Qua sự tự giới thiệu của gã trẻ tuổi đó, Tần Vô Song biết được hắn họ Nghiêm, tên là Nghiêm Phong.
Nghiêm Phong này đi bên cạnh Tần Vô Song, cảm thấy vững vàng hơn nhiều. Nhìn trái nhìn phải, mục tiêu của hắn rất đơn giản, ngoài trao đổi được hai loại vật liệu của Tiên Thiên đan dược thì hoàn toàn không để ý đến cái gì nữa.
Tần Vô Song ngược lại không chọn lựa như vậy, đi đến đâu nhìn cái đó, hắn chủ yếu là muốn làm quen một chút với hội chợ giao dịch của Vạn Tượng Cốc này, chứ không phải nhất định cần giao dịch cái gì.
Vật liệu chế luyện của Nhục Thân Kim Đan và Tiên Thiên Sơ Linh Đan, Nghiêm Phong đã thu thập được không ít. Hơn nữa phân lượng rất đủ, có thể bảo đảm luyện chế đến bốn năm lần.
Hiện tại đang còn thiếu chính là vật liệu chính của Nhục Thân Kim Đan và Tiên Thiên Sơ Linh Đan.
Vật liệu chính của Nhục Thân Kim Đan là một loại linh thạch tên là Thanh Hàn Thạch, trong thế giới Tiên Thiên, cũng không được tính là linh thạch cao cấp, nhưng đối với Hậu Thiên võ giả mà nói, lại cũng không được xem là dễ kiếm được.
Nhìn quét một vòng hiện trường, Thanh Hàn Thạch này thật ra có mấy người có, bày ra trên mặt bàn, nhất thời không có ai hỏi thăm.
Hiển nhiên, trong những người này, có rất nhiều người ngay cả phương thuốc luyện đơn Tiên Thiên cũng không có, đương nhiên không biết tác dụng của Thanh Hàn Thạch này. Còn một số có phương thuốc luyện đơn, lại thiếu Thanh Hàn Thạch.
Nghiêm Phong ném ánh mắt cầu trợ về phía Tần Vô Song. Thanh Hàn Thạch a! Nếu có thể có được một khối, chí ít có thể chế luyện được năm lần.
Vật liệu chính cần thiết này cũng không nhiều, một viên Thanh Hàn Thạch lớn bằng đầu ngón tay cũng đủ dùng năm lần rồi.
Tần Vô Song mặt mày dửng dưng, đi tới gần một quầy hàng, xáp vào trong đó.
Những thứ bày lên trong quầy hàng này cũng không nhiều, ngoài Thanh Hàn Thạch, những thứ khác cũng rất ít. Tần Vô Song đoán được người này vô cùng biết che giấu, mỉm cười nói:
- Tảng đá này, dự định đổi chác cái gì?
Chủ nhân của quầy hàng này là một hán tử râu quai nón, khoảng hơn ba mươi tuổi, nhìn thấy Tần Vô Song hỏi, liền nói:
- Vị sư đệ này, ta là người bán hàng thành thật, viên Thanh Hàn Thạch này, nghe nói là vật liệu chính của chế luyện Tiên Thiên đan dược. Yêu cầu của ta không nhiều, chính là muốn đổi một phương thuốc luyện đơn Tiên Thiên.
Nghiêm Phong vội hỏi:
- Phương thuốc luyện đơn của Tiên Thiên Sơ Linh Đan, cho ngươi chép lại một bản, khối linh thạch này để lại cho chúng ta? Thế nào hả?
Hán tử râu quai nón ánh mắt sáng ngời, nhìn Nghiêm Phong đánh giá, hơi có chút nghi hoặc:
- Ngươi có phương thuốc luyện đơn Tiên Thiên Sơ Linh Đan sao?
- Một tay đưa phương thuốc luyện đơn cho ta, một tay giao ra Thanh Hàn Thạch!
Nghiêm Phong lấy tờ phương thuốc luyện đơn của Tiên Thiên Sơ Linh Đan ra, nói:
- Hoặc là ngươi dùng bút mực sao chép lại một bản, hoặc là bản thân tự ghi nhớ. Bản phương thuốc luyện đơn này, ta phải giữ lại!
Hán tử râu quai nón gật gật đầu:
- Ta sao chép một bản!
Lập tức lấy ra bút mực đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu, thoăn thoắt, nhanh chóng sao chép lại một bản nguyên vật liệu bên trong, bí quyết chế luyện và thuyết minh chế luyện… lúc này mới thỏa mãn gật gật đầu:
- Khối Thanh Hàn Thạch này, giao lại cho các ngươi!
Nói xong, đưa đồ ra rất sảng khoái.
Tần Vô Song khẽ mỉm cười, cuối cùng không đánh giá thêm nữa. Hắn đương nhiên nhìn ra, Nghiêm Phong này cũng vô cùng có đầu óc. Phương thuốc luyện đơn hắn đưa ra là phương thuốc luyện đơn của Tiên Thiên Sơ Linh Đan, chứ không phải phương thuốc luyện đơn của Nhục Thân Kim Đan.
Vì phương thuốc luyện đơn của Nhục Thân Kim Đan, vật liệu chính là Thanh Hàn Thạch này. Nếu bị hán tử đó nhìn ra Thanh Hàn Thạch quả nhiên là vật liệu chính của Nhục Thân Kim Đan, có lẽ việc giao dịch này có thể sẽ bị lật lọng, vì vậy phương thuốc luyện đơn hắn đưa ra ngược lại là Tiên Thiên Sơ Linh Đan.
Quả nhiên chiêu này rất có hiệu quả, tên hán tử râu quai nón đó nhìn thấy vật liệu chính của Tiên Thiên Sơ Linh Đan căn bản không phải là Thanh Hàn Thạch gì cả, vì vậy vô cùng sảng khoái đưa ra Thanh Hàn Thạch.
Rời khỏi quầy hàng đó, Tần Vô Song rõ ràng vẫn có thể cảm nhận được, tâm tình của Nghiêm Phong rất là hưng phấn. Hiển nhiên, bản thân hắn cũng không dự đoán được, giao dịch lần này lại thuận lợi như vậy.
Chưa đi được vài bước, Tần Vô Song đột nhiên dừng lại cước bộ. Hắn nghe thấy phía sau có tiếng bước chân dồn dập, đang tiến gần về phía hai người bọn họ.
- Này, hai vị sư đệ phía trước, chậm lại đã!
Nghiêm Phong quay đầu lại nhìn, bước chân phía sau rất nhanh. Có bảy tám môn hạ của Tinh La Điện mặc phục sức của Đệ tử Cao cấp, đang tập thể bao vây xung quanh hai người bọn họ.
Tần Vô Song vừa nhìn tư thế này, liền biết lần giao dịch vừa rồi của Nghiêm Phong có lẽ đã bại lộ rồi. Người ta vẫn nói có của cải thì không nên để lộ ra bên ngoài, ngươi có phương thuốc luyện đơn Tiên Thiên, mà lại còn lộ ra, khó trách người khác muốn tới cướp lấy.
Hắn ung dung thản nhiên, muốn xem Nghiêm Phong này sẽ ứng đối như thế nào.
- Sư đệ này, nghe có người nói, trên người ngươi có phương thuốc luyện đơn Tiên Thiên đúng không?
Một gã hán tử có đôi mắt nhỏ như sợi chỉ, cười tít mắt xáp lại gần.
- Tinh La Điện chúng ta mặc dù chú trọng sống bằng sức mình, nhưng mọi người dù sao đều là đồng đạo, có thứ gì hay cũng nên cùng nhau chia sẻ mới đúng. Sao không đem phương thuốc luyện đơn của ngươi ra, để chúng ta cùng sao chép một bản?
Nghiêm Phong thầm nhủ đề phòng. Hắn đương nhiên không thể vô duyên vô cớ đem phương thuốc luyện đơn dâng ra được. Thế giới này vốn không có cái gì miễn phí, muốn có phương thuốc luyện đơn, vậy phải lấy ra thứ gì để đánh đổi. Nếu không, muốn hắn ngoan ngoãn chủ động dâng ra phương thuốc luyện đơn, căn bản là không có khả năng!
- Các vị sư huynh, nếu muốn có phương thuốc luyện đơn, vậy hãy lấy thứ các vị có trong tay ra đây, nếu phù hợp, hai bên sẽ trao đổi công bằng, tiểu đệ tuyệt đối sẽ không keo kiệt đâu!
Nghiêm Phong trả lời rất đúng mực.
Khóe miệng của hán tử có đôi mắt nhỏ khẽ nhíu lại, hiển nhiên là có chút ý tứ trào phúng, liếc nhìn hai bên mấy cái, liên tiếp ra hiệu bằng mắt, bảy gã đồng môn không hẹn mà gặp cùng tiến lại gần thêm mấy bước khiến vòng vây bị thu hẹp lại, trên khóe miệng đều lộ ra nụ cười chế nhạo.
Sắc mặt của Nghiêm Phong trở nên lạnh lùng:
- Chư vị làm như vậy là có ý tứ gì?
- Ý tứ gì sao? Ngươi còn chưa thấy rõ sao? Ở đây chúng ta có tám người, mỗi người đều muốn một phần! Các ngươi chỉ có hai người, lấy tư cách gì để trao đổi công bằng với chúng ta chứ?
Nghiêm Phong liếc nhìn Tần Vô Song, hắn không có một chút khẩn trương nào, vì hắn đã từng lĩnh giáo đầy đủ sự lợi hại của Tần Vô Song, có một cường giả Tiên Thiên như vậy ở bên cạnh, những kẻ tham lam, đáng khinh này, căn bản không có khả năng hình thành nên sự uy hiếp gì.
Muốn cướp đoạt sao? Đó chính là tự rước họa vào người.
- Nói như vậy, các ngươi dự định ỷ đông hiếp yếu. Muốn cưỡng đoạt phương thuốc luyện đơn sao?
Nghiêm Phong trầm giọng hỏi.
- Ha ha, nếu ngươi ngoan ngoãn hợp tác, chủ động để chúng ta sao chép một bản, nhiều nhất chỉ tính là trao đổi, chứ không phải là cưỡng đoạt. Nhưng nếu cảm thấy không được, sợ rằng tính chất của chuyện này sẽ biến đổi!
Thái độ ác bá không chút nào che dấu, nhìn biểu tình của đám gia hỏa này, hiển nhiên là không kiêng nể gì cả, hoàn toàn dự định ỷ đông hiếp yếu.
- Tần sư huynh!
Nghiêm Phong khó xử liếc mắt nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song gật gật đầu, thản nhiên hỏi:
- Mấy người các ngươi là cùng một sư môn sao? Hay là một đám tiểu tử ô hợp tạm thời cấu kết lại một chỗ, ức hiếp người khác?
- Tên tiểu tử đáng ghét này, xem ra ngươi rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt rồi? Các huynh đệ, có nên để hai tiểu tử này biết thế nào là phép tắc không?
Tần Vô Song lạnh lùng cười:
- Phương thuốc luyện đơn Tiên Thiên, chúng ta quả nhiên là có. Nhưng dựa vào mấy tên phế vật các ngươi, sợ rằng không có tư cách để có được nó!
Nói xong, cước bộ thoáng nhấc lên, bước lên một bước về phía trước.
Một bước bước lên này, Tần Vô Song cố ý dùng sức mạnh Tiên Thiên, một bước tiếp theo, mặt đất nhất thời lõm xuống. Hố to xuất hiện, đá phiến trên mặt đất tầng tầng vỡ vụn, giống như mạng nhện, cứ thế kéo dài đến trước chân mọi người.
- Kẻ nào muốn lấy phương thuốc luyện đơn, cứ việc đến lấy!
Tần Vô Song cười cười đùa cợt, vẫy tay về hướng Nghiêm Phong:
- Chúng ta tới phía trước xem xem!
Chiêu thức này của hắn vừa mới lộ ra, tám người này nhất thời đã lâm vào tình cảnh hóa đá. Há mồm cứng lưỡi nửa câu cũng không nói ra được. Dũng khí lúc trước, kiêu ngạo lúc trước nhất thời giống như quả bóng bị thủng, hoàn toàn teo lại.
- Tiên Thiên cường giả!
- Khủng bố quá!
- Cũng may, tính tình của Tiên Thiên cường giả này cũng không tệ!
Những người này giật mình tỉnh ngộ, nhìn theo bóng dáng rời đi của Tần Vô Song, trong lòng vẫn còn sót lại nỗi khiếp sợ. Bọn chúng xác thực may mắn. Tình huống giống như vậy, nếu đổi thành đệ tử Tiên Thiên khác, sợ rằng hôm nay chí ít cũng mất cánh tay, cẳng chân rồi.
Nghiêm Phong chấn động bước theo sau Tần Vô Song. Hắn ngưỡng mộ, sùng bái, mê mẩn. Đây chính là Tiên Thiên cường giả, những lời vô nghĩa gì cũng không cần nói, chỉ là cước bộ giẫm xuống một bước như vậy, đã khiến một đám ác bá giống như sói như hổ chấn động giống như tảng đá điêu khắc.
Đây chính là uy áp, uy phong của Tiên Thiên. Nghiêm Phong cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, nhìn ánh mắt của Tần Vô Song càng thêm tràn ngập sùng bái. Nhìn ngang nhìn dọc người trẻ tuổi này trẻ hơn hắn rất nhiều, nhưng người ta đã là Tiên Thiên cường giả, hơn nữa còn là môn hạ của Nhị Điện chủ nữa.
- Sự chênh lệch giữa người với người, thực sự là không thể so sánh. Mỗi người đều có chỗ khác biệt của mình!
Nghiêm Phong cúi đầu suy nghĩ:
- Ta vẫn không nên theo đuổi mục tiêu quá cao, quá xa vời. Vị Tần sư huynh này, chỉ có thể là sự tồn tại khiến ta ngưỡng mộ. Có thể cùng hắn tạo nên quan hệ là ta đã rất thỏa mãn rồi. Sánh vai cùng hắn căn bản là chuyện không thể!
Vừa nghĩ, cước bộ nhanh hơn, đuổi về phía trước.
- Tần sư huynh, tính cách của ngươi thật sự rất tốt. Nếu đổi lại là đệ tử Tiên Thiên khác, hai gã lần này và lần trước, sợ rằng đều phải chịu đau đớn rồi.
Tần Vô Song nhàn nhạt cười nói:
- Nói thế nào cũng là đồng môn Tinh La Điện, bọn chúng không có tiền đồ, ta không thể cũng không có tiền đồ như vậy được. Cho dù đánh bọn chúng một trận, thì ta cũng không có thu hoạch gì!
Nghiêm Phong cảm thấy kính nể, ánh mắt nhìn Tần Vô Song lại sùng kính hơn rất nhiều. Nghiêm Phong cũng từng gặp không ít đệ tử Tiên Thiên, tất cả đều rất kiêu ngạo, ngạo nghễ, căn bản không thèm mở miệng nói chuyện, đối thoại với Hậu Thiên đệ tử, căn bản đều dùng ánh mắt mà liếc xéo.
Cho dù không mở miệng không được, cũng hai mắt hướng lên trời, kiêu ngạo không ai bì nổi, tận lực sử dụng ngôn ngữ ngắn gọn, phảng phất như nói nhiều hơn một chữ, nhìn thẳng vào mắt đối phương, đều là một sự sỉ nhục đối với mình vậy.
Tầng giao dịch thứ nhất đã đi đến phần cuối, trước mặt, chính là tầng giao dịch thứ hai. Tầng giao dịch thứ hai này sẽ có bậc cửa khó khăn hơn.
Nghiêm Phong ngần ngại, do dự nói:
- Tần sư huynh, tầng giao dịch thứ hai này, cần có tư cách để tiến nhập. Còn cần giao nộp tiền bảo đảm giao dịch nhất định, quy định tương đối rất nhiều.
- Như thế nào?
Tần Vô Song ngẩng đầu nhìn nhìn. Càng có quy định, hắn càng muốn xem.
- Tiểu đệ chỉ sợ không có tư cách tiến nhập!
Nghiêm Phong ngập ngừng lúng túng:
- Tiến nhập vào tầng giao dịch thứ hai, phải giao nộp tiền bảo đảm, chí ít phải là vật phẩm Tiên Thiên, trên người ta không có bất cứ một vật phẩm Tiên Thiên nào!
Trên người Nghiêm Phong chỉ có một số vật liệu chế luyện Tiên Thiên đan dược, cũng chỉ có thể xem là vật liệu Tiên Thiên, chứ không phải là vật phẩm Tiên Thiên.
- Đi theo ta!
Tần Vô Song không nói nhiều, tiếp tục tiến về phía trước.