Giờ ta mới biết! Thế nào gọi là chơi với dao có ngày bị đứt tay!!!!!!!!!!!!!
Rốt cuộc hai người cũng rời đi. Phượng Khuynh Ca thở dài một hơi, cô có thể thả lỏng tinh thần của mình. Phong Thất Hiên không ngừng ma sát nơi mẫn cảm của cô, ngón tay ra vào càng ngày càng nhanh.
Hai tay nàng gắt gao ôm lấy vai hắn khẽ rên một tiếng: “Ân…không được….muốn….đến…”
Ánh mắt Phong Thất Hiên thâm thuý nhìn địa phương nhỏ nhắn xinh đẹp lại
thêm một ngón động tác càng nhanh hơn. Tiếng ái dịch bị ngón tay ma sát
tạo ra âm thanh mê hoặc tiểu Thất Hiên thật sự muốn bạo phát.
Chết tiệt! thầm rửa một tiếng, hắn không rõ mình đang làm khó nàng hay đang
làm khó chính mình. Như thế nào lại có tình tạo ra loại ‘hình phạt’ chết người này! (tn: cái này là anh tự tìm lấy nhé! Ko ai ép uổn anh đâu) . Hắn cố gắng áp chế dục vọng trong người. Nếu không phải sắp đến giờ
hợp, ngay nơi này hắn phải có nàng cho được. tiểu yêu tinh này quả thật
biết cách giày vò người khác! (tiểu ca: oa oa~~ oan uổn a~~~)
Nơi trong cùng bắt đầu co rút ép chặt lấy ngón tay Phong Thất Hiên. Phong
Thất Hiên cảm thấy nơi nóng ấm mềm mại bó chặt láy ngón tay mình như có
một dòng điện đanh mạnh vào đại não, ánh mắt hắn nhìn cô càng thêm sâu
thẩm.(tn: đùa với lửa có ngày bị chết cháy!)
"thật nhanh!” chỉ
có hai ngón tay đã có thể đạt được khoái cảm nếu là tiểu đệ đệ của hắn
chẳng phải hắn bị kích thích chết? hắn hiện tại hận chết cái cuộc họp
đó. Sớm biết loại ‘trừng phạt’ này có kích thích như vậy hắn phải để sau mới đúng hiện tại biến thành ‘trừng phạt’ chính mình. Bất quá…quên đi!
‘tiểu yêu tinh! Đợi lát nữa sẽ thu thập cưng! Nha…rất nhanh đạt được khoái cảm hửm…thích…chết…ân…”
“Ân…ân…A…” Phượng Khuynh Ca kịch liệt run rẩy hai chân siết chặt cơ thể uổn về phía trước miệng phát ra âm thanh đầy thoả mãn.
Phong Thất Hiên nhìn lượng ái dịch men theo ngón tay hắn chảy ra ngoài hai
mắt hắn tối sầm, khó khăn nuốt nuốt nước miếng. Phong Thất Hiên không rõ ‘ma xui quỷ khiến’ đưa ngón tay lên miệng đầu lưỡi vươn ra nhẹ nhàng
liếm hết toàn bộ ái dịch trên ngón tay. Cẩn thận thưởng thức từng chút
một như thận trọng đánh giá vẻ đẹp sức hấp dẫn của một món ngon trước
mắt.
“thật ngon!!”
Phượng Khuynh Ca đạt được cao trào
gương mặt xinh đẹp ửng đỏ một màu, nhìn thấy hành động của hắn mặt cô
liền muốn biến thành trái gắt.
Phong Thất Hiên nhìn nhìn đồng hồ trên tay giọng khàn khàn: “còn hai phút sẽ họp, Phượng thư ký đi thôi!”
Hắn hận không thể lập tức chấm dứt cuộc họp. Chết tiệt! đợi lát nữa hắn
nhất định hung hăng làm cô cho đến chết! (tiểu nguyệt: A~~ giết
người!!!)
Phượng Khuynh Ca vụng trộm phiêu mắt liếc một cái nơi
nội khố xuất hiện một khối to lớn, xì cười ra tiếng. Thì ra cũng không
chỉ một mình nàng người khó chịu đi!
"Ngươi đi trước!" hiện tại
nàng cần phải xử lý một chút. Huống chi nếu để người khác nhìn thấy nàng cùng Phong Thất Hiên đi ra từ toilet không biết sẽ bị nói thành chuyện
gì? (còn chuyện gì nữa!!! đương nhiên là ** he he)
Phong Thất
Hiên quả thật rất để ý đến cuộc hợp lần này cũng không bắt chẹt nàng.
Hắn hít một hơi, cầm lấy vật nhỏ phía dưới lắc lắc: “ bảo bối, cái này
liền giao cho anh thay em bảo quản? thế nào?”
Phượng Khuynh Ca
đương nhiên không muốn. Đó là quà của Bạch Dật Thuỷ cho nàng, nàng mới
không cần người khác giúp mình bảo quản. Phượng Khuynh Ca bạo phát không để ý dùng ma khí đoạt lại tiểu vật nhỏ trong tay hắn.
Phong Thất Hiên liếc mắt nhìn bàn tay trống rỗng của mình ngạc nhiên nhìn về phía
nàng. Không lẽ vật nhỏ này có học võ? thân thủ nhanh như vậy không phải
cô gái nào cũng có. Bất quá….càng có ý tứ!
"Bảo bối, cưng còn
chưa nói quà này là ai tặng cưng đâu? Rốt cuộc à bằng hữu như thế nào
lại tặng loại đồ vật này. Anh đây thật hứng thú muốn nghe cưng nói một
chút a?” Hai mắt Phong Thất Hiên híp lại trong mắt hiện lên tia u ám
cùng mùi giấm chua tràn ngập “không phải là ca ca của cưng? Xem ra
Phượng tổng của chúng ta không giống như trong truyền thuyết là loại
người lãnh khốc khô khan không thú vị! hiện không có thời gian, đợi lát
nữa nhất định anh sẽ tìm cưng nói rõ chuyện này!”