Khí Trùng Tinh Hà

Chương 293: Chương 293: Vô Song hiến kế






Theo Tần Vô Song suy đoán, nếu là Sơ Linh võ giả đi đi về về sáu trăm dặm mất khoảng nửa ngày. Vì thế sự cạnh tranh giữa các Sơ Linh võ giả chủ yếu là xem hiệu suất giết Chiến linh thú Sơ cấp.

Tuy có suy nghĩ sơ bộ đó nhưng hắn không nói ra, ở hiện trường thi đấu này hắn không muốn nói gì cả, tránh tai vách mạch rừng.

Dù gì các đệ tử Tinh La Điện cũng sẽ thi đấu cuối cùng, đợi khi hai tông phái kia thi xong còn ít nhất là mười ngày đến nửa tháng. Trong thời gian này họ đại khái cũng có được sự chuẩn bị cần thiết.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tần Vô Song, mãi đến chiều tối thì tuyển thủ đầu tiên của Long Hổ Môn mới trở lại. Đương nhiên còn sớm so với thời hạn mười hai giờ, nhưng đã qua mất thời hạn sáu canh giờ tốt nhất rồi.

Truân Trung Trì tiến lại nói với các đệ tử Tinh La Điện:

- Trời đã tối, các con có thể về quán trọ, mỗi ngày đến xem kết quả thế nào cũng được. Không phải thời gian các con thi đấu nên có thể không cần ra hiện trường.

Trác Bất Đàn cũng khẽ gật đầu ra ý Truân Trung Trì dẫn các đệ tử về.

Các đệ tử cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây nên đều theo Truân Trung Trì về quán trọ.

Về đến quán trọ, Truân Trung Trì triệu tập các đệ tử tham gia thi đấu.

- Hạng mục đầu tiên là thi tiếp sức, nội dung các con cũng rõ rồi. Tuy nội dung và quy tắc rất công bằng nhưng cũng vẫn có thể làm chút tiểu xảo. Đương nhiên, theo quy định, không thể dùng Linh khí, Linh phù để tăng tốc. Vì thế sáu trăm dặm này hoàn toàn dựa vào thực lực của bản thân. Nhưng các con cũng biết thật ra sáu trăm dặm này không phải trọng điểm thi đấu. Trọng điểm là chỗ tìm bắt con Chiến linh thú kia. Làm sao để kiếm, giết, trinh sát ra sao đều có kẽ hở ta có thể lách!

- Sư phụ, ta lách thế nào?

Chu Phù hỏi. Trác Bất Đàn cười:

- Đầu tiên là làm sao để tìm kiếm, tìm được con linh thú đó trước. Long Hổ Môn có sở trường về thuần dưỡng linh thú, rất giỏi trong việc lần theo dấu vết. Vì thế đệ tử của chúng chắc chắn có không ít Linh thú Khế ước có thể giúp chúng trinh sát bắt giết linh thú. Đương nhiên, Vi Dực và Tần Vô Song đều không phải lo. Bản thân cảnh giới của các con đã cao hơn con linh thú. Trong khu vực năm mươi dặm tìm kiếm một con linh thú không mất bao nhiêu sức cả. Vì thế mục tiêu của hai con không chỉ là giành mười điểm cơ sở mà còn phải tranh thủ quay về trong vòng sáu giờ, để có thêm mười điểm thưởng.

Vi Dực và Tần Vô Song gật đầu tỏ ý không có vấn đề gì. Theo họ tính toán, không quá khó để hoàn thành trong sáu giờ đồng hồ, vì thế mười điểm thưởng là chắc chắn phải có.

- Còn sáu người còn lại thì không chắc sẽ kịp. Nhiệm vụ của các con là phải đảm bảo trở về trong vòng mười hai giờ, thời gian càng ngắn càng tốt. Tuy thành công đều được mười điểm, nhưng thời gian càng ngắn thì thành tích càng cao. Quán quân cuối cùng còn có hai mươi điểm thưởng nữa. Đương nhiên phải tranh thủ!

Truân Trung Trì dặn dò tiếp.

Sáu người còn lại cúi người lãnh mệnh. Nếu họ dốc toàn lực thì đi sáu trăm dặm trong sáu giờ không thành vấn đề. Nhưng phải tìm và giết một con Chiến linh thú thì phải cần thời gian. Mà chỉ cần hao phí một chút thời gian thôi là rất khó để trở về trong vòng sáu giờ.

Truân Trung Trì nói:

- Trọng điểm hiện nay là làm thế nào để tìm được con linh thú. Đương nhiên, Chiến linh thú mà mọi người phải đối mặt là loại đã được thuần dưỡng, sức chiến đấu không phải mạnh lắm, nhưng cũng có sức uy hiếp. Các con có suy nghĩ gì có thể đưa ra cùng chia sẻ.

- Sư phụ, theo con, nếu chúng ta có cách gì đó có thể tìm được nơi ở của nó thì quá tốt, có thể tiết kiệm thời gian. Sáu người chúng con đối phó với Chiến linh thú Sơ cấp có lẽ không thành vấn đề, chỉ sợ nó trốn biệt thì khó tìm.

Chu Phù nói.

Triệu Mục Chi cũng gật đầu:

- Chu sư tỷ nói đó cũng là vấn đề, còn một vấn đề khác, đó là vạn nhất Chiến linh thú chạy rất khỏe, không giao chiến với chúng ta. Đòn đầu tiên không giết được nó, nó trốn mất thì rất khó đối phó. Vì thế nhất định phải đánh trúng nó ngay đòn đầu tiên nếu không sẽ khó khăn!

Triệu Mục Chi đưa ra vấn đề này nhưng hắn cũng không lo lắm, vì một tuyệt kỹ khác của hắn là Tụ Trung Đinh, tấn công cự ly xa vô cùng lợi hại, tấn công bất ngờ chắc chắn sẽ có hiệu quả đặc biệt. Đối phó với một con Chiến linh thú Sơ cấp thì không phải có vấn đề gì.

Chu Phù cười:

- Vấn đề này của Triệu sư đệ, ta lại không lo lắng. Có Hồng Lĩnh Thúc Phọc, nó có chạy đằng trời!

Đặng Bá Hổ cũng nói:

- Ta cũng có cách một đòn là trúng.

Miêu Trung Hiệp lại nói:

- Tuy ta không dám đảm bảo một đòn tất trúng nhưng ta rất thạo bẫy và cơ quan, cũng tin là có thể bắt được nó.

Hai người còn lại môn hạ của Đại Điện chủ, Lục Thiếu Nam và Hoàng Triêu Dương.

Lục Thiếu Nam cười:

- Ta sở trường là bắn tên, nếu là Chiến linh thú Trung cấp ta đương nhiên biết không bằng, nhưng là Chiến linh thú Sơ cấp thì ta có thể bắt được.

Chỉ còn lại Hoàng Triêu Dương, khác với những người khác, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cách nào.

Triệu Mục Chi bỗng cười:

- Hoàng sư đệ, ngu huynh có một thứ, đệ lấy dùng ít nhiều sẽ có hiệu quả.

Vừa cười Triệu Mục Chi vừa đưa ra một cái lọ nhỏ, nói thầm vào tai Hoàng Triêu Dương vài câu, cười với vẻ cổ quái.

Nghe xong Hoàng Triêu Dương cười hì hì:

- Đa tạ Triệu sư huynh đã tặng!

Chu Phù thấy hai người họ lấm la lấm lét, không nhịn được hỏi:

- Triệu sư đệ, có thứ gì cổ quái mà giấu kỹ thế?

Triệu Mục Chi cười hì hì:

- Là một loại thuốc mê không lọt được vào pháp nhãn của mọi người. Khi ta tu luyện trong núi, gặp phải một loại hoa kỳ quái, suýt thì bị mùi hương của nó làm bất tỉnh. Vì thế ta gom một ít phấn hoa luyện thành loại thuốc này, chưa bao giờ dùng. Lần này tặng Hoàng sư đệ, coi như là ta đem cả gia tài ra rồi đó!

Truân Trung Trì cười lớn:

- Triệu Mục Chi, vận khí của con không tốt đến mức gặp được hoa Hoan Linh đấy chứ? Loài hoa đó có phải tuyền một màu lam, nhụy hoa như nhung, cả bông hoa giống như cả cái môi cá mở rộng không?

- Sao Nhị sư bá biết?

Triệu Mục Chi ngạc nhiên.

- Quả nhiên là hoa Hoan Linh. Triệu Mục Chi, không bị làm bất tỉnh coi như con may mắn. Thứ này ở dãy Sơn mạch Lăng Tiêu không nhiều đâu. Mấy chục năm mới gặp một lần, vậy mà con lại gặp được. Loài này thường chỉ nở một bông. Nhưng chỉ một bông đó nếu lợi dụng tốt thì có thể gây mê đến vài trăm Trung Linh võ giả. Đương nhiên nó không có tác dụng mấy với Cao Linh võ giả.

Triệu Mục Chi nghe vậy thì mừng rỡ:

- Sư bá, nói vậy thì nếu sau này con gặp phải đối thủ mình không đánh được có thể tung nó ra chuyển bại thành thắng?

- Còn phải xem con sử dụng ra sao? Con tung ra, kẻ địch đương nhiên sẽ bị gây mê, nhưng nếu con lại đến gần thì sẽ bị ảnh hưởng theo. Hơn nữa cao thủ giao chiến thì làm gì có cơ hội cho con lấy đồ ra mà vung với vẩy thuốc mê? Dù con có cơ hội, bỗng con lấy lọ ra mà đối thủ lại không có phản ứng sao chứ? Vì thế thứ này chưa chắc có tác dụng trong thực chiến.

Triệu Mục Chi ảo não:

- Đúng là vậy, hôm đại chiến với Quỷ Đồng Tử, mấy lần muốn dùng mà chẳng thể được.

Bỗng Tần Vô Song nói:

- Triệu sư huynh, nếu nhất định phải dùng thì đệ thấy nên giấu trong binh khí. Phán quan bút của huynh đã sửa được chưa? Nếu có thể giấu trong đó, khi dùng phấn hoa sẽ bắn ra theo khiến đối phương không kịp phòng bị.

Vừa dứt lời thì những người khác đều nhìn Tần Vô Song với ánh mắt kỳ lạ. Truân Trung Trì thì càng cười khổ.

Chu Phù lại càng khoa trương hơn:

- Vô Song sư đệ, ta vẫn luôn nghĩ đệ là người thực thà, không ngờ đệ lại lắm chủ ý quỷ quái đến vậy!

Các đồng môn khác tuy không phụ họa theo nhưng đều chúm chím cười, rõ ràng là ai cũng thấy Chu Phù nói rất có lý.

Triệu Mục Chi bật cười ha ha:

- Tần sư đệ, đúng là một lời làm tỉnh giấc mộng! Tốt, quá tốt rồi. Ta sẽ nghiên cứu. Nếu kỹ nghệ độc môn này của ta khả thi thì Tần sư đệ chính là người dẫn đường cho ta đó!

Truân Trung Trì nghiêm mặt:

- Triệu Mục Chi, con nghiên cứu cũng không sao, nhưng ta phải cảnh cáo, trong thi đấu lần này không không được dùng, nó vi phạm quy định. Việc dùng những loại thuốc kiểu này không phải chuyện quang minh chính đại gì.

Triệu Mục Chi nói:

- Đương nhiên rồi ạ. Con chỉ dùng để phòng thân lúc nguy cấp thôi!

Tần Vô Song câm lặng không nói nên lời, thủ đoạn này ở thế giới Cổ Võ kiếp trước giới giang hồ đều dùng, cùng lắm nó chỉ là kỹ xảo nhỏ mà thôi. Sao đến chỗ này lại thành ‘chủ ý quỷ quái’ vậy?

Truân Trung Trì nói tiếp:

- Nếu các con đều đã có cách đối phó với con linh thú đó thì vấn đề duy nhất là làm sao có thể tra ra vị trí của nó. Nếu may mắn thì vừa vào là gặp ngay, đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng sự may mắn đó không có nhiều khả năng. Chiến linh thú rất cảnh giác.

Vi Dực gật đầu:

- Truân sư thúc nói có lý. Làm thế nào để định vị được nó đúng là một vấn đề nan giải.

Những người khác cũng gật đầu tỏ ý tán đồng. Tần Vô Song lại mỉm cười:

- Nói đến xác định vị trí của nó, đệ tử có một vài pháp môn. Chỉ là cần các sư huynh phải nhọc công suy nghĩ.

Chu Phù cười hi hi:

- Nói đệ nhiều mánh khóe quỷ quái, đúng là nhiều thật. Mau nói xem là những pháp môn gì?

Truân Trung Trì cũng khá chờ đợi, mỉm cười nhìn Tần Vô Song.

Tần Vô Song cười nói:

- Sư tỷ, đừng nói mánh khóe quỷ quái gì, mà là thủ đoạn đường đường chính chính. Mọi người còn nhớ trong cuộc thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm cuối năm rồi, đệ không lấy phần thưởng mà lấy một con linh thú không?

- Nhớ, nhớ, vậy thì sao? Tần sư đệ, mau nói nhanh đi đừng có rào đón nữa.

Chu Phù thúc giục.

- Ừm, đệ muốn một con linh thú là để nắm một số pháp môn về huấn luyện thú và giao lưu với linh thú. Trải qua thời gian dài tìm hiểu, cuối cùng đệ cũng có được một vài bí quyết. Nếu chư vị sư huynh có thể nhớ được vài câu thú ngữ thì chắc chắn có thể dụ được Chiến linh thú ra!

Khẩu khí của Tần Vô Song có phần tự tin, đương nhiên hắn sẽ không nói ra bí mật của Thú Ngữ Đồ Lục, nhưng dạy họ vài câu đơn giản thì không sao. Như thế thì sẽ dễ dàng dụ Chiến linh thú ra.

Hắn vừa dứt lời, Truân Trung Trì mừng rỡ:

- Vô Song à, không ngờ con lại đa tài đa nghệ đến vậy, đến thú ngữ con cũng nghiên cứu sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.