng lúc ánh mắt của hắn dừng lại chỗ cây đại thụ thì Bao Bao đột nhiên cười vang:
- Cô Đơn, cái cây đại thụ đó nhìn ghét quá, ở một nơi nóng bức như thế này sao vẫn có thể mọc được cây? Nhìn thật chướng mắt, nhổ cả rễ nó đi cho đỡ khó chịu.
Tử Điện Phần Diệm Thú sao lại không biết tâm tư của La Đĩnh, biết Cô Đơn cố ý trêu chọc La Đĩnh nên thân thể nhất thời phóng lên, vọt tới bên cạnh cây đại thụ kia.
Hai tay đập mạnh, kêu to một tiếng, nhổ bật rễ cây đại thụ, ném mạnh ra xa, một ném này, nhất thời mang cây đại thụ ra khỏi tầm với của sợi xích trên tay La Đĩnh.
Tử Điện Phần Diệm Thú kiểm tra bốn phía, cứ nhìn thấy cái cây nào đủ để mượn lực xung quanh bờ là nhổ bỏ hết. Hành động này chẳng khác gì dập tắt hết toàn bộ sinh cơ của La Đĩnh. La Đĩnh đương nhiên không chịu ngồi nhìn, cánh tay vung lên, con dao xích như một cơn gió xoáy, bay nhanh về phía cây đại thụ cuối cùng phía Bắc cái hồ.
Bao Bao quan sát La Đĩnh nãy giờ, thấy cánh tay La Đĩnh giơ lên, biết hắn định giở trò, giơ cao hai tay, đập mạnh một gậy chặn đứng con dao xích của La Đĩnh.
Một đập này khiến hỏa quang bắn đi tứ phía. Bao Bao thân thể vô cùng linh hoạt, lộn vòng trong không trung, đáp xuống đầu La Đĩnh.
Nửa thân dưới của La Đĩnh đang bị dung nham giữ chặt, hành động vô cùng bất tiện, sức chiến đấu gần như chỉ còn lại một nửa. Hơn nữa hắn bây giờ linh lực đã sắp bùng nổ, nhận thêm một đòn của Bao Bao, nhất thời có cảm giác không thể chống đỡ.
- Con khỉ thối!
La Đĩnh rít qua kẽ răng:
- Cút đi cho ta!
Bao Bao liếc thấy Tử Điện Phần Diệm Thú đã nhổ xong cái cây cuối cùng, bật cười hì hì:
- Cút thì cút, ngươi cứ ở đó cắm rễ đi. Ha ha ha.
Nói đoạn, lộn mấy vòng trên không, lăng không nhảy vào bờ.
- Lão Đại, khí lưu yếu rồi, có thể xuống rồi. Huynh phải cẩn thận chút, đừng giống như La Đĩnh rơi xuống hồ dung nham.
Bao Bao quan sát khí lưu, lại nói:
- Còn nữa, nhiệt độ bên dưới này rất cao, nếu như Lão Đại không chịu được thì đừng miễn cưỡng.
Bao Bao và Cô Đơn ở dưới đáy cốc này bấy lâu nay, ngoài tu luyện ra còn quan sát biến hóa của khí lưu nữa và cũng đã dần nắm bắt được quy luật của nó, biết khí lưu lúc nào mạnh, lực nào yếu. Nhưng hồng vụ xung quanh và nhiệt độ nhiều năm không giảm này thì bất luận thế nào cũng không thấy tiêu tan.
Nếu đổi là Tần Vô Song của trước đây thì sẽ không thể chịu được nhiệt độ này, nhưng Tần Vô Song của bây giờ có bộ giáp Trạm Lam, có thể chống lại nhiệt độ cao, có thể nói còn lợi hại hơn linh phù của La Đĩnh rất nhiều lần nên đương nhiên có thể chịu được nhiệt độ này.
Khí lưu quả nhiên như Bao Bao nói, từ từ yếu dần. Tần Vô Song thấy khí lưu yếu đi một nửa, rất nhanh dùng lực lao thẳng xuống dưới.
Quả nhiên chỉ thấy bên dưới một dòng dung nham sôi sục, bốc khói nghi ngút như một nồi cháo khổng lồ tạo cho người ta một cảm giác nóng rực vô cùng mãnh liệt.
- Lão Đại!
Bao Bao và Cô Đơn mừng rỡ, vừa vỗ tay vừa reo hò. Tần Vô Song đáp xuống bên bờ, cũng kích động vô cùng:
- Tốt quá, Bao Bao, Cô Đơn, hai người quả nhiên vẫn còn sống, ta biết mà, hai người không thể có chuyện được!
- Lão Đại, huynh cũng không có việc gì, ha ha, tạ thiên tạ địa.
Bao Bao vui mừng vô hạn. Cô Đơn chỉ La Đĩnh, hỏi:
- Lão Đại, sao huynh lại gặp được tên này và sao hắn lại bị huynh truy sát đến thảm hại như vậy?
Tần Vô Song kể lại vắn tắt toàn bộ những chuyện đã xảy ra từ lúc ba huynh đệ xa nhau chỉ trừ phần diễn ra ở Quỷ Vương Sơn là không nói.
Bao Bao và Cô Đơn đều xuýt xoa không thôi, biết được Tần Vô Song đã từng đến Cuồng Diễm Nhai tìm bọn họ, thậm chí còn suýt bay xuống đáy cốc nhưng lại bị khí lưu chặn lại.
- Lão Đại, dòng khí lưu này mỗi ngày mười hai canh giờ thì ít nhất mười một canh giờ phun trào, thời gian nghỉ ngơi rất ngắn, nên bên trên muốn xuống đúng là rất khó khăn. Trừ phi may mắn nhằm đúng lúc khí lưu không quá mạnh. Như cái tên này này, lao xuống, xuyên qua cả khí lưu, bảo sao không rơi ngay vào đây. Ha ha.
Nhìn La Đĩnh đang giãy dụa giữa hồ dung nham, Tần Vô Song đi qua bọn Bao Bao và Cô Đơn, bước tới mép hồ, nhìn La Đĩnh, châm chọc:
- La Đĩnh, cảm giác thế nào?
La Đĩnh trong lòng bi ai vô hạn, định tìm mọi cách mang hết át chủ bài trên người ra dùng một lượt. Nhưng lại phát hiện ra những át chủ bài hắn có trên người vẫn không thể giúp hắn thoát ra khỏi nguy cơ lần này.
Nghĩ đến đây, trong lòng La Đĩnh đương nhiên có chút lo sợ, nhưng trước mặt Tần Vô Song, La Đĩnh vẫn có tỏ ra mạnh mẽ, hắn tuyệt đối không muốn để Tần Vô Song thưởng thức bộ dạng lúc này của mình.
- Phì!
Phòng tuyến cuối cùng trong lòng La Đĩnh hình như đã vỡ, hét lớn:
- Tần Vô Song, ngươi không dám giết ta đâu!
Tần Vô Song chậc chậc cười nói:
- La Đĩnh, trong hoàn cảnh này rồi, ta thật không thể hiểu nổi ngươi lấy đâu ra nhiều tự tin đến vậy. Tự tin mù quáng gọi là tự đại. Ngươi có biết tự đại có nghĩa gì không?
La Đĩnh giận dữ nói:
- Đừng có chơi chữ trước mặt bổn thiếu gia ta. Tần Vô Song, ta chính thức cảnh cáo ngươi. Ngươi to gan lớn mật truy sát ta, chuyện này Đại Đạo tôn của La Thiên Đạo Trường đã biết. Nếu như ngươi giết ta, vậy thì hậu quả ngươi đã rõ! Đại Đạo tôn không phải là ta, ông ấy chỉ cần nổi giận, lúc nào cũng có thể san bằng các quốc gia nhân loại! Ngươi chỉ là một đệ tử của các quốc gia nhân loại, ngươi có chịu được nộ hỏa của La Thiên Đạo Trường chúng ta không?
La Đĩnh nghĩ, chỉ cần đầu óc của Tần Vô Song chưa hỏng thì hắn sẽ biết là không nên đắc tội với La Thiên Đạo Trường. Chỉ có khiến Tần Vô Song kiêng kỵ thì La Đĩnh mới có cơ hội sống sót.
Nhưng khả năng thuyết phục của hắn hiển nhiên còn có hạn, Tần Vô Song không những không tỏ ra hối hận mà còn châm thêm dầu vào lửa:
- La Thiên Đạo Trường, là chủ nhân của Thiên Đế Sơn sao? Là thế lực Đồ Đằng sao? La Đĩnh, nếu như ngươi nghĩ là mang La Thiên Đạo Trường ra đây là ta sẽ tha cho ngươi thì không thể không nói, ngươi quá ngây thơ!
Sắc mặt La Đĩnh đại biến:
- Tần Vô Song, ngươi cứng đầu không sợ chết, không lẽ người nhà của ngươi, đồng môn của ngươi, ngươi đều có thể vứt bỏ họ không quản sao? Nếu ngươi giết ta, La Thiên Đạo Trường chỉ mất đi một đệ tử, còn Tần Vô Song ngươi sẽ mất đi tất cả, bao gồm cả bản thân ngươi, người thân ngươi, bằng hữu ngươi. Chỉ cần là người quen biết Tần Vô Song ngươi sẽ đều phải chết cùng ngươi!
Cô Đơn giận dữ nói:
- Lão Đại, đừng nghe tên tiểu tử này nói linh tinh. Hay để đệ đi kết liễu mạng sống của hắn, Lão Đại đỡ bị La Thiên Đạo Trường truy sát.
La Đĩnh kêu lên sầu thảm:
- Vô dụng thôi, bất luận là tôm binh cua tướng nào của ngươi động thủ thì món nợ này vẫn thuộc về ngươi. Hơn nữa, cho dù người khác giết chết ta thì kẻ lãnh trách nhiệm cuối cùng khẳng định là ngươi. Bởi vì ta đã liên lạc với Đại Đạo tôn! Ông ấy đã biết ngươi đem ba con linh thú Động Hư Cảnh truy sát ta.
Tần Vô Song cười khùng khục, không nói gì, chỉ nhìn La Đĩnh chăm chú, rõ ràng đang phân biệt xem những lời này là thật hay giả.
La Đĩnh thấy Tần Vô Song như vậy, mừng thầm trong lòng, giơ Ngọc bài Truyền thức trong tay ra:
- Đây là ngọc bài ta dùng để liên lạc với Đại Đạo tôn. Có cần ta liên lạc lại một lần nữa cho các ngươi xem không?
La Đĩnh biết, trong hoàn cảnh hiện tại, hắn chứng minh được mình đã liên lạc với Đại Đạo tôn càng sớm càng tốt. Nếu không, Tần Vô Song không hề có ý kiêng kỵ, sẽ nhanh chóng lấy đi mạng sống của hắn. Có Đại Đạo tôn che chở, trước khi Tần Vô Song muốn động thủ ít nhiều cũng phải suy nghĩ, kiêng kỵ. Muốn giết La Đĩnh hắn đâu thể ra tay dễ dàng như vậy.
Trừ phi, tên Tần Vô Song này điên cuồng mất trí, ngay cả người thân, đồng môn, bằng hữu hắn cũng không cần. Theo như những gì La Đĩnh biết được về Tần Vô Song thì Tần Vô Song căn bản không thể bỏ qua thân nhân và đồng môn.
La Đĩnh tự thấy mưu kế này của mình hay lắm, đã đánh trúng vào điểm yếu của Tần Vô Song.
Thần thức thôi động, ngọc bài trên tay La Đĩnh một lần nữa lại xuất hiện biến hóa cự đại. Một giọng nói lãnh liệt từ bên trong truyền ra.
- La Đĩnh, đến đâu rồi? Ta đã phái mấy Trưởng lão cao cấp rồi, Tam Đạo tôn còn đích thân xuất mã. Ngươi phải cố chống đỡ, biết chưa?
Giọng nói của Đại Đạo tôn La Thông Thiên uy nghiêm và lãnh khốc.
La Đĩnh không cười nổi:
- Đại Đạo tôn, con không thể chống đỡ được nữa. Con bây giờ đã ngã xuống Cuồng Diễm Nhai ở Kê Quan Sơn, Hành Sơn Phủ. Nửa người dưới đang bị dung nham bao phủ. Đại Đạo tôn, có thể giục quân cứu viện đến nhanh hơn không?
La Đĩnh nói đến đây, đắc ý nhìn Tần Vô Song, quơ quơ miếng ngọc bài trên tay.
- Tên Tần Vô Song đó còn cách ngươi xa không?
Đại Đạo tôn thấy tình hình La Đĩnh có vẻ không ổn, lo lắng.
- Đại Đạo tôn, hắn đang đứng ngay trước mặt con rồi!
La Đĩnh khẩu khí trầm xuống, đầy vẻ mệt mỏi và thất bại.