Biệt thự Phượng gia,
Phượng Khuynh Ca ngồi trước giá vẽ, đầu ngón tay linh hoạt chuyển động,
từng nét xuất hiện trên giấy vẽ, một nam nhân ưu việt xuất hiện.
Đối diện với cô, Mạnh Lâm Phong đang nằm trên mặt đất, bàn tay đang phủ
trên tiểu đệ đệ không ngừng cử động lên xuống. liên tục thay đổi các tư
thế khác nhau trạng thái kéo dài trong nữa tiếng vẫn không được sự chú ý của cô. Mạnh Lâm Phong bĩu môi, buông tay rời khỏi mặt đất, hai mắt uỷ
khuất nhìn về phía Phượng Khuynh Ca.
Mạnh Lâm Phong bước về phía
cô, hai mắt hướng về phía bức tranh trên giá vừa nhìn hai mắt liền có
thể phóng hoả trong mắt hiện lên sự tức giận. Mạnh Lâm Phong vung tay
một phen kéo đi bức tranh giá.
"Ngươi làm cái gì?" Phượng Khuynh Ca không hờn giận nhìn hắn.
"em không phải nói muốn vẽ anh sao? Vì sao người trong tranh không phải là
anh?" Mạnh Lâm Phong giống như đứa nhỏ vô tội nhìn cô.
Phượng Khuynh Ca trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn, đẩy ra tay hắn, lạnh nhạt nói: " Ta nói muốn vẽ ngươi lúc nào?"
"Nếu không muốn vẽ anh vậy tại sao còn bắt anh làm nhiều tư thế như vậy chứ?" Mạnh Lâm Phong nhíu mày.
"Vì không cho ngươi làm phiền ta. Ngươi cả ngày quấn lấy ta làm cái gì?" cô thật mong muốn hắn ngay lặp tức có thể phục hồi trí nhớ như vậy sẽ
không có người giống như đĩa mãi đeo bám cô, làm hại cô mọi chuyện đều
không thuận lợi.
Đã hơn nữa tháng Phượng Tử Thịnh cũng không có
quay về nhà, mỗi lần đều lấy lí do bận công tác làm cái cớ. Cô rất muốn
đi tìm hắn nhưng Mạnh Lâm Phong giống như cái đuôi vẫn luôn theo cô làm
cho cô cảm thấy vô cùng buồn bực.
Vốn dĩ cô muốn lợi dụng vẽ H để phân tán lực chú ý nhưng vô luận làm như thế nào mỗi bức tranh cô vẽ ra luôn là bộ dáng của Phượng Tử Thịnh. Cô cũng không hiểu rõ tại sao mình lại cố chấp như vậy mãi cứ đối với một nam nhân không dứt.
Phượng Khuynh Ca không thể không thừa nhận mình không có cảm giác với Phượng
Tử Thịnh. chỉ cần nghĩ đến vấn đề này lại làm cho cô thêm phiền muộn,
trong lòng giống như có ma quỷ xui khiến: mau đem hắn một phát ăn sạch.
“Phong ca ngoan ngoãn ở nhà, không được phép đi theo em có biết không?” Phương Khuynh Ca quyết định phải đi tìm Phượng Tử Thịnh phải cùng hắn đối mặt
giải quyết dứt điểm, cô ném ra một câu mềm mại khó tưởng khiến cho Mạnh
Lâm Phong không thể từ chối nhưng là…
Nếu không thể xoay chuyển
được vấn đề, đừng nói là trở thành người yêu ngay cả anh em cũng không
thể làm. Cô yêu thích hắn, luôn nhận được sự sủng ái của hắn làm sao có
thể buông tha một nam nhân tốt như vậy?
"anh cũng phải đi!" Mạnh
Lâm Phong lắc đầu, muốn giữ chặt tay của Phượng Khuynh Ca. chỉ thấy
trong tay cô cầm một đoá hoa màu trắng, cô thổi nhẹ một hơi.
Mạnh Lâm Phong cảm thấy hoa mắt liền lâm vào hôn mê.
Phương Khuynh Ca đem đoá hoa trắng cắt vào không gian, không nhìn hắn chỉ ném
lại một câu liền rời đi: “xấu tiểu tử, cả ngày theo làm phiền ta làm cái gì? Ta củng không phải mẹ của ngươi”
Phượng Khuynh Ca lái xe đi
vào tập đoàn Phượng thị. nữ trợ lý trước phòng chủ tịch vừa nhìn thấy cô liền biết cô đến tìm Phượng Tử Thịnh liền hoảng hốt vội vàng ngăn lại:
“đại tiểu thư, cô tìm chủ tịch sao? chủ tịch không có trong phòng, cô
không cần phải đi vào.”
"không có ở bên trong, không sao, ta đi
vào trong phòng chờ anh ấy là được, cô ở đây ngăn cản làm cái gì” Phương Khuynh Ca hai mắt hiếp lại thản nhiên nhìn cô gái phía trước.
“đại tiểu thư…chủ tịch không có trong phòng, cô một mình bên trong sẽ rất
buồn, tôi..tôi mang cô đi dạo xung quanh công ty được không?” nữ trợ lý
vẻ mặt nịnh nọt nói
“thì ra mọi ngày cô đều như vậy. theo tôi
thấy, ngày mai cô không cần phải đi làm nữa”. Phượng Khuynh Ca lười
biếng nói: "Tránh ra, bản tiểu thư không cần cô giúp."
"Đại tiểu
thư..." cô trợ lý còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy thần sắc lạnh nhạt
trong mắt cô liền sợ hãi lùi về sau mấy bước. Trời ạ. Đại tiểu thư so
với trước càng thêm đáng sợ.
Phượng Khuynh Ca bước vào trong
phòng đi qua bàn trợ lý liền không nhìn thấy ai. trong lòng cô liền xuất hiện sự nghi hoặc nhưng cũng không để ý.
cầm lấy của phòng chủ
tịch, đẩy cửa đi vào. Cô vừa bước vào lền gặp một cô gái thân hình xích
loã ngồi trên người Phượng Tử Thịnh, ánh mắt cô liền trở nên lạnh lẽo.
“ Anh hai, anh đang làm cái gì a” Phương Khuynh Ca lười biếng dựa vào cửa phòng, bên ngoài mặt tuy cười nhưng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía
trước” “có cần giúp đỡ không?”