Phượng Khuynh Ca vẻ mặt khó xử. cô nhìn Mạnh Lâm Phong, từ khi hắn bước vào
tới giờ cô vẫn chưa cẩn thận nhìn hắn một lần. hiện tại, Mạnh Lâm Phong
nhìn thật sự rất đáng yêu, xem ra trí nhớ bị mất đi nhìn hắn lại có vẻ
tốt hơn.
Đối mặt với sự cầu sinh của Mạnh Thiên Hoa và Chu Mông
Ngọc cô thật sự rất khó xử, bình thường cô cùng Mạnh gia rất ít khi qua
lại nhưng là lão gia tử của mạnh gia rất thích anh trai thời điểm anh
trai vừa mới tiếp nhận sự nghiệp của phượng gia đã nhận rất nhiều sự
giúp đỡ từ ông.
Nhưng mà cô cũng không phải là bác sĩ thì làm
được cái gì, nếu không giúp được Mạnh Lâm Phong vậy Mạnh gia càng thất
vọng. cự tuyệt cũng không được mà tiếp nhận cũng không được, nếu có anh
trai ở nhà thì thật tốt.
“Chú Mạnh, bác gái con thật sự lo lắng,
con sẽ không thể chăm sóc cho Lâm Phong. Như vầy, Lâm Phong trước tiên
cứ ở nhà con ít ngày. Tuy rằng con không được tỉ mỹ nhưng vẫn có người
giúp việc trong nhà. nếu ba ngày sao vẫn không có tiến triển gì vẫn là
nên mang đến bệnh viện đi kiểm tra. Anh hai cùng Lâm Phong là huynh đệ
tốt, anh hai nhất định sẽ tìm cho hắn một bác sĩ tốt nhất. con sắp xếp
như vậy được không?” Phương Khuynh Ca chậm rãi nói.
Mạnh Thiên
Hoa cùng Chu Ngọc Mộng cũng biết rõ làm như vậy sẽ mang đến phiền toái
cho Phượng Khuynh Ca. bọn họ cũng không còn cách nào mới đến nhờ cô.
Trên thực tế họ cũng không có bất kỳ hy vọng gì.
“Lâm Phong, đây là Khuynh Ca mà con vẫn hay nhắc đến, con xem có nhớ rõ hay không?” Mạnh Thiên Hoa nhẹ giọng nói.
“con nhớ rõ cô ấy!" Mạnh Lâm Phong nở nụ cười mười phần vui vẻ chân thật. nụ cười chân thật không chút gian xảo cùng dối trá ngay cả cô là người
chán ghét hắn cũng cảm thấy mềm lòng.
“vậy…nói nghe xem thử có phải hay không ngươi nhớ nhầm”. Phượng Khuynh Ca mỉm cười nhìn hắn.
"em là tiểu Ca, là vợ sắp cưới của anh”. Mạnh Lâm Phong vẻ mặt chắc chắc nói:"Chúng ta khi nào thì kết hôn?"
"con xem! Khuynh Ca, Lâm Phong ngay cả chúng ta đều không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ có một mình con. Nếu không phải tình cảm hai đứa tốt như vậy Lâm Phong
làm sao có thể nhớ rõ con?” Chu Mộng Ngọc một bên lau nước mắt nói.
Phượng Khuynh Ca âm thầm liếc mắt một cái xem thường. nếu cô không cải biến
tình thế, dựa theo nguyên tác của tác giả, kết thúc của truyện cô biến
thành vật hy sinh trở thành nhân vật chết thảm nhất. loại cảm giác này
cô nhớ rõ.
Mạnh Thiên Hoa là chủ tịch tập đoàn Mạnh thị, Chu Mộng Ngọc là tổng giám đốc cả hai người chính là đại nhân vật. nếu không
phải liên quan đến chuyện tình của Mạnh Lâm Phong bình thường cũng chỉ
có thể nhìn thấy họ trên tập chí hoặc trên ti vi. Hiện tại, Phượng
Khuynh Ca chấp nhận lời yêu cầu của họ như vậy cả hai liền lấy cớ công
việc rất nhanh rời đi.
Một giờ sau, người nhà của Mạnh gia liền
mang theo đồ dùng sinh hoạt cá nhân của Mạnh Lâm Phong tới. Phượng
Khuynh Ca ngồi ở trên sofa xem tivi, Mạnh Lâm Phong vẫn luôn không
chuyển mắt nhìn cô.
Khóe miệng cô giật giật, buông ra điều khiển
ti vi thản nhiên nhìn Mạnh Lâm Phong: “Lâm Phong, nói xem có phải hay
không ngươi đang giả ngốc? Ta không phải là người mà ngươi yêu nhất,
ngươi làm sao có thể nhớ rõ ta?”
"tiểu Ca, anh không có giả ngốc, trong đầu của anh thật sự trống rỗng, không nhớ được bất kỳ việc gì chỉ nhớ rõ một mình em!” Mạnh Lâm Phong giọng nói uỷ khuất giống như đứa
nhỏ.
Phượng Khuynh Ca phát hiện có vô số ánh mắt trách móc hướng
về phía cô, nhìn xung quanh chỉ thấy tất cả mọi người đang cầm đồ dọn
quét nhưng thật sự chính là đang nghe ngóng bọn họ nói chuyện. thời điểm Mạnh Lâm Phong nói ra câu kia bọn họ còn đau lòng nhìn hắn chỉ kém trên mặt không viết ra chữ: “đại tiểu thư cô thật xấu, khi dễ tiểu hài tử”
Phượng Khuynh Ca chịu không nổi. nếu người hầu đã thích Mạnh Lâm Phong
như vậy để bọn họ coi đi, cô cần phải tiếp tục hưởng thụ cuộc sống tự do của mình
Sau khi ăn cơm trưa xong Phương Khuynh Ca chuẩn bị đi
ngủ. mỗi lần trước khi ngủ cô có thói quen tắm rửa, tất cả mọi người đều biết cho nên cô không bao giờ khoá cửa ngoài.
“ tiểu Ca đang tắm sao?” Mạnh Lâm Phong mở của bước vào, tò mò nhìn cô:”anh cũng muốn”