Khiêm Vương Sát Phi

Chương 19: Chương 19: Ngọ yến [ hạ ]




Edit: anvils2_99

“Nga? Hảo hảo hảo, khó được Lệ ái phi có tâm ý này, trẫm chuẩn!” Cung Huyền Minh trên mặt uy nghiêm lộ ra sang sảng ý cười nói.

“Tạ hoàng thượng!” Lệ phi ôn nhu làm lễ, âm nhạc vang lên âm thanh tuyệt đẹp động lòng người, Thân hình Lệ phi trong suốt mảnh khảnh theo âm nhạc khởi vũ, khuynh thân, hạ xuống... Đem dáng người nữ nhân mềm mại phát huy tới tận cùng, mọi người xem như si như túy, đều trầm tĩnh trong vũ khúc duy mĩ này.

Lệ phi hai má vì vận động mà nhiễm hồng đỏ ửng say lòng người, sóng mắt như nước, hảo cho một cái tuyệt thế giai nhân nha!

Vũ xong một khúc, Lệ phi khom người lui ra ngồi trở lại tại chỗ.

Ba ba ba...“Hảo hảo hảo! Năm đó vũ khuynh Tây Huyền quốc Lệ phi nay vũ kĩ so với dĩ vãng càng sâu thêm nha! Thưởng!” Cung Huyền Minh long tâm đại duyệt, đối với Lệ phi hơi thở còn chưa bình phục lại ca ngợi.

“Tạ Hoàng thượng ban thưởng!” Lệ phi mềm mại đáng yêu nói, ngầm hướng tới nhóm các tần phi cho một cái ánh mắt khiêu khích.

Nhìn đến Lệ phi ánh mắt đầy đắc ý, nhóm tần phi đều không kiềm chế được, lần lượt tiến lên hiến khúc, hiến vũ, Cung Huyền Minh nhất nhất ban thưởng cho, không khí cũng càng ngày càng náo nhiệt lên.

“Thần nữ Ngôn Thiên Nhu nguyện dâng lên một khúc, chúc Tây Huyền quốc ta đượcHoàng thượng thống trị xuống phồn vinh hưng thịnh, thiên thu muôn đời!” Ngôn Thiên Nhu tiến lên khom người hành lễ, phong phạm tiểu thư khuê các biểu hiện rất tốt không sai chút nào, váy dài màu hồng sắc càng tôn lên thân hình đường cong động lòng người của nàng, cài trên đầu trâm kim điệp lấp lánh càng phụ trợ cho nàng so với hoa còn đẹp hơn, son phấn hồng, xinh đẹp động lòng người.

“Đây là nữ nhi Ngôn thừa tướng Ngôn Thiên Nhu?” Cung Huyền Minh xem kỹ Ngôn Thiên Nhu một chút rồi nói.

“Ân, ân là nhi nữ của lão thần.” Ngôn Khánh Phong khom trả lời.

Cung Huyền Minh trong mắt hiện lên một tia dị sắc, nhanh đến mức làm cho người ta không nhìn thấy, tiện đà cười nói:“Quả nhiên là một tuyệt thế giai nhân nha! Ha ha ha... Chuẩn !”

“Tạ hoàng thượng ân điển!” Hai cha và con tạ ơn đứng dậy, Ngôn Khánh Phong trở lại ngồi tại chỗ.

Ngôn Thiên Nhu theo sau ngồi xuống, thái giám đưa đến trước mặt cổ cầm, bàn tay mềm nhẹ chạm vào dây đàn, một khúc rất cảm động, âm sắc duyên dáng, làn điệu ở trong đại điện lượn lờ vang lên.

Mọi người trầm tĩnh giữa âm nhạc ôn nhu... Một khúc đàn xong, mọi người đều vì Ngôn Thiên Nhu vỗ tay, miệng ca ngợi nói: Hảo khúc! hảo khúc!

“Hảo, không sai, không sai!” Cung Huyền Minh gật gật đầu nói.

“Đúng vậy! Hoàng thượng Ngôn phủ tiểu thư này không chỉ là mỹ nhân, khúc cũng mỹ!” Hoàng hậu Đàm Thục Tình phụ họa nói.

Ngồi ở phía bên phải Quý phi nương nương Mẫn Tĩnh Như nghe được Đàm Thục Tình nói như vậy, bộ dáng giống như đối với Ngôn Thiên Nhu thực thưởng thức, ở trong lòng tính toán, chẳng lẽ nàng lại tồn cái tâm tư gì? Bất quá mặc kệ là cái gì, nàng đều phải nghĩ biện pháp ngăn cản. Mẫn Tĩnh Như bất động thanh sắc ngồi yên tại chỗ tiếp tục nghe.

“Ngôn tiểu thư đạn khúc thật là rất cảm động nha! Ha ha...”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Ngôn tiểu thư không chỉ có khúc đàn hảo, mà người cũng là nhất đẳng mỹ nhân nha!”

“Này nếu ai có thể lấy được Ngôn tiểu thư thật đúng là có phúc khí! Ha ha ha...”

“Đúng vậy! Đúng vậy!...”

Nghe được Hoàng hậu nói như vậy, một ít các vị đại thần lập tức phàn ngôn phụ họa ca ngợi, ngươi một lời, ta một câu.

“Khinh nhi cảm thấy thế nào?”

Cung Mạch Khiêm thân thể hơi hơi nghiêng về phía Vân Khinh ở nàng bên tai hỏi.

Hơi thở ấm áp phun ở bên Vân Khinh tai, thanh âm từ tính, ôn nhuận truyền vào, khiến cho nàng hơi hơi run rẩy, Cung Mạch Khiêm nhìn đến phản ứng của nàng mẫn cảm như thế trong mắt ý cười càng sâu. Ở trong lòng cười khẽ, ha ha... Như thế nào trước kia không phát hiện tiểu miêu nhi mẫn cảm đến này đâu? Hôm nay thu hoạch không nhỏ nha!

“Bình thường.” Vân Khinh nhỏ giọng hồi đáp. Thanh âm quá mức cứng nhắc, hoàn toàn không có linh tính.

Lúc này nàng không phát hiện nàng cùng Cung Mạch Khiêm động tác có bao nhiêu sao thân mật, ở trong mắt người khác hai người bọn họ hoàn toàn chính là tân hôn yến tiệc, ngọt tình mật ý, cảm tình nồng hậu. Bất quá mọi người lực chú ý đều bị đài trung tâm Ngôn Thiên Nhu hấp dẫn, tự nhiên sẽ không đi chú ý hai người bọn họ.

Mà vẫn đứng ở đài trung tâm Ngôn Thiên Nhu nghe mọi người ca ngợi tự nhiên cười, giống như thẹn thùng cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, trong lòng rất là thỏa mãn. Nàng thích loại cảm giác này được mọi người chú mục thổi phồng! Ha ha...

Lúc này Cung Diệc Diệp đi lên phía trước khom người nói:“Phụ hoàng! Nhi thần có một chuyện muốn thỉnh cầu mong phụ hoàng đáp ứng!”

“Nga? Diệp nhi muốn trẫm đáp ứng là chuyện gì a?” Cung Huyền Minh hỏi.

“Ân... Là về chuyện của nhi thần cùng thừa tướng chi nữ Ngôn Thiên Nhu, ở hội ngắm hoa ngày đó khi nhi thần nhìn thấy Thiên Nhu lần đầu tiên mắt liền thích nàng! Vừa mới một khúc đàn động lòng người kia lại đả động thật sâu tâm nhi thần! Cho nên, cho nên nhi thần muốn cùng Thiên Nhu hỉ kết lương duyên, còn thỉnh phụ hoàng có thể đáp ứng.” Một phen lời nói nói là tình thâm ý thiết, nói xong lời cuối cùng còn nhìn Ngôn Thiên Nhu vẻ mặt là như vậy thâm tình, làm cho người ở đây cùng bản nhân Ngôn Thiên Nhu ở bên trong cũng không thể không tin hắn là thật sự yêu thượng nàng!

Mọi người nhìn thấy nam tử tuấn mỹ bất phàm kia thâm tình không thôi nhìn nữ tử mặt mang thẹn thùng, mắt hàm chứa tình yêu mềm mại đáng yêu, quả thực chính là trai tài gái sắc, giai thoại nhân gian. Nhưng là... Nhị hoàng tử này cùng đương triều chi nữ thừa tướng... Phương diện này sẽ không thể không cho bọn họ suy nghĩ sâu xa a! Nếu bọn họ kết giao ở cùng nhau, kia thế cục chỉ sợ lại sẽ có biến thành hóa a!

Ngồi ở phía bên phải Cung Huyền Minh- Mẫn Tĩnh Như trong mắt hiện lên một tia thâm trầm, xem ra Ngôn phủ có thể là đích đến của mẫu tử hai người bọn họ, nhìn con mình vẫn ngồi ở tại chỗ trầm mặc không nói như trước, thần sắc ánh mắt khôn khéo, lợi hại mang theo ý vị thâm trường.

Ngồi ở bên trái là hoàng hậu Đàm Thục Tình mặt không đổi sắc ngồi ở vị trí chính mình, một chút cũng không để ý Cung Diệc Diệp có thể hay không thú được Ngôn Thiên Nhu.

Trong lúc nhất thời không khí trở nên có chút trầm mặc, mọi người trên mặt đều mang theo giả ý tươi cười ở trong lòng lại suy tư, Hoàng thượng rốt cuộc là tồn tại dạng tâm tư gì? Có thể hay không đồng ý?

Ngồi ở trên đại điện trung tâm Cung Huyền Minh ánh mắt thâm u*, trầm mặc nhìn Cung Diệc Diệp, trên mặt bình tĩnh uy nghiêm làm cho người ta không biết hắn là vui hay là giận, đoán không ra rốt cuộc hắn suy nghĩ cái gì.

(*): thâm trầm, u ám

Về sau, thanh âm hùng hậu của Cung Huyền Minh vang lên:“Kia Diệp nhi là thích chi nữ của Ngôn ái khanh, muốn thú nàng? Ngôn ái khanh ý của ngươi như thế nào a?”

Bị điểm danh Ngôn Khánh Phong bất an không yên đứng dậy tiến lên phía trước, phủ phục đang ở trong điện lập tức mở miệng nói:“Thần khủng hoảng! Nhị hoàng tử thân phận tôn quý! Tiểu nữ có thể được Nhị hoàng tử nhìn trúng là tiểu nữ phúc phận, chính là tiểu nữ từ nhỏ nuông chiều từ bé, tính cách bất hảo bị mẫu thân nàng nuông chiều hỏng rồi! Chỉ sợ không xứng với Nhị hoàng tử a!”

...... Trong đại điện không khí ngưng tụ lại một cỗ khẩn trương......

Mọi người ở đây khẩn trương,thần kinh căng thẳng một lòng đều nhanh muốn nhanh chóng biết kết quả thì, Cung Huyền Minh đột nhiên cười nói:“Ha ha ha... Ngôn ái khanh không cần tự coi nhẹ mình! Trẫm cũng hiểu được nữ nhi này của ngươi không sai! Mỹ khúc lại càng đẹp, không mất phong cách quý phái nha! Ha ha ha ha...”

Nghe được tiếng cười hùng hậu của Cung Huyền Minh, Ngôn Khánh Phong âm thầm thở dài một hơi nói:“Tạ hoàng thượng khích lệ!”

“Ha ha... Nếu Diệp nhi thích chi nữ kia của Ngôn ái khanh trẫm liền cho các ngươi tứ hôn, Ngôn Thiên Nhu ngươi cảm thấy như thế nào?” Cung Huyền Minh nhìn về phía hai gò má mặt hồng hào Ngôn Thiên Nhu hỏi.

“Thần nữ nguyện mời hoàng thượng làm chủ!”

“Hảo! Thừa tướng chi nữ Ngôn Thiên Nhu hiền lương thục đức, nghệ khúc nhất tuyệt, cùng Nhị hoàng tử Cung Diệc Diệp tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, ban thưởng cho tháng sau đại hôn!”

“Nhi thần tạ Phụ hoàng!”

“Thần nữ tạ Hoàng thượng!”

“Thần khấu tạ Hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Chúng đại thần cùng kêu lên chúc mừng.

......

Ngọ yến sau khi kết thúc, một ít các vị đại thần đều tiến lên nịnh bợ, đối với Ngôn Khánh Phong chúc mừng nói:“Chúc mừng a! Chúc mừng a!”

“Đúng vậy! Đúng vậy! Chúc mừng Thừa tướng mừng người có rể hiền nhân trung chi long như thế a!”

“Chúc mừng! Chúc mừng! Về sau còn thỉnh Thừa tướng chiếu cố hạ quan nhiều hơn nha!...”

“......”

“......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.