Khí Trùng Tinh Hà

Chương 257: Chương 257: Trời long đất lở






Một người trấn tĩnh như Vi Dực sắc mặt lúc này cũng phải tái đi. Trong lòng hắn giờ đang lo lắng vô cùng. Ba tiếng huýt ngắn này hoàn toàn có thể nghe ra được Tần sư đệ chắc chắn đã rơi vào tuyệt cảnh, nếu không thì không thể nghe thê lương đến vậy.

Với tình hình này hắn chỉ có hai lựa chọn. Một là lập tức chạy đến chi viện, dù kẻ địch có mạnh thế nào, là đồng môn phải cùng sống chết! Lựa chọn khác là làm theo như đã giao hẹn từ trước, nghe thấy ba tiếng huýt ngắn lập tức rút lui, không được chần chừ.

- Sư huynh, giờ tính sao?

Hoàng Triêu Dương thấy sắc mặt Vi Dực như vậy, cũng biết chuyện rất nghiêm trọng.

- Tần sư đệ hiện nay đang nguy hiểm!

Vi Dực trầm giọng nói:

- Ba tiếng huýt này rất sắc, rất gấp gáp, hơn nữa lại giống như bị chèn ép trong không gian nào đó, sóng âm không được lan tỏa.

- Sư huynh, hoặc là chi viện, hoặc là rút lui, chúng ta mà cứ chần chừ là cả hai đường tiến lui đều không xong đâu!

Lục Thiếu Nam nhắc nhở.

Trong đầu Vi Dực giơ đang rất mâu thuẫn. Rút lui, nhưng nghe tiếng Tần Vô Song như thế e là lành ít dữ nhiều.

Nhưng nếu chi viện thì có thể cũng sẽ gặp nguy hiểm, có lẽ đồng nghĩa với việc đem cả mười Đệ tử Trung tâm Tinh La Điện chôn chung xuống mồ. Cục diện hiện nay hoặc là làm trọn đạo nghĩa, hoặc là bảo vệ tương lai cho Tinh La Điện.

Vi Dực cảm thấy rất khó xử, thầm nghĩ:

- Nếu là sư phụ, đối diện với tình hình này, sư phụ sẽ lựa chọn thế nào? Thường ngày sư phụ rất coi trọng cảnh giới, coi trọng cao độ… Như thế, rốt cuộc là chọn thế nào mới coi là có cao độ, có cảnh giới?

Vi Dực bỗng lóe lên suy nghĩ:

- Chắc chắn là phải vậy! Nếu mười Đệ tử Trung tâm Tinh La Điện đều bỏ mạng nơi đây thì Tinh La Điện còn nói gì đến tương lai nữa? Cao độ, còn có cái cao độ nào cao hơn tương lai của Tinh La Điện?

Lòng đau như cắt, hắn thầm thề:

- Tần sư đệ, nếu hôm nay đệ không may hi sinh, Vi Dực ta xin thề, kẻ giết đệ hôm nay sớm muộn cũng có ngày ta sẽ tru di cửu tộc bọn chúng!

Vi Dực vẫy tay hét:

- Rút lui!

Lục Thiếu Nam và Hoàng Triêu Dương đều nghe theo Vi Dực, tuy cảm thấy không thoải mái nhưng cũng không do dự, mau chóng chạy ra khỏi ngoại vi Bích Phù Sơn.

Chưa được mười dặm thì gặp đám người Chu Phù. Chu Phù rõ ràng cũng nghe được ba tiếng huýt ngắn đó, sắc mặt lo lắng, thấy bọn Vi Dực chạy ra liền gọi:

- Vi Dực sư huynh, huynh không đi cứu viện mà lại rút lui vậy sao?

Vi Dực hét:

- Rút lui hết cho ta! Lập tức rút lui! Còn do dự e có biến!

Triệu Mục Chi trước đây được Tần Vô Song cứu một lần, trong lòng vô cùng bội phục hắn, có ý đi cứu viện, vì thế nghe Vi Dực nói vậy, lần này lại làm ngược ý Vi Dực:

- Vi Dực sư huynh, mười người chúng ta cùng đến, nếu thiếu một người quay về làm sao ăn nói được với chư vị Điện chủ? Tần sư đệ gặp nguy hiểm, đây là lúc chúng ta phải cứu viện!

- Triệu sư đệ thật hồ đồ! Tần sư đệ đã giao hẹn thế nào? Ba tiếng huýt ngắn, chúng ta nhất thiết phải rút lui, không được do dự! Hơn nữa tiếng Tần sư đệ vừa sắc vừa thê lương, rõ ràng tình hình địch còn mạnh mẽ hơn ta tưởng tượng. Chúng ta mà đi không phải không những không cứu được Tần sư đệ mà còn rất có khả năng sẽ rơi vào hiểm nguy sao? Đến lúc đó, không phải thiếu một người mà toàn bộ sẽ không trở về được!

Chu Phù nói:

- Dù có vậy ta tuyệt đối cũng không cho phép một mình Tần sư đệ dấn thân vào nguy hiểm! Vi Dực sư huynh, huynh không đi, ta đi! Còn ai muốn đi nữa?

Triệu Mục Chi nói ngay:

- Ta đi!

Lữ Đằng và Giản Duệ đều ở Thanh Vân Điện, Tần Vô Song là người cùng một nhà, đương nhiên không thể rút lui, cũng kiên định đứng sau lưng Chu Phù.

Đặng Bá Hổ và Miêu Trung Hiệp thì ngần ngừ không quyết, đặc biệt là Miêu Trung Hiệp ngượng ngập nói:

- Ta thấy chúng ta nên làm theo giao hẹn. Dù gì chuyện này cũng không phải trò đùa. Mọi người không mong Tần sư đệ mạo hiểm phát ra cảnh báo mà chúng ta lại phụ lòng đệ ấy phải không?

Đặng Bá Hổ thấy vậy cũng gật đầu nói:

- Đúng thế. Nếu Tần sư đệ biết, đệ ấy chắc chắn cũng không hi vọng chúng ta như vậy đâu. Nếu không, đệ ấy cũng không phát ra tiếng huýt sắc bén như thế. Theo ta thấy, chúng ta nên lập tức rút lui, bảo toàn tương lai cho Tinh La Điện! Đây cũng là khổ tâm của Tần sư đệ.

Hai mắt Chu Phù đỏ hoe, nghe mọi người nói vậy rõ ràng đều đã biết Tần sư đệ lần này đi lành ít dữ nhiều. Thực ra cô cũng không muốn thừa nhận điều này, nhưng trong lòng nghĩ đến ba tiếng huýt thê lương đó, cũng hiểu rõ rất có thể Tần sư đệ đã gặp phải tình cảnh mà hắn căn bản không thể ứng phó… Nếu không, với sự tiêu sái tự nhiên của Tần sư đệ, dù có rút lui cũng không thể có phát ra tiếng thê thảm như vậy. Nghĩ đến đây lòng Chu Phù đau như dao cắt.

Vi Dực an ủi:

- Chu Phù muội, chúng ta nên lấy đại cục làm trọng. Giờ chúng ta mà đi e là cũng chẳng có ích gì. Tần sư đệ hoặc đã thoát, hoặc…

Hắn cũng không biết phải nói tiếp ra sao nữa, quay sang nói với Triệu Mục Chi:

- Triệu sư đệ, đệ là người hiểu chuyện, nếu đại cục mà không hiểu thì sao xứng với sự kỳ vọng của lệnh sư?

Môi Triệu Mục Chi run run, cũng không biết đang nói những gì, mắt đỏ hoe, nếu không phải là nam tử hán đại trượng phu không được dễ dàng rơi lệ thì e là lúc này hắn đã òa khóc rồi.

Vi Dực nói vừa phẫn nộ vừa bi ai:

- Chư vị, Vi Dực ta xin thề, nếu Tần sư đệ quả thực đã gặp bất trắc, thù ngày hôm nay ta xin lãnh trách nhiệm. Sau này tu vi đại thành, dù cừu địch có xa mười vạn dặm ta cũng sẽ giết sạch từng tên! Thịt nát xương tan cũng không từ! Nếu ta làm trái lời thế, vạn tiễn xuyên tâm!

Nói đến đây, Vi Dực nhìn mọi người với ánh mắt kiên định:

- Nhưng lúc này, các ngươi nhất định phải nghe ta, lập tức rút lui! Bất luận có đau đớn thế nào cũng phải rút lui! Mau!

Chu Phù khóc không thành tiếng, Vi Dực đẩy nhẹ một cái mới chạy đi.

Những người khác nhìn Chu Phù khóc mà lòng đau như cắt. Nghĩ đến nụ cười của Tần Vô Song, đến thời gian Tần Vô Song xuất hiện cũng chỉ mới nửa năm, nhưng đúng là ‘bạch phát như tân, khuynh cái như cố’. Có những người, dù có qua lại đến khi tóc bạc trắng cả thì cảm giác vẫn như mới quen lần đầu, chẳng có chút ấn tượng nào. Nhưng cũng có người vừa gặp đã như quen, dường như đã có giao tình từ kiếp trước vậy.

Nhất cử nhất động của Tần Vô Song trong mấy ngày nay đều đã để lại dấu ấn sâu sắc, gây xúc động trong lòng mọi người. Lòng dũng cảm, nghĩa khí của hắn, kiến thức, khí phách của hắn, mọi thứ đều đánh động đến tâm hồn mỗi người, khiến ai cũng không kìm được mà thấy bi thương.

Đặc biệt là Vi Dực, dường như trong chốc lát hắn trở nên trưởng thành hơn, sự mơ hồ, rối bời trước đây bỗng chốc đã tan biến, thật sự hắn đã cảm nhận được trách nhiệm mà một Đại sư huynh nên đảm đương. Tần Vô Song đã dạy cho hắn một bài học thấm thía, vì nghĩa, chết cũng không từ…

Đúng lúc đó, chín người đang rút lui bỗng nghe thấy tiếng ‘uỳnh’ cả đất trời như rung chuyển.

Ngay sau đó, một làn sóng xung lực ào tới từ đằng sau đẩy toàn bộ bay lên trời, với tu vi mạnh như họ cũng không có cơ hội phản kháng nào, chỉ đành bay theo luồng xung lực đó.

Cũng may, khi đến chỗ này xung lực đã yếu đi rất nhiều, tuy đánh ngã họ nhưng không gây thương tích gì nhiều. Chín người đứng dậy nhìn đầy kinh hãi, cảnh tượng mà cả đời họ cũng không thể quên xuất hiện, phía trên Bích Phù Sơn là năm đạo thần quang đang bắn thẳng lên trời.

Năm đạo thần quang này như thiên giáng thần binh đang cắt xuống dãy Bích Phù Sơn như cắt đậu phụ. Dãy Bích Phù Sơn phía sau họ đã bị cắt thành sáu mảnh, đang không ngừng sụp đổ.

Trời long đất lở! Đúng là trời long đất lở!

- Chạy mau! Chạy mau!

Vi Dực là người có phản ứng đầu tiên, hét lên điên cuồng. Tám người kia dường như bị cảnh tượng đó làm ngây ngẩn, nghe Vi Dực hét như vậy mới tỉnh lại, vội vã chạy đi.

o0o

Thì ra, bên trong sơn động đó, Luật Trưởng lão thấy Tần Vô Song bị đánh rơi vào hố sâu lập tức bám vào hàng rào nhìn xuống xem động tĩnh phía dưới. Hắn muốn biết cái gọi là Truyền Tống Trận này có thật là có tác dụng, có thật là tồn tại không. Nếu thật sự có linh lực trận pháp, có người rơi vào chắc chắn có linh lực xung động. Tất cả đều tiến lại chỗ hàng rào nhìn xuống dưới:

- Luật Trưởng lão, tên tiểu tử đó rốt cuộc từ đâu đến?

Một Trưởng lão hỏi.

- Ai biết được! Nhưng hắn dường như cũng là Trung Linh võ giả! Hắc hắc, chỉ là không có mắt lại trà trộn vào đây nộp mạng. Cũng tốt, dùng hắn làm vật thí nghiệm…

Đúng lúc tất cả đang chăm chú nhìn hang ngầm thì bên dưới bỗng vang lên ‘vù vù vù vù vù’ năm tiếng quái phong, cứ như có năm lỗ thông gió được mở vậy, rồi cả năm luồng gió bắt phụt lên.

Đúng khi tất cả đang hồ nghi thì bỗng trong làn sương khói, năm đạo ánh sáng chói mắt lóe lên từ phía dưới. Năm đạo ánh sáng này giống như thiên giáng thần quang, đem theo khí thế xuyên thủng mọi vật bắn lên phá tan hàng rào.

Xung kích lực mạnh mẽ như vậy, dù là Trung Linh võ giả hay Sơ Linh võ giả hoặc Hậu Thiên võ giả, toàn bộ cường giả bên cạnh hàng rào đều bị cuốn vào trong, rồi như bị cuốn vào cái máy xay khổng lồ, tất cả lập tức thịt nát xương tan, máu bắn tứ tung!

Uy lực của năm đạp thần quang kia mạnh mẽ như vậy đó!

Những Tiên Thiên Trung Linh võ giả trước đó còn diễu võ giương oai mà giờ đã bị xay cho không còn xương thịt, nháy mắt đã thành thịt vụn, chuyện kỳ lạ của thế gian cũng chỉ có vậy là cùng.

Nhưng năm đạo thần quang này không hề có ý dừng lại, ánh sáng bắn lên phá vỡ cả cái sơn động.

Sơn động nổ tung, đất đá bay tứ tán. Năm đạo thần quang như năm con hung thú thoát khỏi xích trói, vô cùng hung hăng. Không bị chèn ép, không có gò bó, cả Bích Phù Sơn rung chuyển dữ dội, năm đạo thần quang như năm thanh thần binh băm nát dãy Bích Phù Sơn…

Chỉ nghe thấy tiếng sụp đổ ầm ầm, cả dãy Bích Phù Sơn giống như một văn nhân trói gà không chặt bị tàn sát một cách vô tình.

Những võ sĩ đóng quân quanh đó là kẻ đứng mũi chịu sào, căn bản không kịp phản ứng đã bị tan nát. Mà lúc này, không biết Tần Vô Song bị sức mạnh kỳ quái này đánh đi đâu rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.