Phượng Khuynh Ca khóe miệng giơ lên, cầm lấy điện thoại thanh âm mềm nhẹ trước nay chưa từng
có: “Anh, anh vẫn đang ở Singapore hả?”
"Tiểu ca, anh đã về đến nhà khi nào thì em đến?" Bạch Dật Thủy ôn nhu nói.
"..." Phượng Khuynh Ca hoảng hốt. Bạch Dật Thuỷ đã quay về? quả nhiên không
thể nói dối mà! Làm sao bây giờ? Cô đã nói với Phong Thất Hiên hôm nay
sẽ đến công ty tìm hắn.
“tiểu ca? làm sao vậy? không tiện sao?” không biết có phải ảo giác của cô hay không cảm giác Bạch Dật Thuỷ rất thất vọng.
Nghe thanh âm của hắn cho dù cô đang bận việc cũng không muốn làm hắn thất
vọng. Im lặng trong ít phút: “không có đâu! Người ta chỉ đang nghĩ không biết Anh Bạch có chuẩn bị quà cho người ta không? Nếu có quà người ta
liền đến còn không em sẽ trốn…học nha!”
"Ha ha... nha đầu bướng bỉnh." Bạch Dật Thủy bật cười: "cho dù không chuẩn bị quà cho người khác….nhưng em thì tuyệt đối không!"
Ngắt điện thoại, Phương Khuynh Ca cười khẽ. Vốn muốn đi Phong thị nên chuẩn
bị một bộ tay trang xem ra cần phải thay đổi một chút: mình thích váy
dài.
“đại tiểu thư có vẻ rất vui! Đúng là người đang yêu?” Phượng Khuynh Ca vừa rời đi người giúp việc trong nhà một chỗ bàn luận.
Nữa tiếng sau, Phương Khuynh Ca đã có mặt trước biệt thự của Bạch gia, quản gia mở cửa nghiêm trang chào đón cô như trước.
Một trận gió thổi qua làm cho váy của cô chuyển động theo nó. Phương Khuynh Ca chỉnh lại nón trên đầu, sửa lại tóc hướng quản gia cười: “quản gia
thúc thúc, xin chào!”
"xin chào Phượng tiểu thư. Thiếu gia đang chờ cô.” Quan gia ôn hoà nói.
Qua khỏi hồ nước, Phương Khuynh Ca ngước lên nhìn phía trên vẫn như lần đầu gặp mặt. Bạch Dật Thuỷ ngồi bên cửa sổ gương mặt tuấn mỹ dưới ánh mặt
trời thật chói mắt.
Phượng Khuynh Ca có thể xem như người quen sau khi đưa cô đến cửa liền rời đi.
Phượng Khuynh Ca đến gần Bạch Dật Thuỷ im lặng nhìn hắn vẽ tranh.
Ngón tay Bạch Dật Thuỷ rất đẹp không giống với những ngón tay của nam nhân
khác có thể thấy được bảo dưỡng rất tốt. trên tờ giấy trắng động tác
trên tay lưu loát.
"Ân? Em đến khi nào?" Bạch Dật Thủy kết thúc
nét cuối cùng quay đầu liền nhìn thấy cô, trách cứ nói: “anh vẽ tranh
không chú ý. Sao em không lên tiếng?”
Phượng Khuynh Ca trong mắt
hiện lên sự tiếc nuối. Nếu nếu có thể, cô vẫn muốn im lặng nhìn hắn vẽ
tranh. Chỉ cần đối tượng là hắn cô không biết mệt.
"lễ vật của em đâu?”Phương Khuynh Ca thu lại suy nghĩ của mình. Cô cười khẽ, nghịch
ngợm nói: “vì là lễ vật em cố hết sức đến nhanh nhất. Em muốn hai phần.”