Khi Tử Thanh Ngoảnh Lại, Ngàn Đoá Mai Rời Cành Rụng Xuống

Chương 18: Chương 18: Chương 18: Say âm hoa




Edie: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

“Đây là □□, mật mã là sinh nhật em. Xe trong nhà xe, em không thích có thể tự mua.” Khi đưa Mai Lạc đến trước cửa nhà, Cố Tử Thanh đưa □□ của mình cho cô.

“Nhưng em còn nợ tiền anh.” Mai Lạc không nhận, mà hỏi ngược lại: “Hơn nữa sao phải dùng sinh nhật em làm mật mã?”

“Lạc Lạc, em còn vậy nữa.” Cố Tử Thanh chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, ngón tay anh thon dài, đeo thêm nhẫn càng đẹp là thường. Anh lập tức bổ sung. “Hơn nữa em đã từng nghe chưa, nếu đàn ông thích một người phụ nữ nào đó, cho dù cô ấy phá anh ấy tán gia bại sản anh ấy cũng cam nguyện, nếu không thích, cho dù cô ta tam trinh cửu liệt không tiêu một đồng của anh ấy cũng sẽ không nhận được sự cảm kích.” Sở dĩ nói ra những lời nay, là vì Cố Tử Thanh muốn xem nhẹ chuyện thứ hai, anh nhớ rõ sinh nhật cô, dùng sinh nhật cô làm mật mã là để nhắc anh nhớ có một cô gái ngốc tên là Mai Lạc vẫn chưa trở lại bên cạnh anh.

Mai Lạc vừa nghe, vừa nhận □□; “Nhưng mà...” Trong lòng vẫn hơi do dự.

“Dừng quên, bây giờ em đã là vợ anh.” Đôi mắt chim ưng của Cố Tử Thanh dừng trên người cô, nghiêm túc nói.

“Em muốn nói, anh phải cẩn thận không em sẽ phá anh đến tán gia bại sản đấy.” Nói xong Mai Lạc cười mổ nhẹ lên mặt anh, bay nhanh đi mở cửa xe. Đúng vậy, bây giờ cô đã là vợ anh.

Thật ra Cố Tử Thanh với Mai Lạc, không đơn giản chỉ là một người yêu trong quá khứ -- Anh là mối tình đầu Mai Lạc trân trọng nhất, anh là bạch mã hoàng tử trong mộng của cô, anh thoả mãn tất cả ảo tưởng về người trong lòng của một cô gái, anh là người cô từng một lòng muốn gả. Anh đại biểu cho thãng thời gian tươi đẹp nhất của Mai Lạc, là giấc mơ xinh đẹp nhất đáng trân trọng nhất trong lòng cô. Mà bây giờ giấc mơ của cô đang ngọt ngào tiếp tục.

Cố Tử Thanh ngồi trong xe, cười dịu dàng. Bọn họ cứ thế kết hôn, có lẽ hai người nhất thời đều chưa kịp thích ứng với sự thay đổi thân phận này, nhưng họ vẫn còn rất nhiều thời gian để từ từ thích ứng.

Khi Cố Tử Thanh đến văn phòng đã là gần trưa, tâm tình anh rất tốt, không ai phát hiện trên tay anh xuất hiện thêm chiếc nhẫn kia. Mọi người luôn chọn lơ đi những thay đổi của người và vật có thể thấy được.

Có tiếng đập cửa, người vào là Sở Trung Thiên. “Hiếm khi vị thiếu gia nào đó lại đến muộn như hôm nay.” Chuyện này trong văn phòng nếu có người có thể trêu chọc Cố Tử Thanh, vậy thì ngoài Sở Trung Thiên ra không còn ai khác. Nếu nói Cố Tử Thanh đi đến đâu lập tức trở thành nhân vật trung tâm đến đấy, thì Sở Trung Thiên đứng bên cạnh anh cũng không hề kém cỏi, trong bốn chàng trai, tình cảm của hai người tốt nhất.

Cố Tử Thanh tâm tình rất tốt mỉm cười nhìn Sở Trung Thiên đang từ từ đi tới, giơ chiếc nhẫn không tên ra “Trung Thiên, chúc mừng tôi đi.”

Sở Trung Thiên kinh ngạc không lời nào diễn tả nổi, “Cậu và Lạc Lạc...” Sở Trung Thiên biết rõ trên đời này chỉ có một người có thể khiến Cố Tử Thanh bằng lòng kết hôn cùng cô ấy, đó là Mai Lạc. Cố Tử Thanh cười, lặng im thay cho thừa nhận.

Sở Trung Thiên không dám tin nhìn Cố Tử Thanh, nhưng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh trước sau như một. “Tử Thanh, cậu tha thứ cho cô ấy rồi sao?”

“Không phải tha thứ, mà là cuối cùng cũng tìm được cô ấy về rồi.” Cố Tử Thanh bổ sung, “Ba của Lạc Lạc là Mai Cự Nguyên.”

Nghe xong lời này, Sở Trung Thiên kinh hãi, thông minh như anh giờ phút này đương nhiên cũng hiểu ra chân tướng. Hai hày lông mày nhíu chặt: “Cậu muốn điều tra?”

Cố Tử Thanh gật đầu, nụ cười vẫn luôn ở bên môi cũng được thu lại, chuyển sang khuôn mặt âm trầm. “Đó là chuyện nhất định phải làm.” Là ai hại Lạc Lạc phải rời khỏi thế giới của anh, hơn nữa còn khiến cô phải sống khổ cực như vậy, chỉ cần bị anh biết, anh sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai.

Ánh mặt trời giữa trưa, chiếu lên người trong trẻo thông suốt trước mặt, khuôn mặt anh tuấn không chút ý cười, không biết là thiên sứ hay là ác ma.

Sở Trung Thiên nhún vai, chuyện Cố thiếu anh đã quyết, chưa từng thay đồi. “Điều tra cũng không khó, nhưng về phần ba cậu...”

Sở Trung Thiên vẫn có chút lo lắngCố Đằng là thương nhân đứng đầu thành phố S, công ti dưới tay có mấy vạn, người trọng mặt mũi như ông sao có thể chấp nhận con gái của một quan tham làm con dâu.

“Tôi sẽ khiến ông phải đồng ỳ, cho dù ông không đồng ý, cũng không liên quan đến tôi.” Trong giọng điệu của Cố Tử Thanh không lộ ra chút tình cảm nào, lại vô cùng kiên định.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cố Tử Thanh nhanh chóng hoàn thành công việc của ngày hôm nay, về nhà từ sớm, bị Mai Lạc lôi kéo cùng xem The Shawshank Redemption, thật sự không sao hiểu nổi, sao cô có thể xem đi xem lại nhiều lần những bộ phim điện ảnh kinh điển như vậy.

Ăn tối xong, Cố Tử Thanh nhớ ra còn một bản thiết kế cẩn chỉnh sửa, bận rộn trong thư phòng, mà lúc này Mai Lạc bưng một ly cà phê qua, cô biết Cố Tử Thanh luôn thích cà phê.

Cố Tử Thanh ngủi được mùi cà phê, “Em còn biết pha cà thê cơ à.” Anh vừa nói, vừa ôm cô vào ngực, để cô ngồi lên đùi mình.

Mai Lạc thuận thế vươn tay, ôm cổ anh. Sau đó cười tít mắt nói. “Lúc ở Anh làm thêm ở tiệm cà phê.” Thật ra là vì biết Cố Tử Thanh thích cà phê, nên cô tìm cách làm thêm ở tiệm cà phê, học lỏm kĩ thuật pha cà phê từ người pha chế. Tuy không ở bên anh, nhưng vẫn chờ mong bộ dáng anh uông cà phê mình pha, sẽ thấy vui vẻ khó hiểu, lập tức sẽ cảm thấy mất mát, bởi vì anh vĩnh viễn ở cách xa vạn dặm, mà bây giờ anh cuối cùng cũng uống được cà phê mình pha rồi.

Mai Lạc nói xong mới phát hiện một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình như hổ rình mồi. Bởi vì luôn ở nhà, Mai Lạc mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình động tác lúc này, khiến cô lộ ra chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh bên trái xinh đẹp. Mai Lạc vừa định đứng dậy, nụ hôn nóng bỏng của Cố Tử Thanh đã xâm nhập cô. Anh dịu dàng khiêu khích trên vành tai mẫn càm cùa cô, ngậm nhẹ, mút, nụ hôn của anh chạy dọc theo chiếc cằm xinh xắn của cô, chậm rãi dừng ờ cổ trắng ngần của cô, liên tục làm rơi ấn kí, khiến Mai Lạc triền miên.

Mai Lạc run rẩy, trong cơn mê loạn muốn tránh theo bản năng “Tử Thanh, bát còn chưa rửa.” Cô chỉ có thể vụng về tìm lí do.

Cố Tử Thanh đâu dễ gì để cô trốn, “Ngày mai rửa sau.” Nói xông ôm Mai Lạc, đi vào trong phòng ngủ, nhanh chóng vén quần áo của cô lên, hôn lên từng tấc da thịt mềm mại như hoa, Mai Lạc chỉ cảm thấy những chổ anh hôn qua nóng như thiêu đốt, mà Cố Tử Thanh lại ngậm nụ hoa trước ngực cô vào trong miệng, Mai Lạc không nhìn được ưm ra tiếng, thân thể vô thức vặn vẹo, càng thêm kích thích dục vọng của Cố Tử Thanh, anh chỉ thấy oanh một tiếng, tất cả lí trí còn sót lại hoàn toàn biến mất.

Mà lúc này Mai Lạc chỉ có thể đắm chìm sâu trong thế giới của anh, cuồng dã cùng anh.

Bọn họ cứ kết hợp chặt chẽ như vậy, hai cơ thể nóng bỏng, hai trái tim rực cháy đan chặt vào nhau.

Đời này chỉ mong kiếp sau khi đến cõi Phật, lòng như lưu ly. Không cấn bát phong bất động, không cần tâm như bàn thạch, có một đôi tim hướng về Phật, trắng như Bồ Tát vạn vạn năm sau, mong anh được ấm áp.

---

Te: Mô phật, bần tăng đang kiêng thịt mà =.=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.