Phong Thất Hiên cười
khẽ, trong cuộc họp căng thẳng trên môi tổng giám đốc đột ngột xuất hiện nụ cười khiến người khác cảm thấy hoảng hốt. một đôi mắt kinh ngạc khó
hiểu nhìn về phía hắn, Phong Thất Hiên thản nhiên nhìn bốn phía chủ nhân ánh mắt lập tức rời đi.
Phượng Khuynh Ca trừng mắt nhìn hắn,
trong mắt hàm chứa ý cảnh cáo. Bàn tay Phong Thất Hiên chẳng những không thu liễm tiếp tục ‘sự nghiệp’ càn rỡ quấy rối. Nàng vừa đạt được cào
trào hiện tại trong cơ thể vẫn còn khó chịu không muốn bị hắn tiếp tục
ảnh hưởng. Phượng Khuynh Ca tiếp tục cùng Phong Thất Hiên ‘chơi trò’
‘người chạm ta đẩy’.
Phong Thất Hiên dùng sức thành công chọc
giận nàng. Phượng Khuynh Ca cũng không mấy quan tâm đến cuộc họp dù sao
nàng cũng có máy ghi âm giúp đỡ không sợ đến lúc cầm lại ghi sai. Nếu
Phong Thất Hiên đã muốn ngoạn nàng liền chiều theo ý hắn.
Bàn tay Phượng Khuynh Ca trượt xuống dưới cảm nhận thấy phần thô cứng đang ‘căng thẳng’, bàn tay cách lớp vải nhẹ nhàng xoa nắn.
Phong Thất Hiên hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc chính mình. Phượng Khuynh Ca hài lòng cười, tầm mắt dừng trên máy tính bàn tay phía dưới
càng dùng sức duy chuyển càng nhanh.
Phượng Khuynh Ca có thể cảm
nhận được thân thể Phong Thất Hiên đang căng cứ nơi nào đó đang muốn
thoát khỏi khống chế được giải phóng ra ngoài. Hô hấp ngày càng dồn dập
chứng tỏ bản thân đang động tình. Nhưng dưới tình huống này hắn cư nhiên có thể tiếp tục duy trì cuộc họp mà những người khác vẫn không nhìn
thấy sự khác thường của hắn. Phượng Khuynh Ca thật sự bộ phục sự trấn
định của hắn, nàng cũng chẳng muốn tiếp tục cùng hắn đùa bỡn, đẩy tay
hắn ra ngoài, yên tĩnh xử lý tốt phần văn kiện còn lại.
Sau khi
bàn tay Phượng Khuynh Ca rời khỏi, Phong Thất Hiên nhẹ nhõm thở dài một
hơi nhưng trong mắt lại hiện lên tia mất mát. Tiểu yêu tinh này có sức
ảnh hưởng rất lớn đối với hắn thiếu chút nữa ngay trước mặt mọi ngưởi
hại hắn mất mặt. nhưng mà tay nàng vừa rời đi trong lòng hắn lại cảm
thấy vắng vẻ. Hừ, lát nữa tính sổ nàng cũng không muộn.
Cuộc họp
chấm dứt, mọi người lục đục kéo nhau ra ngoài. Phong Thất Hiên vẫn ngoài một chỗ, phó tổng cầm một văn kiện cùng hắn thảo luận. Phượng Khuynh Ca đối với hắn làm mặt quỷ rời đi, nàng cầm ít thời gian chuẩn bị văn kiện trước khi đưa hắn xem xét.
Phượng Khuynh Ca sau khi quay về
phòng tổng giám đốc làm hết một việc cô lấy ít ‘Thân ái thảo’ từ trong
túi xách đổ một ít xung quanh phòng. Tục ngữ nói: không có mới quý! Nàng sao có thể dễ dàng để hắn chiếm được lợi ích? Hừ, dám sử dụng loại
‘hình phạt’ đó với nàng. Nàng hiện tại cho hắn biết như thế nào mới thật sự là ‘trừng phạt’. thích sự dụng ‘vật nhỏ’ nàng sẽ cho hắn tự bạo cúc
mình. (tn: đố mọi người….’bạo cúc’ là so na~~~??)
Thẳng đến thời điểm tan ca, nàng cũng không nhìn thấy hắn quay lại. không chỉnh được
Phong Thất Hiên trong lòng nàng có chút tức giận. Kỳ thật! nhìn thấy hắn tự ‘hành’ mình đối với nàng cảm giác rất thích.
Phượng Khuynh Ca không muốn Phượng Tử Thịnh biết mình đến Phong thị làm việc nghĩ nghĩ
quyết định lái xe đi một vòng rồi trở về. đã lâu nàng không có đi Spa
hôm nay tận hứng hưởng thụ một chút.
"Mạnh Lâm Phong? Hắn ở
trong Spa làm gì? Ân? Có chút kỳ quái." Phượng Khuynh Ca nhìn thấy Mạnh
Lâm Phong đứng trước cửa thầm nói.
Từ bên trong đi ra một nữ nhân. Nữ nhân mặc bộ váy trắng ren dài, tóc đen tuỳ ý xoả dài, khuôn mặt thanh tú có chút mị hoặc.
Người đó chẳng phải là Tư Mã Xuyến mất tích cách đây một tháng sao? thật
không ngờ Mạnh Lâm Phong vẫn nhớ đến nàng ta? Còn đi chung? Người khác
không biết nàng ta mất tích suốt một tháng đi đâu nhưng nàng biết rất
rõ. Sự tình diễn ra trong một tháng nàng ta mất tích.