Phượng Tử Thịnh trong lòng giống như có một trận đại hoả không ngừng bốc lên, y hận không thể trực tiếp đem tên hổn đản Mạnh Lâm Phong ném ra ngoài của sổ. Đó là bảo bối của y, từng địa phương cho dù nhỏ nhất trên cơ thể cô đều là của y, cư nhiên tên chết tiệt này dám đoạt lấy vị trí đó của y (Phượng Tử
Thịnh). Phượng Tử Thịnh nắm chặt hai tay hung hắn nắm lấy cổ của Mạnh
Lâm Phong ý muốn hắn phải dừng lại.
Mạnh Lâm Phong bị đau đớn từ
phía cổ truyền đến hung hăn quay đầu lại ánh mắt mang theo lãnh ý nhìn
Phượng Tử Thịnh. Hắn(Mạnh Lâm Phong) không có từ bỏ, ánh mắt như hổ như
sói cùng bộ dáng thường ngày không giống nhau hoàn toàn khác biệt rất
lớn làm cho Phượng Tử Thịnh cảm giác vô cùng xa lạ.
Một màn vừa
diễn ra giữa Phượng Tử Thịnh và Mạnh Lâm Phong không thoát khỏi tầm mắt
của Phượng Khuynh Ca. Cô cảm thấy rất tò mò cơ thể Mạnh Lâm Phong hôm
nay được làm từ kim cương sao? Cô hiểu rõ sức lực của Phượng Tử Thịnh
như thế nào. Một quyền đó không phải nhẹ nếu không tính là nặng nhưng
cũng không phải là không có sức gây ra tổn thương.
Tràn ngập nghi vấn, Phượng Khuynh Ca dùng ma khí ‘thăm hỏi’ thân thể Mạnh Lâm Phong.
Cô vừa luyện thành một loại ma khí phải biết rằng lần đầu sử dụng không
dễ dàng chờ đến khi cô kiểm tra xong thân thể của hắn cả người cô cũng
trở nên vô lực. lần kiểm tra này làm cô rất ngạc nhiên không hiểu sao
trong cơ thể hắn có rất nhiều nguyên tố hắc sắc. các nguyên tố này sau
khi vào cơ thể của hắn đã tiến hành cải tạo thay đổi thể chất đồng thời
cũng ảnh hưởng đến thần trí của hắn. có thể nói đây là nguyên nhân đầu
tiên dẫn đến việc mất trí nhớ.
"anh hai, anh... Lại dùng lực đánh hắn vài cái. Ân... Không được... Lại đây... Ân ân..." Mạnh Lâm Phong
đẩy nhanh tốc độ làm cho Phượng Khuynh Ca thoải mái đến mức không nói ra được một câu hoàn chỉnh. Trong lời nói dứt quảng lại giống như sóng
biển khiến cho hạ thân của Phượng Tử Thịnh trở nên căng thẳng hận không
thể lập tức thay thế Mạnh Lâm Phong thoả mãn chính bảo bối của mình.
Phượng Tử Thịnh cũng muốn đuổi Mạnh Lâm Phong ra khỏi cơ thể cửa bảo bối nhưng lúc nãy vô tình chạm vào cánh tay của hắn, y cảm nhận được từ cánh tay
truyền đến một lực rất lớn giống như trong cánh tay ẩn chứa cả một lực
lượng. Phượng Tử Thịnh có cảm giác hôm nay mình gặp phải đối thủ.
Đánh hắn không được đổi cũng không được chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn bảo bối nhà mình bị hắn ‘ức hiếp’ loại cảm giác này sắp bức y điên điên rồi.
không được! không thể để hắn cứ tận lực cùng bảo bối mình thoả mãn mà
không để y vào trong mắt.
Phượng Tử Thịnh nhìn bộ dáng của Phượng Khuynh Ca vô cùng hưởng thụ, tiểu tử thịnh sắp bị trướng đến phát hỏng. hắn (Phượng Tử Thịnh) từ phía sau ôm lấy thắt lưng của cô, thấp giọng
nói: “bảo bối, tên xú tiểu tử này đã chiếm hết toàn bộ tiện nghi của
cưng rồi… đợi một lát nữa anh sẽ tính sổ với hắn, hiện tại anh cũng nhịn không được rồi. bảo bối của anh rất ngoan mở miệng, anh cũng muốn chiếm tiện nghi của cưng”
"Nhưng mà…anh…anh…không đẩy hắn…á…ra, chúng
ta…á…á…như thế nào làm…?” Phượng Khuynh Ca cố gắng gằn từng tiếng nói:
“ân…thảo mái…nhanh…nhanh một chút…”
"Chết tiệt, không được rồi,
anh sắp ghen đến phát điên rồi. bảo bối có thể bỏ hắn qua một bên sao?
bộ dáng cưng nhìn thật sự rất hưởng thụ nha!” Phượng Tử Thịnh ê ẩm nói:
"từ nhỏ cưng đã thích hắn rồi, có phải luôn mong muốn được hắn yêu
thương không? Hắn cùng với anh hai ai lớn hơn? Ân?”
Phượng
Khuynh Ca bị Mạnh Lâm Phong làm cho đến dục tiên dục tử không nghe ra
được trong lời nói của Phượng Tử Thịnh đậm đặc mùi ghen tuông. Cô theo
bản năng nói: “ anh anh thiệt xấu, cư nhiên giúp hắn khi dễ người ta”
"nếu bảo bối đã muốn như vậy, anh hội thoả mãn cưng. Bộ dạng thoả mái như
vậy, khẳng định có thể tiếp nhận được cả hai đúng không? Như vậy cả hai
người càng dễ dàng thoả mãn cưng?” Phượng Tử Thịnh ôn nhu nói.