Long Đại Bảo biết Tần Vô Song cùng Thương Dạ có mối giao tình sinh tử, cũng không coi hắn là người ngoài. Lúc nói những lời này, căn bản không cần tránh Tần Vô Song.
Tô Mật thấy phụ thân nói nghiêm túc như thế, nhịn không được hỏi:
- Phụ thân, Đông Chi Cực Địa, rốt cục là chuyện thế nào?
Long Đại Bảo thở dài:
- Đông Chi Cực Địa đó, có một địa danh gọi là Thang Cốc. Thang Cốc này, nghe nói là nơi táng thân của Thái cổ Kim Ô. Thái cổ Kim Ô là Thần thú mặt trời, nhiệt độ vô cùng cao, có thể làm tan chảy cả địa cầu, ngay cả Thần đạo cường giả nếu như bị linh thú này đốt cháy thì cũng sẽ trở thành đống tro tàn. Trong thời kỳ Thái cổ, cường giả Chân Thần Đạo cũng không có cách nào có thể đấu lại với Kim Ô Thú này, quả thực là ngay cả tiếp cận cũng là điều không thể.
- Lợi hại vậy sao? Thần thú Thái cổ Kim Ô, là cái vật quái quỷ gì chứ. Nhưng mà kể ra cũng may là nó đã chết rồi. Cường giả Chân Thần Đạo cũng không thể tiếp cận bọn chúng?
Tô Mật hít sâu một hơi lạnh, khó nhọc nói.
Ngay cả Tần Vô Song cùng Thương Dạ, cũng là liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy vô cùng sửng sốt khó tin.
- Kim Ô Thú này, điều đáng sợ nhất chính là, trong thời đại Chúng Thần Thái cổ, Kim Ô Thú hội tụ thành đàn, tổng cộng có đến hơn mười đầu. Trong đoạn thời gian thời đại Thái cổ tàn sát bừa bãi. Kim Ô Thú này, bề ngoài biến ảo như vầng thái dương trên bầu trời, thành ra, ngu dân của thời đại Thái cổ, đều cho rằng loại Kim Ô Thú này chính là mặt trời, mặc dù Kim Ô Thú này tàn sát bừa bãi, đám ngu dân đó cũng đều cho rằng đó là sự khiển trách của bề trên, lại căn bản không hề biết, đó là sự tàn sát bừa bãi của Kim Ô Thú.
Long Đại Bảo đối với một chút điển cố của Thái cổ này, vậy mà lại vô cùng hiểu biết, thở dài:
- Mười đầu Kim Ô Thú tàn sát bừa bãi kia làm cho dân chúng lầm than, cả địa cầu thật giống như một cái đại hỏa lò, dường như đang bị nướng thiêu trụi. Cho tới thời điểm nguy hiểm nhất, có một anh hùng sinh ra đúng lúc, với bản lĩnh cao cường, bắn chết chín Kim Ô Thú trong đó, chỉ còn có một con Kim Ô Thú, thừa dịp hỗn loạn đào thoát, chẳng biết tung tích. Còn nơi mà vị anh hùng kia bắn chết chín Kim Ô Thú kia trở thành Thang Cốc. Bởi vậy, Thang Cốc kia chính là nơi táng thân của chín Kim Ô Thú.
- Mười con Kim Ô Thú tàn sát bừa bãi?
Tần Vô Song âm thầm giật mình, nghe thì thấy sao mà lại giống câu truyện Hậu Nghệ Xạ Cửu Nhật ngày xưa đến vậy. Lẽ nào câu chuyện ngày xưa này, trong Đại lục Thiên Huyền lại lặp lại y chang như vậy sao? Tần Vô Song giờ phút này càng ngày càng cảm thấy kỳ quái.
Đại lục Thiên Huyền này chỗ nào cũng đều phảng phất ra một loại hơi thở lạ lẫm mà cũng quen thuộc. Dường như, thế giới của Đại lục Thiên Huyền hôm nay, cùng với thời đại Thần thoại của thế giới kiếp trước, có rất nhiều điểm giống nhau, thậm chí phảng phất trong đó giống như đều là như được tạo ra từ một mô hình.
Nhưng mà, Đại lục Thiên Huyền hôm nay, rõ ràng cũng không phải Trái Đất. Bởi vì, diện tích của Địa Cầu so với Đại lục Thiên Huyền hôm nay, thực sự kém quá xa.
Chỉ đơn giản là một các quốc gia nhân loại, cũng lớn hơn Trái Đất không ít, chứ đừng nói tới còn có năm đại Cấm địa của Thần, mỗi một nơi chẳng phải là lớn hơn Trái Đất gấp cả trăm lần hay sao?
Long Đại Bảo thấy vẻ mặt Tần Vô Song có chút giật mình, trong lòng khẽ động, hỏi:
- Vô Song hiền điệt, ngươi nghe qua truyền thuyết của Kim Ô Thú rồi sao?
Tần Vô Song cười khổ nói:
- Câu chuyện truyền thuyết mà ta nghe được dường như cũng có chút chênh lệch. Đại Bảo thúc, vị anh hùng bắn chết Kim Ô có phải là Hậu Nghệ?
- Sao ngươi lại biết?
Long Đại Bảo giật mình kinh ngạc. Lời đồn cổ xưa này, có thể nói là vô cùng bí mật. Nếu không phải là người có sự nghiên cứu kỹ lưỡng, căn bản không có khả năng biết tên của vị anh hùng kia.
Tần Vô Song thấy Long Đại Bảo phản ứng kịch liệt như vậy, không khỏi cười khổ, trong lòng âm thầm thở dài:
- Xem ra, Đại lục Thiên Huyền này, quả nhiên với thần thoại của Trái Đất có quan hệ à. Đây rốt cuộc là chuyện thế nào? Chẳng lẻ Trái Đất chính là Đại lục Thiên Huyền?
Hoặc có thể nói, Đại lục Thiên Huyền là đời trước của Trái Đất?
Thứ mà trong huyền ảo lại càng huyển ảo như thế này, Tần Vô Song có đánh vỡ đầu cũng nghĩ không thông. Nhưng mà hắn cảm thấy, trong hai thứ này, nên tồn tại một mối liên hệ nhất định. Có lẽ, Địa Cầu chính là sự kéo dài của Đại lục Thiên Huyền, có lẽ có Đại lục Thiên Huyền là bởi vì chấm dứt thời đại Chúng Thần, tiến vào một kỷ nguyên mới.
Có quá nhiều khả năng xảy ra, khiến cho Tần Vô Song nhất thời cũng không có cách nào có thể nghĩ ra được.
- Phụ thân, Hậu Nghệ kia là tới từ đâu, chẳng lẽ còn mạnh hơn cả Chân Thần Đạo hay sao?
Tô Mật nhịn không được hỏi.
- Đối với thực lực của hắn, không ai có thể nói rõ được. Chỉ biết là, cây cung mà hắn dùng rất mạnh, không ai biết là có lai lịch như thế nào, cũng không có kẻ nào biết rốt cục chuyện này ra sao. Nhưng mà vị Hậu Nghệ kia, thực lực thực sự của nó vẫn còn là một câu đố chưa có lời giải đáp. Có người thậm chí nói, hắn căn bản chỉ là một gã thợ săn bình thường mà thôi, bởi vì đã được ông trời chiếu cố, có được một bộ cung tiễn vô địch có một không hai, ngay cả đám Kim Ô Thú kia cũng có thể giết chết được. Mà sau khi bắn chết Kim Ô Thú này, kẻ đó đi đâu, cung tiễn kia lại là từ đâu mà đến, cũng đều trở thành một điều bí ẩn.
Long Đại Bảo nói tới đây, cũng là tràn ngập xúc động. Hiển nhiên, đối với đoạn truyền thuyết lịch sử bí ẩn từ cổ xưa này, hắn cũng là vô cùng tò mò.
Cung tiễn vô địch?
Nghe tới đây, Mộ Dung Nhạn trong lòng đột nhiên khẽ giật mình, hỏi:
- Đại Bảo thúc, cung tiễn vô địch kia, tên nó là gì vậy?
- Điều này cũng là một điều bí ẩn. Có người nói, Thần Tú Cung của đời sau, đó chính là bộ Thần cung tuyệt thế của đời trước, nhưng tất cả, cũng không có tìm được bằng chứng xác thực.
- Thần Tú Cung?
Tần Vô Song cùng Thương Dạ liếc mắt nhìn nhau, đôi bên đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Long Đại Bảo liếc liếc mắt nhìn Tần Vô Song, cười nói:
- Vô Song hiền điệt, hiện tại các đại Cấm địa của Thần cũng thịnh truyền ngươi đã phá được đảo cấm chế của Mộng Huyễn Thiên Trì, đạt được truyền thừa của Kim Thiền của Côn Lôn Tiên Tông, thừa hưởng Thần Tú Cung. Việc này, không phải là giả chứ?
- Xác thực không phải là giả, Đại Bảo thúc, Thần Tú Cung này, nói ra lại chính là đại ca Thương Dạ đại tặng cho ta.
Tần Vô Song tự nhiên là có chút lòng cảm kích.
Long Đại Bảo cười sang sảng:
- Thương Dạ có được Thần Tú Cung mà lại tặng cho ngươi, điều đó cho thấy hắn cùng với bảo vật tối cao này không có duyên phận, đây là ý trời. Không trách được hắn, cũng không trách được ai!
Thương Dạ lại thật thản nhiên:
- Huynh đệ, ngươi ngàn vạn lần đừng cảm thấy có điều gì áy náy, trên thực tế, Thần Tú Cung kia ta trước đó cũng đã dùng qua, căn bản dùng không ra sao cả. Uy lực còn không lớn bằng cung tiễn của chính ta. Thần Tú Cung này, xem ra là đã chủ định có duyên huynh đệ với ngươi.
Long Đại Bảo cười nói:
- Đây lại là việc không hề giả. Lúc trước Kim Thiền kia có được Thần Tú Cung, có thể nói là có một không hai, mặc dù vậy, đến cuối cùng vẫn là chẳng làm được điều gì tốt đẹp cả, không tạo nên được cơ nghiệp. Cho nên, Thần Tú Cung, quả thực cần phải có đại phúc duyên. Không có đại phúc duyên, cho dù là thiên tài tuyệt thế, cho dù là thiên phú xuất sắc hơn người, cũng cuối cùng vẫn là không thể khống chế Thần Tú Cung. Dạ nhi, ngươi có thể hào phóng tặng Thần Tú Cung, ngược lại lại là phúc duyên của ngươi.
Thương Dạ như có chút suy nghĩ gật gật đầu. Biết ý tứ này của nhạc phụ đại nhân. Nếu không có phúc duyên có được Thần Tú Cung, kiên quyết giữ lấy Thần Tú Cung này, chưa biết chừng lại gặp phải tai ương.
Xét đến cùng thì thất phu vô tội, người mang ngọc quý trong người lại bị khép tội.
Tô Mật cũng hỏi:
- Phụ thân, Đông Chi Cực Địa kia, tuy rằng là nơi táng thân của Kim Ô Thú, nhưng mà Kim Ô Thú kia dù sao cũng là đã chết, có thể gây ra nguy hiểm gì đây? Đông Chi Cực Địa kia, có nguy hiểm đến mức như phụ thân nói không vậy?
Long Đại Bảo thở dài một tiếng:
- Tô nhi, Thang Cốc của Đông Chi Cực Địa, chính là nơi Kim Ô Thú táng thân, nước ở trong Thang Cốc, quanh năm sôi trào. Còn nay năm, có người quan sát và đoán định, nước của Thang Cốc kia, lại càng thêm sôi trào hơn so với trước, sóng luôn luôn hướng phun lên tới tận trời.
- Nước của Thang Cốc quanh năm sôi trào?
Tuy rằng Tô Mật lớn lên ở Vô Tận Đông Hải, quanh năm suốt tháng sống trong nước, nhưng nghe thấy chuyện cổ quái ngạc nhiên tới vậy, cũng là vô cùng đăm chiêu.
- Đại Bảo thúc, nước trong Thang Cốc kia sao lại sôi trào như vậy, hay là nước ở dưới đáy, ở tận sâu bên trong có nham thạch nóng chảy?
Tần Vô Song vô cùng lấy làm kỳ lạ hỏi.
- Nếu chỉ là vấn đề về địa thế, thì còn có thể giải thích được. Hiện tại Vô Tận Đông Hải, cũng thịnh truyền lời đồn như vậy, nói thời đại Thái cổ kia có chín Kim Ô Thú, tuy rằng đã bị bắn xuống, nhưng thân thể Kim Ô Thú là bất tử, căn bản bắn không chết, cho dù là Hậu Nghệ, cũng chỉ là làm cho bọn chúng tạm thời bị phong ấn ở mà thôi. Còn hôm nay, biến cố kia của Thang Cốc, đúng là thoát ra từ phong ấn của Kim Ô Thú, bọn chúng lại một lần nữa trở lại thế giới!
- Kim Ô Thú không chết?
Tô Mật lè lưỡi lắc đầu:
- Phụ thân, Kim Ô Thú kia lợi hại như vậy, nếu không chết, thời đại Chúng Thần biết bao người không khống chế được bọn chúng, hiện tại, chẳng phải là càng nguy hiểm hay sao?
- Đúng vậy, cho nên, hiện tại Vô Tận Đông Hải, nhất là những nơi gần với Thang Cốc này, đều khiến cho lòng người hoảng sợ. Cả Tổ Long Tộc, cũng là vô cùng kiêng kỵ đối với Thái cổ Kim Ô Thú kia. Dù sao, với toàn bộ thực lực của chúng ta lúc này, cũng không khác là bao so với thời đại Chúng Thần. Ngay cả thời đại Chúng Thần cũng không có cách gì có thể đấu lại được với Kim Ô Thú, vậy thì bây giờ, cho dù là cường giả của thế lực Đồ Đằng, chỉ e là cũng không làm gì được Kim Ô Thú kia.
Thương Dạ thở dài:
- Ngay cả Đồ Đằng cường giả cũng không làm gì được Kim Ô Thú kia? Điều này không phải là nói quá đó chứ?
Long Đại Bảo nghiêm mặt nói:
- Kim Ô Thú kia một khi đã là Thần thú thời đại Thái cổ, tàn sát bừa bãi, cũng không thể nào có thể ngăn cản được. Dù sao, Kim Ô Thú kia chính là mặt trời, nói ý nghĩa chuẩn xác, không phải là Thần thú giống như Thần thú của Đại lục Thiên Huyền.
- Nhạc phụ đại nhân, tất cả những việc bây giờ, dù sao cũng chỉ là những lời đồn thổi. Huống chi, Lạc Bảo Uyên chúng ta cách Thang Cốc vô cùng xa, một cái ở Tây, một cái ở Đông. Cho dù Kim Ô Thú kia có sống lại, Lạc Bảo Uyên chúng ta cũng là nơi bị đánh cuối cùng.
- Nói thì là như vậy, nhưng Kim Ô Thú này vừa xuất hiện, đừng nói Vô Tận Đông Hải, cho dù là cả Đại lục Thiên Huyền, chỉ sợ cũng khó có ngày yên tĩnh. Vô Tận Đông Hải, chỉ e lại khó có thể sinh tồn. Kim Ô Thú kia chẳng những bạo ngược, hơn nữa lại đem lòng thù oán. Nếu thật sự không chết, để chúng nó thoát vây, tuyệt đối là một đại họa.
Long Đại Bảo khẽ thở dài, lắc lắc đầu, cười nói:
- Dạ nhi nói cũng đúng, dù sao Lạc Bảo Uyên chúng ta cũng là ở phía Tây của Vô Tận Đông Hải. Nếu Thang Cốc thực có chút động tĩnh gì, chúng ta cũng sẽ bị công kích muộn nhất. Chẳng qua, bất luận như thế nào, Bàn Long Tộc, phải làm tốt sự chuẩn bị để ứng đối tất cả các nguy cơ.
- Tổ Long Tộc cũng đã tuyên bố Cửu Long Lệnh, triệu tập Chân Long Cửu Tộc, Phi Long Cửu Tộc, toàn bộ đều đến Nhất Phẩm Long Cung, thương nghị sự thay đổi của Thang Cốc.
- Dạ nhi, Tô nhi, các ngươi đều đi nghe ngóng thế sự đi!
Long Đại Bảo nhìn nhìn Tần Vô Song, thản nhiên hỏi:
- Vô Song hiền điệt, có hứng thú cùng đi coi hay không? Nếu ngươi muốn gặp Tổ Long Tộc thì đây chính là một cơ hội tốt.
Tần Vô Song mặt mày khẽ động:
- Đệ tử của Phi Long Cửu Tộc, cũng có thể đi sao?
Long Đại Bảo cười nói:
- Tổ Long Tộc cũng không nói chính xác là có hay không mang người ngoài tới. Huống chi, lần này tụ tập, không phải bàn về một điều gì bí mật, mà là vì đối phó với sự biến cố của Thang Cốc kia. Ngươi là kẻ có được Thần Tú Cung, chưa biết chừng có lẽ thật sự cùng Đại thần Thái cổ có chút quan hệ? Ha ha ha, cùng đi đi.
- Nếu đã như vậy, Vô Song nguyện ý đi theo Đại Bảo thúc.
- Ừm, đồng môn và người thân của ngươi, liền sắp xếp trong Vương phủ Bàn Long. Ta đảm bảo, tuyệt đối không có bất luận kẻ nào có thể động tới bọn họ, trừ phi là Tổ Long Tộc.
Trong khẩu khí của Long Đại Bảo có sư tự tin mãnh liệt.
Đây là một cơ hội tốt, nếu thật sự có thể bái kiến cường giả của Tổ Long Tộc, Tần Vô Song tự nhiên là vô cùng vui sướng rồi.