"Đây là…” hai từ “cái gì” chưa kịp nói ra cả người y cảm thấy cả cơ thể ngứa ngấy nóng ran, hai tay bắt đầu nối rộng quần áo. Nhưng điều y không ngờ nhất chính là càng nối thì càng ngứa càng ngứa lại càng muốn xé mở.
Xoạt! bộ tây trang đắc tiền cứ như vậy trở thành vải vụng. y cảm thấy
chưa đủ, lại bỏ đi quần, trong chớp mắt chỉ còn lại duy nhất trên người
một chiếc quần tam giác màu lam.
Phượng Khuynh Ca nhìn từ trên
xuống dưới âm thầm đánh giá, mặt lại không biến sắc nụ cười nữa miệng
tựa tiếu phi tiếu nhìn người trước mắt: “ um…dáng người rất tốt! khó
trách bản thân tự cao đảm bảo có thể câu được bản tiểu thư, đúng là rất
có tư chất. bất quá….bản tiểu thư vẫn chưa có quyết định đâu!”
Phong Thất Hiên trong mắt hiện lên sự cáu gắt trong chớp mắt. y thật sự không thể khống chế bản thân mình, hai tay tiến xuống phía dưới muốn thoát đi vật cuối cùng trên cơ thể.
"Tiểu nha đầu, em bỏ cái gì?” Phong Thất Hiên lưu manh cười nói: “mau giúp anh cởi bỏ, có gì chúng ta từ từ nói!”
"Không được đâu! Vị tổng giám đốc yêu nghiệt quyến rủ thoát y hấp dẫn như vậy
cần phải ghi lại từ từ thưởng thức nha” Phượng Khuynh Ca lấy di động
trong túi xách của mình, lạnh nhạt nói: “ đem tất cả hình trả lại cho
ta, nếu không…”
Phong Thất Hiên không hề tức giận lại bắt đầu
cười cười, cởi bỏ vật cuối cùng trên cơ thể mình, một bên vặn vẹo hướng
về phía Phượng Khuynh Ca đi đến. cơ thể thật sự rất ngứa không biết nha
đầu này bỏ cái gì vào trong cơ thể y.
Phượng Khuynh Ca trong thấy cự long nóng bỏng phía dưới của Phong Thất Hiên mặt thoáng chốc đỏ
bừng, trừng mắt liếc hắn một cái. Người này thật sự là Phong Thất Hiên
sao? lấy điều kiện của hắn không phải muốn có phụ nữ như thế nào không
được sao? tại sao lại dùng sức ép buộc cô chứ!
"Bảo bối, anh
không khoẻ! Anh có bệnh tim, không thể vận động kịch liệt.” Phong Thất
Hiên có chút thống khổ, nói chuyện thở hổn hển.
Phượng Khuynh Ca
động tác trong tay hơi dùng một chút, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn:
“ngươi không nên gạt ta nha, trên đời này làm gì có sự trùng hợp như vậy chứ?”
Vừa dứt lời, Phong Thất Hiên liền ngã xuống đất. Bùm một
tiếng, đầu đụng vào bên cạnh bàn. Phượng Khuynh Ca không đành lòng nháy
mắt, chạy nhanh tới nhìn hắn.
Thoát y thảo dược tính còn chưa có
giải trừ, cho dù hắn đã muốn hôn mê cũng sẽ không ngừng vặn vẹo. Phượng
Khuynh Ca nhìn người nằm trên mặt đất , liên tục kêu hắn vài tiếng đều
không có phản ứng.
"Không phải chứ? Thật sự gây họa sao? Tai nạn
chết người ?" cô nhanh chóng đứng dậy, lấy tách trà trên bàn hắt lên
người y. phương pháp giải trừ thoát y thảo rất đơn giản, dùng nước một
chút là được.
Sau khi giải trừ dược tính, cơ thể Phong Thất Hiên
trở lại trạng thái bình thường. Phượng Khuynh Ca kiểm tra hơi thở của y, liền rất nhanh hoảng hốt: “không có thở! Trời ạ, gọi 120 a~”
Cô
vừa đứng lên chân lại trượt về phía sàn nhà thân thể ngã về phía sau. Cô hét lên một tiếng, nhắm chặt hai mắt chờ cảm giác cùng mặt đất tiếp
xúc. Nhưng có cái gì đó ẩm ướt tiếng vào trong khoang miệng của cô. Mở
ra hai mắt nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Phong Thất Hiên bờ môi
hướng đến đôi môi anh đào của cô.
“bảo bối không cần gấp, Hiên ca sẽ thoả mãn cưng” Phong Thất Hiên giọng nói trầm ấm hướng vào tai cô:
“thoát y vũ? Bảo bối thực bướng bỉnh nha. Đã muốn như vậy, chúng ta hiện tại nên tiếp tục hử!”