Khí Trùng Tinh Hà

Chương 132: Chương 132: Vạch mặt Xích Mộc Vương






Cực Âm Lệnh, ngoài Võ Thánh đại nhân ra thì trong số những ngươi có mặt, chỉ có Xích Mộc Vương biết nó là cái gì.

Những Hậu Thiên võ giả này thấy Võ Thánh đại nhân đột nhiên hiện thân, thấy nhân vật truyền kỳ trong truyền thuyết của Bách Việt Quốc xuất hiện trước mắt thì ngạc nhiên lắm, vui buồn lẫn lộn.

Nhưng nghe mãi nghe mãi, hình như cục diện có chút thay đổi.

Khẩu khí của Võ Thánh đại nhân khách khách khí khí từ đầu đến cuối tựa hồ như rất kiêng kỵ người thanh niên này.

Còn người thanh niên thì lẫm lẫm liệt liệt, khẩu khí kiêu ngạo vô cùng như trong mắt không hề có Võ Thánh hộ quốc của Bách Việt Quốc. Đến cuối cùng, những lời thốt ra đều là uy hiếp.

Cầm Cực Âm Lệnh trong tay, Võ Thánh đại nhân chỉ cần liếc sơ qua đã có thể nhìn ra Cực Âm Lệnh này không phải là giả.

Là Tiên Thiên cường giả, Võ Thánh đại nhân đã từng tham gia không ít sự kiện của Đại chủ quốc, dù địa vị không cao nhưng ông cũng có thể nghe được rất nhiều tin tức về những cường giả của Đại chủ quốc.

Ví dụ như Cực Âm Lão Nhân, chủ nhân của Cực Âm Lệnh. Mặc dù Cực Âm Tông mà hắn sáng lập không phải là thế lực nhất lưu của Đại chủ quốc nhưng cũng là một thế lực không nhỏ đến nỗi bị người ta coi thường.

Hơn nữa Cực Âm Lão Nhân tính cách càn rỡ, có thù tất báo, nếu như thực sự đắc tội với hắn thì e rằng hắn sẽ tận sát toàn gia, tuyệt đối không bỏ qua. Võ Thánh đại nhân cũng biết, môn đồ mà Cực Âm Lão Nhân phái đi thực lực sẽ không thua gì ông, còn tu vi của Cực Âm Lão Nhân khẳng định vượt xa ông rất nhiều. Cực Âm Lão Nhân nói đến lấy đầu ông thì chắc chắn không phải là hư ngôn.

Nhưng Võ Thánh làm sao có thể vì một câu uy hiếp này mà dễ dàng từ bỏ lập trường được? Huống hồ đây lại là trước mặt bao nhiêu Hậu Thiên võ giả, những người luôn coi ông như một nhân vật truyền kỳ.

Nếu như trước mặt bao nhiêu người thế này mà lựa chọn khuất phục thì võ hồn lấy võ lập quốc của Bách Việt Quốc từ nay sẽ bị diệt vong, trụ cột tinh thần sẽ bị bẻ gãy.

Quan trọng nhất là, ông không thể để một thanh niên như Tần Vô Song xảy ra bất cứ chuyện gì. Ông không thể tưởng tượng nổi nếu như Đại chủ quốc muốn gặp Tần Vô Song mà ông không thể giao người ra được thì Bách Việt Quốc sẽ bị đẩy vào cục diện vạn kiếp bất phục!

Nghĩ đến đây, chủ ý trong lòng Võ Thánh đại nhân đã quyết.

Ông nhũn nhặn nhưng không có nghĩa bọn họ có thể lên mặt, ông khách khí, không biểu hiện cho việc ông e ngại gã thanh niên Lệ Vô Kỵ này. Nghĩ thông suốt rồi thì khí phách cũng tự nhiên xuất hiện.

Ông cười nhạt một tiếng, nhìn Lệ Vô Kỵ, điềm nhiên nói:

- Người trẻ tuổi, nếu như ngươi nghĩ chỉ cần dựa vào một cái Cực Âm Lệnh là đã có thể hoành hành ở Bách Việt Quốc thì e rằng ngươi đánh giá quá cao sức ảnh hưởng của Cực Âm Tông rồi! Ở Đế quốc Đại La, vẫn chưa đến lượt Cực Âm Tông các ngươi quyết định chuyện sống chết của người khác!

Võ Thánh đại nhân chậm rãi rút ra một đôi găng tay, bên ngoài găng còn được quấn tơ vàng, tạo hình vô cùng hoa lệ, chỉ cần nhìn đã biết không phải phàm vật.

- Ồ?

Lệ Vô Kỵ liếc mắt nhìn Võ Thánh đại nhân.

- Lão già, thái độ như thế này, xem ra ngươi quyết tâm can thiệp thật rồi?

Võ Thánh đại nhân thôi động khí tức Tiên Thiên, lạnh lùng nói:

- Lão phu mặc kệ ngươi từ đâu đến, chỉ dựa vào những gì ngươi nói hôm nay thôi, trận chiến này đã khó tránh rồi!

Lệ Vô Kỵ đảo nhanh tròng mắt, trong đầu lập tức xuất hiện bao nhiêu suy nghĩ.

Hắn tới đây là để giết người chứ không phải chuẩn bị đối chiến Tiên Thiên. Một khi vị Tiên Thiên này đã chuẩn bị ra tay thì thế cục hôm nay xem ra không có lợi cho Lệ Vô Kỵ hắn cho lắm.

Hắn cùng lắm là đánh ngang tay với Võ Thánh đại nhân mà thôi. Nếu như cả hai chiến đấu toàn lực thì cục diện cuối cùng nhất định sẽ là lưỡng bại câu thương!

Một khi lưỡng bại câu thương, lại ở trong địa bàn của đối thủ, e rằng khó giữ nổi tính mạng. Lệ Vô Kỵ xưa nay không phải là người dễ dàng chịu thiệt, món nợ này hắn nhất định sẽ trả.

Nhe răng cười nham hiểm, hắn nói:

- Lão già, ngươi muốn chiến đấu với ta, ta càng không để ngươi toại nguyện. Xem ai sẽ đắc ý hơn ai. Một khi Cực Âm Lệnh đã không hiệu triệu được ngươi thì ta chỉ có thể truyền thư cho gia sư, tin rằng không quá nửa tháng sau, lão nhân gia sẽ đích thân đến hỏi thăm ngươi. Đến lúc đó, để ta xem ngươi sẽ lấy gì bảo vệ bọn Tần gia!

Nói xong, hắn buông một tràng cười khằng khặc, phẩy nhẹ tay áo toan rời đi. Đột nhiên, hắn dường như nghĩ ra điều gì, lại quay đầu ác ý nói:

- Lão già, tốt nhất là ngươi cứ canh chừng ở đây mười hai canh giờ mỗi ngày đi, ta có thể đến giết người bất cứ lúc nào. Ta đảm bảo, bổn thiếu gia giết người tuyệt đối không nương tay. Bất luận là người hay súc vật, chỉ cần có liên quan đến Tần gia, tuyệt đối giết không tha!

Võ Thánh đại nhân khẽ nhíu mày, tên Lệ Vô Kỵ này âm hiểm như vậy đương nhiên nói được làm được. Không lẽ lại phải ở đây liều mạng với hắn thật?

Nếu như mạng mà hữu dụng thì còn dễ ăn nói. Đợi Cực Âm Lão Nhân đích thân đến, lúc ấy sẽ rắc rối to. Trừ phi, ông cũng cầu cứu bên Đại chủ quốc! Nhưng Hoàng thất Đại chủ quốc có chịu vì một Công quốc mà đắc tội với Cực Âm Tông không?

Võ Thánh đại nhân cũng rất lo lắng, không dám khẳng định. Đương nhiên, bản thân ông cũng không biết ngọn nguồn của Thí luyện Võ đồng lần này đến từ Tinh La Điện!

Tần Vô Song từ nãy đến giờ chỉ im lặng quan sát, đối tượng hắn quan sát có hai người, một là Lệ Vô Kỵ, người còn lại là Xích Mộc Vương.

Đặc biệt là Xích Mộc Vương, từ sau khi Lệ Vô Kỵ xuất hiện, mặc dù nét mặt của hắn lúc nào cũng điềm tĩnh nhưng khoảnh khắc mà nhãn thần của hắn thay đổi thì không thể qua được mắt Tần Vô Song. Lúc Lệ Vô Kỵ xuất hiện, trong mắt hắn rõ ràng có một tia vui mừng đã được phán đoán, dự kiến trước. Còn lúc Lệ Vô Kỵ nói muốn giết người, trong mắt hắn cũng toàn là ý vị vui mừng khi thấy người khác gặp họa.

Chỉ cho đến khi Võ Thánh đại nhân xuất hiện thì nét mặt của Xích Mộc Vương mới xuất hiện thêm chút kinh ngạc. Lúc nãy Lệ Vô Kỵ nói không muốn chiến đấu, Xích Mộc Vương rõ ràng lại có chút thất vọng.

Tóm lại, tất cả đều biến hóa của Xích Mộc Vương đều nằm trong tầm mắt của Tần Vô Song.

Thấy Lệ Vô Kỵ định rời đi, Tần Vô Song đột nhiên cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nói:

- Cực Âm Lệnh, đó là thứ quái quỷ gì vậy? Nếu như hữu dụng như vậy, sao các hạ lúc đến thì cao ngạo, mà lúc đi thì phải cụp đuôi vậy? Không lẽ Cực Âm Tông các ngươi chỉ có chút xíu khả năng ấy thôi à?

Lệ Vô Kỵ từ nãy đến giờ chỉ quan tâm đến một mình Võ Thánh đại nhân, không đề phòng gì hết. Bây giờ đám người Tần gia sớm đã bị hắn coi như những xác chết biết đi lại đứng ra khiêu khích. Mặt hắn đanh lại, cười gằn hai tiếng, nhìn chăm chú Tần Vô Song bằng ánh mắt ác hiểm.

Võ Thánh đại nhân lách mình chặn giữa hai người. Ông biết rõ lực công kích của một Tiên Thiên cường giả không một Hậu Thiên cường giả nào có thể chống cự được. Chỉ cần nhấc tay giơ chân thôi là đã có thể lấy đi một mạng người!

Hành động này của Võ Thánh đại nhân nhìn thì có vẻ tự nhiên, nhưng tất cả mọi người đều hiểu ông đang bảo hộ cho Tần Vô Song.

Tần Vô Song khẽ mỉm cười, phóng một ánh nhìn cảm kích về phía Võ Thánh đại nhân không nói thêm điều gì. Nhưng ánh mắt sắc như dao thì quét nhanh tứ phía, khóe miệng lộ ra một tia cười quỷ dị rồi bất chợt dừng lại ở chỗ Xích Mộc Vương.

- Xích Mộc Vương, kế một hòn đá bắn trúng hai con chim của ngươi cũng không tệ nhỉ!

Xích Mộc Vương sửng sốt, giả vờ ngây ngô:

- Vô Song Hầu, ngươi nói gì vậy?

- Người ngay không nói chuyện quanh co, môn đồ Cực Âm Tông này có liên quan đến ngươi hay không tự ngươi rõ hơn ai hết! Hồi đó thấy ngươi bắt bao nhiêu thiếu nữ, ta đã nghi ngờ ngươi có âm mưu gì. Bây giờ xem ra tất cả những thiếu nữ ngươi bắt đều là để cung ứng cho Cực Âm Tông. Giữa hai bên có một giao dịch ngầm. Mượn đao của Cực Âm Tông để giết người nhà Tần gia. Nước cờ này không tệ nhỉ!

Tần Vô Song ngữ khí bất thiện, chậm rãi nói, cặp mắt sắc bén như mắt chim ưng nhìn chăm chú vào Xích Mộc Vương.

Xích Mộc Vương thốt lên giận dữ, cố lấp liếm:

- Toàn là những lời xằng bậy!

Tần Vô Song lạnh lùng cười, quay lại nhìn Lệ Vô Kỵ:

- Các hạ, Xích Mộc Vương có gan làm nhưng không có gan chịu. Có phải Cực Âm Tông các ngươi đều là lũ tiểu nhân dám làm không dám chịu?

Lệ Vô Kỵ bật cười ha hả:

- Tiểu tử, ngươi biết dùng kế khích tướng lắm!

Nét mặt Võ Thánh đại nhân cũng trở nên đáng sợ, lạnh lùng nhìn Xích Mộc Vương, quát:

- Xích Mộc Vương, nói như vậy, rõ là ngươi dẫn sói về nhà, có đúng không?

Xích Mộc Vương bị Tiên Thiên uy áp của Võ Thánh đại nhân trấn áp, toàn thân run rẩy, há mồm cứng lưỡi, muốn chống chế nhưng nửa câu cũng không thốt ra được.

Võ Thánh đại nhân gật gật đầu:

- Tốt lắm, ngươi thân là Vương một Lĩnh của Bách Việt Quốc, lại bỏ nội hướng ngoại! Xem ra ngươi cũng chán sống rồi!

Xích Mộc Vương đỏ bừng mặt, cố cãi:

- Võ Thánh đại nhân, lời nói một phía của tên tiểu tử kia làm sao tin được? Nếu như là ta làm, sao hôm nay ta lại xuất hiện ở đây?

- Lão phu nghĩ ngươi có gan chịu, không ngờ, ta đánh giá cao ngươi quá!

Võ Thánh đại nhân cảm thán một tiếng rồi nói với giọng sâm nghiêm:

- Chẳng lẽ ngươi không biết, từ mắt ngươi, Tiên Thiên cường giả có thể đọc được ngươi đang nói dối hay không sao? Một đời Vương giả kiêu hùng của ngươi, trong mắt Tiên Thiên chỉ là một đứa trẻ mới biết đi mà thôi!

Nét mặt Xích Mộc Vương thay đổi nhanh chóng, quẳng một tia thắc mắc về phía Lệ Vô Kỵ như còn bán tín bán nghi lời nói của Võ Thánh đại nhân.

Lệ Vô Kỵ cười khổ lắc đầu, Xích Mộc Vương giảo hoạt thật nhưng vẫn không giảo hoạt được bằng Võ Thánh.

Những lời Võ Thánh vừa nói rõ ràng là cố ý thử hắn. Nếu như hắn không liên quan gì đến Lệ Vô Kỵ thì đã không có phản ứng vừa rồi. Hắn nhìn về phía Lệ Vô Kỵ, chứng minh trong lòng hắn có quỷ, quả nhiên có liên quan đến Lệ Vô Kỵ!

Xích Mộc Vương thấy Lệ Vô Kỵ cười khổ biết ngay đã bị mắc mưu, lớn tiếng quát:

- Cho dù có đúng là ta làm thật thì đã làm sao? Tần gia chỉ là một đám hèn hạ, dựa vào đâu mà giành phong quang của con trai ta, dựa vào đâu mà đòi phân chia lãnh địa của ta?

Tần Vô Song lạnh lùng tiếp lời:

- Giành phong quang của con trai ngươi, cướp lãnh địa của ngươi, phá hỏng chuyện tốt của ngươi và Cực Âm Tông, đây đều là chuyện đã qua. Nhưng hôm nay, ta sẽ còn làm thêm một chuyện nữa!

- Ngươi muốn thế nào?

Xích Mộc Vương ngạo nghễ nói.

- Không thế nào cả, muốn tiêu diệt cả nhà Xích Mộc Vương ngươi!

Trong khẩu khí Tần Vô Song lóe lên sát cơ nồng liệt, ánh mắt mang theo chút trào phúng dừng lại chỗ Hạ Vũ Phi:

- Sự diệt tuyệt của Xích Mộc Vương Phủ sẽ bắt đầu từ Nhị công tử của Xích Mộc Vương ngươi!

Hạ Vũ Phi mặt mày tái nhợt, lùi một bước theo bản năng.

Tần Vô Song cười nhạt nói:

- Ngươi không phải trốn, dù ngươi có đứng chỗ cũ thì ta cũng không đụng đến một ngón tay ngươi đâu. Bởi vì, ngươi đã là một kẻ sắp chết rồi!

Mấy ngày nay Hạ Vũ Phi cứ luôn thấy có dự cảm không tốt. Nghe Tần Vô Song nói vậy, yết hầu nghẹn lại như bị ai đó bóp chặt, ấp úng hỏi:

- Ngươi đã làm gì ta?

- Cũng không làm gì cả! Chỉ là sử dụng một ít dược vật kịch độc trên người ngươi mà thôi.

Khẩu khí của Tần Vô Song không có lấy một chút nhân tình:

- Ta đã từng thề rằng, kẻ nào làm hại người nhà ta, ta sẽ khiến kẻ đó hối hận. Hôm nay, Xích Mộc Vương ngươi muốn diệt Tần gia, căn cứ theo tổ huấn Tần gia ta, giết chết tất cả người nhà Tần gia, dốc toàn lực đánh trả, cho dù ngọc đá cũng nát, cũng chẳng lùi bước.

Xích Mộc Vương biến sắc, đám cường giả Cửu đẳng, Bát đẳng trong gia tộc lập tức phòng vệ hai bên, đôi bên kiếm rút nỏ giương, chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.