Trong lúc vô tình,
Phượng Khuynh Ca liếc mắt nhìn thấy hạ thân của Bạch Dật Thuỷ hơi hơi
ngẩng đầu, trên mặt càng thêm ửng đỏ. Cô tay chân lúng túng không nghĩ
tới nhấn phải nút điều khiển. Đại nhục bổng liền chuyển động phát ra âm
thanh ‘xoạt xoạt’.
Nháy mắt không khí trong phòng trở nên kỳ
quái. Phượng Khuynh Ca hoảng hốt tắt đi hận không thể tìm một cái lỗ
chui vào. Hai người đứng gần nhau dễ dàng nghe thấy tiếng tim kịch liệt
nhảy lên.
Bạch Dật Thủy cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tiến lên
bưng cốc nước không ngờ cô cũng di chuyển. hai người ngón tay chạm vào
nhau có chút hoảng sợ đồng loạt lùi về phía sau.
"là trò đùa của
em trai anh. Anh nghĩ quà của anh nhất định bị tráo. Anh chuẩn bị món
khác. Cái này…cái này…em bỏ đi.” Bạch Dật Thuỷ xấu hổ nói.
Phượng Khuynh Ca hoàn toàn tin tưởng lời giải thích của hắn. Với cá tính của
Bạch Dật Thuỷ sao có gan dám đem thứ này làm quà cho cô? Bất quá! Cô mới không cần đổi đâu! Cô thích hai món quà này!
"Anh Bạch sợ cái
gì?" Phượng Khuynh Ca cố gắng làm cho thanh âm của mình dễ nghe tránh có chút quái dị: “chúng ta đều trưởng thành, anh cho em lễ vật này…cũng
không có gì!”
Có mới lạ! Nếu đối phương không phải hắn cô đã dùng ma khí đánh cho kẻ đó không còn mảnh giáp, răng rơi đầy đất. Bất quá,
cô cũng không muốn làm hắn sợ hãi, nhìn hắn có chút căng thẳng hy vọng
chuyện này không có gì đáng ngại.
Bạch Dật Thủy vẻ mặt mất tự
nhiên. Lúc này, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến việc Phượng Khuynh Ca nằm
trên giường lớn, cơ thể mặc nội y tình thú tay cầm theo nhục bổng. (anh
này cũng quá……*hắc hắc*)
Như vậy khẳng định Tiểu ca…..Nhưng
mà….sao hắn lại có loại suy nghĩ đó? Không nên không nên! Khẳng định là
bị cái tên hoa hoa công tử Bạch Dật Triệt chết tiệt kia ảnh hưởng. Phải
tỉnh táo! Phải tỉnh táo!
"Anh Bạch, em đột nhên nhớ mình có việc phải đi? Hôm nay em có thể đi về trước được không?” xảy ra chuyện này
muốn học vẽ sao? khẳng định là không! Không bằng để mọi người cùng bình
tĩnh một chút.
Phượng Khuynh Ca lo lắng mình còn ở lại thế nào
cũng biến thành sói. Cái gì cũng không thể kiềm chế được. Cô không muốn
Bạch Dật Thuỷ sẽ xem thường chính mình.
"Được rồi! hôm nay em
bận ngày mai đến cũng được.” Bạch Dật Thuỷ trong mắt có chút mất mát bất quá chính hắn cũng không phát hiện.
Phượng Khuynh Ca kiềm chế ‘cơn khát’ trong lòng bỏ hai món quà vào trong giỏ xách rời đi.
Bạch Dật Thủy nhìn cô rời đi. Tầm mắt di chuyển đến vòng eo mảnh khảnh. Đột
nhiên cảm thấy trong mũi có chút nóng ấm. Đưa tay chạm một chút ngóc tay dính một chất lỏng màu đỏ nhất thời hắn cảm thấy thật mất mặt.