"Chúng ta vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi, đột nhiên trong bụi cỏ lao tới một
cái bóng đen, nó đem tiểu Xuyến mang đi ." Mạnh Lâm Phong hồng hốc mắt
nói.
"Bóng đen? Sẽ không phải là thú dữ chứ? Vậy làm sao bây
giờ?" một thiếu niên bên người Trương Tử Long hoảng hốt nói: "Chúng ta
mau rời khỏi nơi này, rất nguy hiểm ."
"Không được, ta phải tìm được tiểu Xuyến." Mạnh Lâm Phong lạnh nhạt nói.
"Anh , chị dâu bị thú dữ bắt, làm sao có thể còn có thể mạng sống?"
"Đúng vậy! Anh, đầu tiên chúng ta trở về đi! Đem chuyện này giao cho cảnh sát xử lý." Trương Tử Long cũng khuyên giải nói.
Phượng Khuynh Ca ở bên cạnh âm thầm nói: yên tâm, tiểu nữ chủ của các ngươi sẽ rất tốt, chẳng những sẽ không chết, còn được dã nam nhân chiếu cố thật
sự rất tốt.
Phượng Khuynh Ca trong đầu hiện lên đoạn văn miêu tả
của tác giả trong đó miêu tả Tư Mã Xuyến cùng dã nhân XOX giằng co hơn
mười chương.
"Không! Ta tin tưởng tiểu Xuyến không có việc gì, ta muốn tìm được cô ấy." Mạnh Lâm Phong giận dữ nói: "Các ngươi sợ chết cứ đi, ta chính mình tự đi tìm."
Trương Tử Long cùng những người
khác khó xử hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng Trương Tử Long tự mình đưa ra
quyết định, một chưởng hướng gáy Mạnh Lâm Phong đánh mạnh.
Mạnh Lâm Phong không có phòng bị, cứ như vậy mê man.
Đám người Trương Tử Long gọi điện thoại báo cảnh sát, đem chuyện này giao
cho cảnh sát xử lý, sau đó cõng Mạnh Lâm Phong trở lại khách sạn.
"Cái kia, Khuynh Ca, chúng ta là nam nhân, không am hiểu chiếu cố người khác, Anh trai liền giao cho ngươi ."
"Đúng vậy, chị dâu đã chết, ngươi hiện tại có cơ hội . Hảo hảo biểu hiện, chúng ta xem trọng ngươi nga!"
"Uy, ta..." Phượng Khuynh Ca muốn nói, tỷ mới không thèm đâu! Nhưng mà bọn
họ lo lắng Mạnh Lâm Phong sau khi tỉnh lại trách mắng bọn họ, tìm cách
lấy cớ chuồn mất.
Phượng Khuynh Ca đối cái tên nam nhân “mắt mù”
này vẫn luôn bảo trì cảnh giác, hận không thể cách xa hắn hàng ngàn cây
số, tốt nhất vĩnh viễn không cần gặp mặt. Chờ hắn tỉnh rồi, cô cũng sẽ
rời đi.
Cô vừa muốn đứng lên cánh tay đột nhiên bị nắm lấy. Cúi đầu, phát hiện Mạnh Lâm Phong dùng nghi hoặc ánh mắt nhìn nàng.
"A, ngươi tỉnh ! thật tốt quá, ta có thể trở về nghỉ ngơi ." cô rất mệt mỏi ! Sớm biết sẽ Tư Mã Xuyến cùng Mạnh Lâm Phong ở đây cô sẽ không thèm
nhận lời mời của cái tên Trương Tử Long chết tiệt đó. Cô thà rằng bị
buồn chán mà chết cũng không muốn cùng tên xú nam nhân này gặp mặt.
Mạnh Lâm Phong vẫn nhìn cô, đem tay nắm càng chặt
Phương Khuynh Ca có chút tức giận, cô dùng sức đẩy tay của hắn ra khỏi tay
mình. Gì chứ tưởng tay cô làm bằng sắt sao? có cầm nắm đến đau vậy
không? Nhìn cổ tay mình bị hắn nắm đỏ cả lên, hơi xoa xoa nhẹ cổ tay,
không kiên nhẫn nói:"Ta biết ngươi tâm tình không tốt, nghỉ ngơi đi, có
lẽ ngày mai sẽ có tin tức ."
"Khuynh ca, em thật sự thích anh sao?" Mạnh Lâm Phong đột nhiên nói.
Phượng Khuynh Ca sửng sốt. Cô quay đầu nhìn hắn, nhíu mày.
Tình huống gì đây chứ?
"Sang năm tới chúng ta đi Mỹ học có được không” Mạnh Lâm Phong có chút trầm tư nhìn cô nói.
Trên trán Phương Khuynh Ca đột nhiên xuất hiện một dấu chấm hỏi thật to.
Tên Mạnh Lâm Phong này đã muốn hai bảy tuổi còn đi học cái gì? hắn không phải vừa mới đi du học trở về sao?
"Mạnh Lâm Phong, ngươi không sao chứ?" ánh mắt của hắn cùng cách nói chuyện so với ngày bình thường có chút không giống nhau.
"em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh? Anh đã nói cho em thời gian ba ngày
để suy nghĩ? Anh nghĩ hiện tại chúng ta còn trẻ, bàn đến chuyện hôn sự
có chút sớm. dù sao anh cũng là trưởng tử của mạnh gia, sự nghiệp của
Mạnh gia sau này khẳng định sẽ do anh quản lý. Cho nên cần phải cho bọn
họ nhìn thấy được năng lực thật sự của anh. Anh muốn đi Mỹ du học, em
cũng phải cùng đi với anh! Là nữ chủ tương lai của Mạnh gia, em không
thể để người khác khi dễ”
Biểu tình của Mạnh Lâm Phong thật
nghiên túc hoàn toàn không có chút gì gọi là đùa giỡn. nhìn nụ cười nhẹ
trên môi so với hằng ngày hoàn toàn khác nhau.
loại biểu tình này giống nhau anh trai ngây ngây ngô ngô, có chút ngốc ngốc đáng yêu.
Cái này, hình như giống trí nhớ của năm hắn 18 tuổi?
18 tuổi? không phải chứ? chuyện gì a?
"Mạnh Lâm Phong, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi ?" Phượng Khuynh Ca lo lắng nhìn hắn.
Làm ơn! Trăm ngàn không phải như cô tưởng tượng a~~~~
" nha đầu ngốc, mấy ngày hôm trước vừa qua sinh nhật 15 tuổi của em mà,
anh so với em lớn hơn 3 tuổi a”. Mạnh Lâm Phong có chút hờn giận nói.
Phương Khuynh Ca vỗ vỗ trán, ngửa mặt lên trời kêu một tiếng.
Phương Khuynh Ca liền nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Trương Tử Long nhưng rất nhanh đầu dây bên kia đã tắt máy.
Đáng giận! đúng là đám người không có chút nghĩa khí mà.
“Mạnh Lâm Phong, anh không lo cho Tư Mã Xuyến hay sao?”. Phương Khuynh Ca ôm
tia hy vọng cuối cùng xoay người hỏi Mạnh Lâm Phong.
"Tư Mã Xuyến là ai? anh có quen cô ta sao?" Mạnh Lâm Phong nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Phượng Khuynh Ca cảm thấy thật đau đầu.
Trương Tử Long chỉ có đánh vào gáy hắn một cái, chẳng lẽ chỉ có một cái làm
cho đầu óc hắn có vấn đề? Hay Mạnh Lâm Phong cố tình lựa cho mất trí
nhớ.
Không cần biết là chuyện gì đang xảy ra, chỉ là….chuyện này cần phải giải thích như thế nào với người nhà Mạnh gia đây. Phương
Khuynh Ca vỗ vỗ trán nghĩ.
Reng…reng…di động trong túi xách Phương Khuynh Ca vang lên.
Phương Khuynh Ca nhìn trên màn hình điện thoại, vừa nhìn thấy hai chữ “Anh
trai” Phương Khuynh Ca như người được cứu ra từ trận bão:” Anh trai,
Mạnh Lâm Phong giống như bị mất trí…”