Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung gần đây sống không tốt lắm.
Không giống Tần Vô Song, bọn họ rời Võ Đồng Viện cũng không có mang theo công lao trở về, nói trắng ra là chính là vật làm nền cho Tần Vô Song.
Nhất là Hồ Tư Ngôn, trấn Đông Lâm có hai nhà quý tộc Hồ gia, Tần gia đều là hàn môn, nói trắng ra là có tâm cùng Tần gia so bì.
Phương Tiểu Trung làm người cùng học với Hồ Tư Ngôn, là bà con xa của Hồ gia, ở trấn Đông Lâm cắm rễ, tuy rằng của cải coi như giàu có, nhưng chỉ là bình dân, không có danh ngạch quý tộc.
Cho nên địa vị hắn ở Võ Đồng Viện có thể nói là thấp nhất, cũng là bị người khác xem thường nhất. Điều này cũng dưỡng hắn thành tác phong nhát gan sợ phiền phức.
Nếu không có Hồ Tư Ngôn che chở hắn, Phương Tiểu Trung ở Võ Đồng Viện vốn không sống yên.
Bị phụ thân Tộc trưởng chửi rủa vài ngày, Hồ Tư Ngôn mới đầu một cổ nhiệt huyết hào hùng cũng nguội đi không ít, ngẫm lại chính mình có phải là quá xúc động ?
Nhưng là hắn cũng biết, mình ở lại Võ Đồng Viện, cũng không có ngày lành.
Hôm nay Phương Tiểu Trung lén chạy tới nhà Hồ Tư Ngôn, hai người nháy mắt với nhau trao đổi một trận, ngầm hiểu, ra cửa, thẳng đến Tần gia trang.
Sau khi thôi học ở Võ Đồng Viện, hai người đã đã xem Tần Vô Song như nhân vật trung tâm của nhóm.
Tới Tần gia trang, biết được Tần Vô Song sớm xuất môn đi Đại Thương Sơn.
Hai người không được gì, nghĩ thấy uể oải, đang định rời khỏi thì đột nhiên Tần Tụ từ trong trang đi tới, cười nói:
- Hồ Tư Ngôn, Phương Tiểu Trung, như thế nào đến đây?
Hai người này đều biết Tần Tụ, cũng hô:
- Tần Tụ tỷ.
- Vào trang viên ngồi một chút đi, tới giờ rồi, Vô Song cũng sắp về.
Tần Tụ mỉm cười đưa bọn họ vào trang viên.
Hai người ở trước mặt Tần Tụ, có điểm thận trọng.
Tần Tụ không phân trần, một tay lôi kéo bọn họ vào trang viên, phân phó hạ nhân chuẩn bị chút điểm tâm cùng thức ăn.
Đông Lâm Trấn Tần gia sản nghiệp hùng hậu, hạng nhất ở trấn Đông Lâm, ngay cả hào môn Hứa gia của quận La Giang cũng đố kỵ sản nghiệp của bọn họ, có thể thấy được gia nghiệp này to lớn thế nào.
Điểm tâm mang lên đến, rất nhiều món ngay cả Hồ Tư Ngôn cũng rất ít được ăn.
Tần Tụ hô:
- Nhanh ăn đi, người một nhà cả. Ta còn có chút việc hỏi các ngươi.
Hai người thấy Tần Tụ thân thiết, bỏ đi chút gò bó. Tần Tụ câu được câu không, hỏi bọn họ tình hình ở Võ Đồng Viện.
Hai người một bên đáp, vừa ăn, cùng Tần Tụ dần dần tán gẫu, tâm tình thiếu niên chậm rãi hiển lộ. Nhất là Phương Tiểu Trung, biết Tần Tụ tỷ muốn nghe khẳng định là chuyện Tần Vô Song, mặt mày hớn hở, thao thao không dứt.
Nhất là khúc Tần Vô Song đấu Trương Hiển, trải qua gia công, nói được vô cùng kỳ diệu.
Tần Tụ một bên cười, một bên hỏi, rất là vui vẻ.
Đang náo nhiệt, thanh âm Tần Vô Song từ trang ngoại vang lên:
- Phương Tiểu Trung, một thời gian không gặp, bản lĩnh khoác lác cũng lên không ít a.
Nghe được tiếng Tần Vô Song, Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung cũng đứng lên.
Tần Vô Song đi vào trang viên, cười nói:
- Các ngươi về nhà khẳng định đã nghe chửi không ít đi?
Hồ Tư Ngôn hắc hắc cười, Phương Tiểu Trung liên tục chà xát tay, đều là bội phục Tần Vô Song liệu sự như thần.
- Tốt lắm, Vô Song đã về rồi, ba người các ngươi cùng đi chơi đi.
Tần Tụ biết bọn họ thiếu niên gặp nhau, có nhiều chuyện muốn nói, mỉm cười rời đi.
- Vô Song, nghe Tần Tụ nói ngươi mỗi ngày rất sớm phải trèo lên Đại Thương Sơn?
Hồ Tư Ngôn hỏi.
- Ân, trẻ không cố gắng, về già bi thương. Các ngươi có ý định gì không?
Tần Vô Song nhìn ra được, hai người từ Võ Đồng Viện trở về còn chưa thích ứng được.
- Chỉ có thể ở nhà làm chút huấn luyện cơ bản, chỉ tiếc chúng ta là hàn môn, trình độ võ học gia đình quá thấp.
Hồ Tư Ngôn cảm khái nói.
Phương Tiểu Trung chớp ánh mắt:
- Vô Song ca, ngươi đánh chết Trương Hiển, rất lợi hại. Ở Võ Đồng Viện ta xem phương thức huấn luyện của ngươi cũng không bình thường, không bằng để chúng ta đi theo ngươi tập luyện?
Tần Vô Song trầm ngâm không nói.
Hồ Tư Ngôn cũng là vẻ mặt chờ đợi:
- Vô Song, mang bọn ta cùng đi, thế nào?
Tần Vô Song cười nói:
- Phương pháp của ta không thích hợp với các ngươi. Nếu các ngươi xác thực muốn học, ta lập cho các ngươi các cách phù hợp. Chỉ cần kiên trì, ba năm sau Khảo nghiệm Võ Đồng, thành tích khẳng định sẽ không kém.
- Tại sao phương pháp của Vô Song ca không thích hợp với chúng ta?
Phương Tiểu Trung nghĩ thấy rất kỳ quái.
Hồ Tư Ngôn có chút suy nghĩ:
- Ngu ngốc, Tần Vô Song tu vi so với chúng ta cao hơn, chúng ta đi theo hắn, sẽ cản trở.
Quan sát tỉ mỉ hai người, Tần Vô Song lập tức cho bọn hắn một kế hoạch tu luyện, kêu bọn họ theo kế hoạch chấp hành một năm.
- Nhớ kỹ, tu luyện quý ở kiên trì bền bỉ. Mỗi ngày có định mức phải hoàn thành. Nếu có một ngày chậm trễ, một năm sau cũng đừng tới tìm ta!
Tần Vô Song đối chuyện tu luyện, thập phần nghiêm túc, tuyệt không cho phép có nửa điểm qua loa.
Hai người có được kế hoạch tu luyện,vô cùng cao hứng.
Sau ba tháng, hai người cư nhiên phát hiện thực lực rõ ràng nâng cao, cơ năng khác trên thân thể cũng tăng lên rõ rệt.
Bởi vậy, bọn họ càng không dám lười biếng, chín tháng tiếp theo, vô luận hàn thử kiên trì không ngừng.
Tộc Trưởng lão cha của Hồ Tư Ngôn thấy hắn cả ngày cùng Phương Tiểu Trung ở cùng một chỗ, mới đầu nghĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau lại thấy hai tiểu tử mỗi ngày làm nhiều trò như vậy, cũng không có mãnh liệt phản đối.
Nửa năm sau, hắn rõ ràng phát giác nhi tử thay đổi, gọi Hồ Tư Ngôn tới để hỏi đến tột cùng. Cầm trong tay kế hoạch tu luyện cảm thấy kỳ quái.
Nghe nói là Tần Vô Song cho bọn hắn, hàn môn Hồ gia Tộc trưởng ngây người một trận, thật lâu sau mới nói:
- Này tiểu tử Tần gia, không đơn giản a.
- Là vậy thôi! Bằng không tại sao có thể đem Trương Hiển đánh chết.
Hồ Tư Ngôn than thở nói.
- Ân, ngươi về sau qua lại với hắn nhiều một chút, cũng không phải không thể.
Hồ Tư Ngôn thấy phụ thân không hề quở trách, ngược lại cổ vũ mình kết giao với Tần Vô Song, cảm thấy hưng phấn, gật đầu lia lịa, chạy ra ngoài.
Một năm qua đi.
Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung hai người thay đổi khiến người bên cạnh cảm thấy đáng mừng.
Hôm nay, hai người lại đi Tần gia trang tìm Tần Vô Song, Tần Vô Song gặp hai người mặt mày hớn hở, bộ dáng thực thỏa mãn, cũng không nói cái gì, cười cười:
- Ngày mai giờ dần, cùng ta đi Đại Thương Sơn!
Hai người nghe Tần Vô Song nói nguyện ý dẫn bọn hắn cùng nhau luyện tập, reo hò một tiếng, chạy nhanh về chuẩn bị.
Quá giờ sửu, hai người hăng hái đi tới Tần gia trang. Tần Vô Song cũng đã ở ngoài cửa, thấy hai người tới đúng giờ, gật gật đầu:
- Xuất phát! Nhớ kỹ, nhất định phải theo sát ta, ai tụt lại phía sau là ta bỏ đấy!
Mới ba mươi dặm đầu, ba người cũng thực nhẹ nhàng. Phương Tiểu Trung còn nói nói cười cười cùng Hồ Tư Ngôn.
Sáu mươi dặm, cũng không thấy gì, chỉ thấy thở gấp một chút.
Qua một trăm dặm, Phương Tiểu Trung đã muốn bắt đầu thở dồn dập. Kiên trì thêm hai mươi dặm, ngay cả Hồ Tư Ngôn cũng bắt đầu thở gấp, hai chân cơ hồ giống như quán duyên giống nhau.
Lại nhìn Tần Vô Song, thần thanh khí định, mỉm cười nhìn bọn họ, cũng không nói gì.
Nụ cười này khiến Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung định mở miệng xin nghỉ ngơi một chút cũng nuốt xuống lại, kiên trì, liều mạng đi theo sau Tần Vô Song, không cho khoảng cách tăng xa.
Thật vất vả, lại kiên trì thêm bốn mươi dặm, Tần Vô Song cước bộ rốt cục dừng lại.
Này hai người toàn thân bủn rủn, ngực giống như bị cự thạch đè nặng, hít thở không thông, sắc mặt trắng nhợt, tứ chi cơ hồ phát run.
- Thế nào, xem thường một trăm sáu mươi dặm sơn đạo sao?
Tần Vô Song sắc mặt hồng nhuận, hô hấp mềm mại.
Con đường này là định mức Tần Vô Song đặt ra cho mình, sơn đạo dọc theo Đại Thương Sơn không ngừng xoay quanh chạy vòng, xoắn ốc lên đến đỉnh núi.
Đường núi một trăm sáu mươi dặm, tiêu phí thể lực cùng sức của đôi bàn chân, đất bằng ít nhất gấp hai gấp ba.
- Ngươi cho chúng ta quy định cùng kế hoạch, chạy quanh trấn Đông Lâm mười vòng, cũng hơn một trăm dặm. Chúng ta bình thường chạy, cũng không có thấy quá mệt. Đường núi thì lại không giống a.
Phương Tiểu Trung lúc này cũng lấy lại tinh thần, hưng phấn nói:
- Hoàn hảo, chúng ta không có tụt lại phía sau, không có bị loại. Vô Song ca, chúng ta hiện tại nhanh tiếp cận trình độ của ngươi đi?
Tần Vô Song cười cười, không nói gì.
Hồ Tư Ngôn lại phảng phất phát hiện điều gì, cẩn thận nhìn mấy dấu chân trên mặt đất. Hắn như thế nào lại thấy dấu chân của Tần Vô Song trên đất sâu hơn của họ?
- Vô Song, dấu chân của ngươi vì sao sâu như vậy? Đúng rồi, ngươi cột gì trên chân đấy hả!?
Vì tò mò, kéo ống quần Tần Vô Song lên, phát hiện trên chân cột mấy cục sắt.
Vật này được làm từ sắt, phân lượng rất nặng, trên mỗi chân cột ba cục.
Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung hai mắt nhìn nhau, ban đầu nghĩ rằng trải qua một năm đặc huấn, sẽ có thể rút ngắn chênh lệch với Tần Vô Song, hiện tại xem ra, khoảng cách lại càng xa.
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi mỗi ngày đều đi đường này, kiên trì một năm! Tốt lắm, hiện tại bắt đầu, ta cho mỗi người các ngươi một bộ công kích vũ kỹ.
Tần Vô Song kiếp trước là võ học đại tông sư, tự nhiên biết cách dạy nhân tài.
Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung chiêu thức bất đồng, một cái công chính, một cái linh hoạt. Cho nên luyện tập kỹ năng công kích cũng tự nhiên bất đồng.
Của Hồ Tư Ngôn là Thập Bát Bàn, uy thế hung mãnh, thiên về cương dương; mà Phương Tiểu Trung thì dạy một bộ Linh Xà Bác, theo đuổi tinh xảo giảo hoạt.
Thấy hai người hiện tại, cách giai đoạn tu luyện kỹ năng cao thâm còn xa, Tần Vô Song đương nhiên sẽ không nuông chiều.
Cách Khảo nghiệm Võ Đồng còn hai năm, mình có thể dẫn bọn hắn Nhất đẳng đường, thì làm vậy đi! Tốt xấu gì cũng là một hồi đồng hương, cũng coi như đã từng cùng qua hoạn nạn.
Làm cho bọn họ ở Khảo nghiệm Võ Đồng thể hiện nổi bật, quang tông diệu tổ, coi như là không làm… phụ lòng giao tình này.