Khiêm Vương Sát Phi

Chương 1: Chương 1: Quỷ hồn tại địa phủ




Địa ngục khôn cùng, âm trầm u lãnh, nơi nơi toàn những tiếng kêu rên thê lương, nơi này không có một hơi thở của sinh mệnh, có chính là quỷ hồn băng lãnh du dãng khắp nơi.

Không có một sinh vật nguyện ý sống tại đây cái địa phương âm trầm khủng bố này. Nhất là người, bọn họ không hề nguyện ý chịu khổ, có người luyến tiếc thân nhân, bằng hữu, cũng có người khi còn sống rất thống khổ nên sau khi chết lập tức quên hết chuyện cũ khi còn sống. Ách, Quỷ khi còn sống làm nhiều chuyện xấu nên ở trong này bị phán cho hình phạt bất đồng. Đặc biệt là bị phán dưới mười tám tầng địa ngục, nơi đó một tầng so với một tầng càng thống khổ. Cho dù là bọn họ đã chết, nhưng bọn họ vẫn có tư tưởng, sẽ sợ hãi, sẽ khiếp đảm, sẽ kinh sợ, các loại cảm xúc này cũng sẽ thúc đẩy bọn họ nóng lòng thoát khỏi địa ngục khủng bố này.

Bất quá, luôn sẽ có ngoại lệ tồn tại. Ở một địa phương xa xôi yên lặng, vài bóng dáng lén lút ở cửa nói nhỏ giống như đang thương lượng chuyện gì đó.

"Đại nhân, ngài thật xác định muốn làm như vậy?" Bạch Vô Thường toàn thân trắng bạch cẩn thận hỏi trung niên nam tử mặc huyết sắc hắc bào.

"Vô nghĩa, Diêm Vương đã lên tiếng có thể không làm sao? Đều là các ngươi làm chuyện tốt, được việc thì ít bại sự có thừa, thế nhưng lại câu sai hồn. Câu sai còn chưa tính, trở về lại cho ta một việc khó như vậy, các ngươi cảm thấy ta rất thanh nhàn đi?" Trung niên nam tử, cũng chính là phán quan hung hăng trừng mắt với thủ hạ bại sự của hắn, nói xong thì nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống bọn họ. Trong lòng thật hận nha! Không sợ lãnh đạo dốt chỉ sợ cấp dưới toàn heo. Còn có, Diêm Vương không chịu trách nhiệm, không phải chức quan cao hơn so với hắn một chút thôi sao? Thế nhưng nói xong câu đầu tiên lại phất tay áo chạy lấy người, đem đại nan đề này quăng cho hắn. Rất không có trách nhiệm! Tiểu nhân, quả nhiên chính là tiểu nhân. Ô ô,... hắn muốn oán nha...

Hắc Vô Thường toàn thân màu đen, thấy phán quan sắc mặt càng ngày càng đen thì lập tức lắc đầu nói:" Không dám, không dám là chúng tiểu nhân làm việc bất lực, Phán Quan đại nhân ngài cũng giống như đại dương trí tuệ rộng lớn, bao dung sai lầm của hai người chúng ta, chính là phụ mẫu tái sinh của chúng ta. Tiểu nhân đối với ngài kính ngưỡng như nước sông cuồn cuộn chảy mãi nhưng là ...". Còn chưa nói xong đã bị Phán Quan một ngụm đánh gãy:" bất kể nhưng là gì, mệnh lệnh bề trên ngươi cũng dám cãi lại?."

"Không, không, không tiểu nhân làm sao dám." Chính là cho bọn họ can đảm, bọn họ cũng không dám làm thế. Nhưng nàng ... thật sự là quá khó khăn rồi, lại không thể cưỡng bức việc này Diêm Vương đại nhân cũng biết, vạn nhất nháo tới tai các bề trên thì có mấy cái đầu cũng không đủ dùng. Ô ô ..... bọn họ lúc trước như thế nào liền câu hồn nàng xuống đây cơ chứ, thật sự là nước vào đầu mà.

"Còn không mau đi, thất thần là sao?"

"Dạ dạ dạ" Hắc, Bạch Vô Thường bị Phán Quan trừng hai mắt, lập tức hướng bên trong đi đến, còn chưa có đi vào đã bị nữ tử áo xanh đột nhiên xuất hiện chặn lại. Ách, là nữ quỷ chặn đường đi. Thanh âm lạnh lùng bay vài trong tay bọn họ:"Chủ tử đang nghĩ ngơi" bộ dáng kia một chút cũng không sợ bọn họ, thong dong mà lạnh lùng

"Ách, hắc hắc ..... Là Thanh y cô nương a! Chúng ta muốn tìm chủ tử ngươi, phiền ngươi chuyển lời nha." Bị ngăn trở Hắc Bạch Vô Thường ở trong lòng kêu rên một tiếng, bọn họ thế nào lại quên nàng chứ! Do cuống quá nha ... Xem ra vụng trộm là không được, đành phải khách khách khí khí đối với nàng nói. Ai bảo bọn họ câu sai hồn làm chi. Ai ...... nhất thất túc thành thiên cổ hận a*

(*): Một lần sai lầm hối hận ngàn năm

"Chờ chủ tử ta tỉnh hãy nói" nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói

" ... ... " Chờ chủ tử ngươi tỉnh dậy phải chờ tới năm nào, tháng nào a, chúng ta cũng không phải nhàn rỗi không có việc gì làm! Còn thiệt nhiều hồn phải câu nha! Hắc Vô Thường vẻ mặt đầy hắc tuyến nhưng nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay phải làm thì lập tức giơ lên một chút nịnh nọt tươi cười:" Ha ha, ... Thanh Y cô nương a, chúng ta lần này đến là muốn nói về nhân sinh đại sự của chủ tử nhà cô nha, không thể chậm trễ." Mau cho chúng ta vào đi, Hắc Bạch Vô Thường ở trong lòng cầu nguyện, Thanh Y vẫn đứng đối diện cùng bọn họ, thình thịch, thình thịch, không khí càng khẩn trương, đúng lúc này một đạo thanh âm tự nhiên cứu vớt bọn họ.

"Thanh Y để cho bọn họ vào đi" thanh âm còn mang theo nồng đậm buồn ngủ.

"Dạ"

Ba người vào cửa, đập vào mắt là khung cảnh rất đơn giản nhưng cũng không hẳn đạm mạc, ngược lại làm cho người ta có cảm giác thực thoải mái, lịch sự, tạo nhã.

Trên giường, sa trướng màu trắng được cột lên, bên trong có một vị nữ tử thân mặt sa y bạch sắc, mái tóc đen chảy dài như thác nước, mặt tái nhợt không có nửa điểm huyết sắc, trên người cũng không có nửa điểm nhân khí, thực rõ ràng nàng đã chết. Chính là một con "Qủy", nhưng mặc dù là như vậy cũng không nén được bộ dáng tuyệt đại tao nhã của nàng, giống như hình dung về lạc thần. Thân thể nàng nhanh nhẹn như Hồng Nhạn bay lượn, uyển chuyển hàm xúc như Giao Long du động. Nét mặt tỏa sáng như hoa cúc ngày mùa thu, thân hình mãnh mai như thanh tùng mùa xuân. Nàng lúc ẩn lúc hiện giống như trăng trên trời, di động mơ hồ giống như gió thổi lạc tuyết.

Nhìn từ xa, nàng minh khiết như ánh bình minh mới lên , nhìn gần, nàng giống như tiên giữa trốn trần gian thanh lệ, nhưng lại không vướng bụi trần.

Thân thể nàng vừa phải, chiều cao thích hợp, kiên trách như tước, thắt lưng tinh tế như thúc, làn da ở cổ lộ ra trắng nõn xinh đẹp tuyệt trần. Vừa không trang điểm, cũng không thoa phấn, búi tóc cao ngất như mây, mi dài nhỏ gấp khúc, môi đỏ tươi căng mọng, răng nanh trắng noãn, con ngươi đen như hắc thạch bịt kín một tầng sương mỏng, nhìn như trong suốt kì thực sâu thẩm, làm cho người ta nhìn không thấu lòng nàng nhưng lại nhịn không được muốn tìm kiếm mà hãm sâu trong đó. Vẻ đẹp của nàng như Cốc U Lan cao thượng, thanh nhã, lại cũng như hoa sen thuần khiết, thanh vận, không nhiễm bụi trần. Dù gặp qua nàng nhiều lần nhưng ba người vẫn không nhịn được bị khí chất thanh nhã của nàng hấp dẫn đứng yên tại chỗ.

" Khụ, khụ ... ..." Phán Quan nhìn qua 2 bên cấp dưới, còn đứng tại chỗ sững sờ chưa phục hồi lại tinh thần, nặng nề ho khan vài tiếng. Rất dọa người, hắn làm sao có cấp dưới vô dụng như vậy chứ! Bọn họ câu hồn còn thiếu sao? Gặp qua mỹ nhân còn thiếu sao? Điểm sắc đẹp nho nhỏ cũng không chống cự được, quá thất bại!

Phục hồi tinh thần Hắc Bạch Vô Thường nhìn đến ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thiếp của Phán Quan chột dạ khụ hai tiếng, cũng không thể trách bọn họ a. Ai bảo nàng trưởng thành bộ dạng lại họa thủy như vậy! Cẩn thận xem xét nữ tử thanh nhã. Ách, là quỷ. Đều là nàng hại bọn họ phạm sai lầm lớn như vậy! Tuy rằng ở nơi này bọn họ thường có thể dưỡng mắt, nhưng bọn họ cũng muốn có mạng ở đây a! Ô ô .... lúc trước thật sự là mỡ heo mông tâm!

(*): theo ta tìm hiểu thì hình như là đồ tim lợn thì phải

"Các ngươi tới tìm ta không phải nói có chuyện liên quan đến nhân sinh của ta sao? Như thế nào lại không nói chuyện?" Thanh âm dễ thương còn mang theo buồn ngủ

"Ách ... ... đúng vậy, đúng vậy, Vân Khinh cô nương, người ở đây lâu như vậy, không thấy buồn sao?" Bị hai người đẩy lên Bạch Vô Thường cười nịnh nọt nói, sau đó ai oán nhìn qua hai người bọn họ vì sao muốn đem hắn đẩy vào giường sưởi!

'Huynh đệ ngươi nén bi thương đi, tục ngữ nói đúng, chính là cái gọi ngươi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, ngươi hy sinh cái tôi lo liệu hoàn thành nhiệm vụ của tập thể vĩ đại, đem nó phát dương quan đại. Ngươi cùng nàng nói chuyện sẽ dễ dàng hơn, đều là y phục màu trắng, không xem mặt tăng cũng sẽ xem mặt phật, tìm cách tiếp cận nàng, nàng sẽ không hạ thủ với ngươi, đi thôi! Ngươi vì huynh đệ , nghĩa khí lao vào hố lửa, ta sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng'.

'Các ngươi phạm lỗi đương nhiên là các ngươi đến bù lại, chẳng lẽ muốn ta giúp các ngươi chùi đít! *là chính văn tác giả ạ* Hừ tốt lắm đừng ai oán, ta sẽ ghi công cho ngươi'. Hắc Vô Thường và Phán Quan đem hắn đẩy đi rồi dùng ánh mắt trao đổi với hắn

"Sẽ không, nơi này rất tốt, không ầm ỹ thực yên lặng, ta rất thích."

"Ha ha ... thích là tốt rồi, thích là tốt rồi." Thu được hai ánh mắt như giết người, Bạch Vô Thường lập tức sửa miệng:" Ngạch, không phải ta là muốn nói thế giới bên ngoài có biết bao nhiêu thứ tốt, bao nhiêu thứ hay, ngươi không đi hưởng thụ thì rất đáng tiếc, loại địa phương âm trầm khủng bố này sẽ không ai thích, chi bằng đi hưởng thụ thế giới bên ngoài ấm áp lại tốt đẹp. Cô nương ngươi nói đúng không?."

"Uh, xác thực là sẽ có người không thích địa phương lạnh như băng không ai xem này." Trên giường nữ qủy mặc y phục trắng đồng ý gật gật đầu đáp.

Đúng vậy, đúng vậy! Vậy ngươi cũng rời đi đầu thai chuyển thế đi. Ba người nghe được lời nói đồng ý của nàng, vội vàng gật đầu.trong lòng mừng rỡ, nghĩ đến sắp thành công thuyết phục nàng đi đầu thai tâm tình sung sướng như trên mây. Phán Quan cùng Hắc Vô Thường ném cho hắn một cái ánh mắt "ngươi thật tài tình" biết dùng biện pháp dụ dỗ này.

Thu được ánh mắt ca ngợi của hai người bọn họ, Bạch Vô Thường khinh thường dương mi tự đắc, tất nhiên! Cũng không nhìn xem ai xuất mã, kết quả cũng không đợi hắn đắc y xong, Vân Khinh nói tiếp một câu thiếu chút nữa làm cho hắn phun huyết!

"Đáng tiếc, ta không phải người, ta là quỷ a, nơi này không tồi." Ít nhất không cần giống cô hồn dã quỷ xung quanh du đãng* hơn nữa lại không ầm ỹ thực yên tĩnh.

(*): lượn lờ

Không, không, không nên như vậy! Cho hắn hy vọng lại làm cho nó tan biến ... .... Bạch Vô Thường cầm lòng bi thương, khóc không ra nước mắt. Ô ô ... không có cách nào khác sao! Bạch Vô Thường ai oán trốn ở góc phòng vẽ vòng tròn, không để ý tới bọn họ.

"Ách, Vân Khinh cô nương sao ngươi lại có ý tưởng không tốt này? Nhân có tiền để cầm, không như quỷ tiền chỉ để nhìn, làm người thật tốt a! Có thể cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, ngửi hương thơm hoa tươi, nghe được âm thanh dễ nghe trong thiên nhiên, nhấm nháp mỹ vị nhân gian, cuộc sống nhiều điều như vậy. Ngươi làm sao có thể buông tha cơ hội tốt đẹp mà không hưởng thụ?!" Nói thì rất dõng dạc, Hắc Vô Thường vẻ mặt đau lòng cùng tiếc hận trừng mắt nhìn Vân Khinh trên giường. Giống nàng làm cái tội ác tày trời thiên lý không tha!

"Uh, quả thật rất đẹp, làm cho người ta tâm thần mơ mộng vậy ngươi vì sao không đi?" Ánh mắt tò mò nhìn hắn, một câu đâm thẳng vào trái tim của Hắc Vô Thường.

Ta, ta, ta tại đây chỉ là đương sai thôi, đi như thế nào? Ngẫm lại cũng lạ nga, hắn vì sao buông tha cuộc sống tốt đẹp như vậy lại ở trong này làm ngưu làm mã? Ô ô ... ..... hắn cũng muốn a .....

Phán Quan gặp Hắc Vô Thường không đem Vân Khinh tẩy não, ngược lại bị nàng tẩy não thành công. Trong lòng muốn hộc máu a, thực sự muốn đem bọn họ ra ngoài, loạn đao chém chết! Hai tên ý trí không kiên định, ngu xuẩn!

Nhìn hai tên đều bỏ mình không nói gì thì xem thường, chỉ có hắn tự thân xuất mã nga! "Khụ khụ ...... Khinh nha đầu a, tuy rằng lúc trước là bọn họ không đúng, câu sai hồn của ngươi, nhưng ngươi ở tại địa phủ lâu như vậy là không được a, đến lúc đó chờ ngươi hối hận muốn đi đầu thai cũng không có cơ hội. Vạn nhất nếu như bị bề trên phát hiện chúng ta cũng liền bị tai ương. Ngươi ở nơi này lâu như vậy, chúng ta cũng không bạc đãi ngươi có phải hay không? Ngươi chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn chúng ta vì ngươi mà bị phạt hay sao? Ngươi sẽ không thương tâm khổ sở sao? Ngươi ... ..." Nói đến câu sau thanh âm đều mang theo tia nghẹn ngào, làm cho người nghe tâm không khỏi đau lòng.

"Được rồi, ta đáp ứng ngươi."

Ngươi yên tâm nếu ngươi đi ta sẽ chọn cho ngươi một hộ phú quý để ngươi ăn ngon, ở tốt.... Cái gì??? Ngươi đáp ứng rồi?!" Nhắc đến một nữa Phán Quan chậm nửa nhịp mới phản ứng lại. Giật mình trừng lớn hai mắt, sau đó cẩn thận hỏi lại.

"Ân"

"Hắc hắc ... ... ta chỉ biết nha đầu ngươi người đẹp tâm cũng đẹp, ngươi yên tâm, ta sẽ tìm cho ngươi chỗ tốt, không lo ăn mặc ...." Hắn chỉ biết dùng hành động để chứng minh, biện pháp này dùng được, chính mình thật sự là tài tình! Làm sao có thể thông minh như vậy! Có được trí tuệ làm người khác hâm mộ cũng là một loại phiền toái a! Nhân sinh của hắn tại sao lại hoàn mỹ như vậy, chỉ tiếc nét bút hỏng duy nhất chính là hai cái cấp dưới "Gỗ mục" cùng với cái Diêm Vương không có trách nhiệm.

Nghĩ đến đây Phán Quan lại nhịn không được dùng ánh mắt giết người, hung hăng trừng mắt nhìn hai tên trốn ở góc phòng vẽ vòng tròn tự kỷ kia. Người khác sinh chỗ bẩn a!

"Bất quá ta có yêu cầu."

"Có thể, có thể, ngươi nói, ngươi nói, ta nhất định sẽ thỏa mãn ngươi." Chỉ cần ngươi chịu đi đầu thai có nhiều cái yêu cầu cũng không quá đáng. Phán quan sợ Vân Khinh đổi ý lập tức gật đầu, một ngụm đáp ứng.

" ... ......"

"... ......."

Đến cuối cùng, ba người bọn họ rốt cục cũng như nguyện tiễn bước được "Đại Thần" vẫn ở tại địa phủ bọn họ. Nhắc tới tâm buông lỏng, thân thể thả lỏng, liền thở ra một hơi.

Tiếng lòng của ba người:

*rốt cục cũng hoàn thành nhiệm vụ!

*rốt cục cũng không cần bị trách phạt

*rốt cục cũng đem nàng tiễn bước

Phải nhớ kỹ giáo huấn trăm ngàn lần không thể lại câu sai hồn, một lần này là đủ rồi a!

Trong tiểu uyển hẻo lánh, một tiểu oa nhi dung mạo tinh xảo đáng yêu đang lẳng lặng nằm trên ghế, như đang ngủ. Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây rơi lên thân thể của nàng, hình thành vầng sáng làm cho nàng giống như tinh linh hạ phàm. Làm cho người ta không đành lòng đánh vỡ hình ảnh tĩnh lặng mà duy mỹ này. Cố tình lúc này, một chú bồ câu không tự giác bay đến đây, đậu trên cánh tay của nữ tử mặc thanh y đứng ở bên cạnh. chỉ thấy nàng kia thản nhiên lấy ra một mảnh giấy từ cánh bồ câu rồi khép lại, xem xong nội dung bên trong liền cho bồ câu bay đi, lẳng lặng chờ đợi tiểu cô nương nằm trên ghế tỉnh lại. Hết thảy lại khôi phục yên tĩnh như trước.

Không bao lâu tiểu cô nương sâu kính tỉnh lại, trên gương mặt đáng yêu lông mi rung rẩy như chiếc quạt hương bồ. Mở hai mắt, con ngươi hắc thủy tinh còn mang theo mông lung buồn ngủ.

"Chủ tử Hoa Ảnh đã trở lại, hiện tại đang ở đệ nhất lâu, người có muốn đi qua không?." Nữ tử mặc thanh y cung kính không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.

"Uh, vậy đi thôi. Vừa vặn cơm trưa ở nơi đó giải quyết, ta muốn ngủ, đến thì đánh thức ta." Thanh âm nhuyễn nhu vừa nói xong, tiểu cô nương trên ghế liền nặng nề ngủ tiếp. Thanh y nữ tử nhẹ nhàng ôm lấy tiểu cô nương hướng đại môn đi tới. Nàng đã sớm thành thói quen bất luận chủ tử ở đâu đều như trước không có thay đổi.

Trên đuường cái cảnh tượng huyên náo, một mảnh phồn hoa, tiếng tiểu thương rao hàng, âm thanh tiểu hài tử truy đuổi chơi đùa ngoạn nháo, tiếng khách trà lâu bạn rượu nói chuyện phiếm, ... Rất náo nhiệt! Một vị nữ tử mặc thanh y ôm "thiên hạ" đang ngủ trong lòng thoải mái tránh những người đi đường đụng vào. Nhìn đến bảng hiệu "Đệ Nhất Lâu" đang chuẩn bị tiến vào, thì một tiếng kêu khẽ vang lên:"Sát tinh, ngươi như thế nào lại đến đây?!." Tiếng kêu khiến cho trên đường mọi người đều chú ý, mở to hai mắt, vểnh tai muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Con người, đều là động vật có lòng hiếu kỳ. Bất luận tại thời điểm nào đều có thể có bát quái nhân* tồn tại.

(*): người nhiều chuyện

"Không nghe bổn tiểu thư đang hỏi ngươi sao? Ngôn Khinh!." Một tiểu cô nương mặc hồng y được một đám hạ nhân hầu hạ đi xuống dưới, đến trước mặt thanh y nữ tử, thấy nàng hỏi mà không trả lời, lập tức liền gọi ra tên của nàng. Trên đường mọi người ở một bên xem náo nhiệt, cái tiểu cô nương mặc hồng y kia vừa nhìn là biết người phú quý, chặc chặc ..... Nhìn quần áo kia xem, chỉ sợ kiện quần áo nho nhỏ kia cũng đủ bá tánh bình dân bọn họ nuôi sống một nhà trong vài năm. Lớn lên trong veo như nước, không khó nhìn ra khi trưởng thành sẽ xinh đẹp động lòng người như thế nào, trên đầu đội trâm cài ngọc điệp, châu hoa cơ hồ chiếm đầy nửa đầu, phía sau sáu bảy nô bộc trên tay đều ôm đầy hộp to hộp nhỏ vật phẩm, đội hình ‘Khổng lồ’ này là ngốc tử cũng có thể đoán ra đây là kẻ có tiền! Trái lại đối diện nàng người kia ‘Nghèo kiết hủ lậu’, chính là thanh y nữ tử ôm trong lòng tiểu cô nương, đang ngủ nhìn không thấy mặt. Nô bộc đây a, vật phẩm mua trên đường a, tất cả đều không có! Duy nhất không tệ lắm chỉ có y phục trên người các nàng, nhưng thực mộc mạc, không bằng tiểu cô nương hồng y kia. Tóc cũng là dùng mấy đoạn vải lụa buộc lại, châu hoa cái gì, trâm cài tất cả đều không có!

“Chủ tử đang ngủ, vì sao ở trong này tự nhiên cùng nhị tiểu thư giống nhau." Âm thanh lạnh lùng trong miệng thanh y nữ tử xinh đẹp tràn ra.

“Bổn tiểu thư hỏi là nàng, ngươi một cái tiện tì ti tiện trả lời cái gì! Ngươi có tư cách cùng ta nói chuyện sao! Nàng mà cũng xứng đến Đệ Nhất Lâu ăn cơm? Đừng làm ô uế người ta , khắc tử chính mẫu thân mình sát tinh! Còn có mặt mũi ra ngoài, phủ Thừa Tướng đều bị nàng làm mất mặt hết !” Tiểu cô nương xinh đẹp quý khí vẻ mặt chán ghét nổi giận mắng. Mọi người thế này mới hiểu được âm thầm gật đầu, nguyên lai là thừa tướng phủ đại tiểu thư, trách không được a!

Bộ dạng chán ghét làm cho thanh y nữ tử mặt liền lạnh trong mắt lúc này bịt kín một tầng hàn băng, làm cho người ta vừa thấy liền cảm thấy lãnh đến tận xương tủy. Mắng nàng không quan hệ, nhưng là. Không ai có thể chửi bới chủ tử! Thanh y nữ tử đang chuẩn bị phát tác, thiên hạ ngủ ở nàng trong lòng có động tĩnh.“Ngô, Thật ồn ào! Chó đang sủa? Thanh Y, đến rồi sao?." Thanh âm hàm chứa buồn ngủ miễn cưỡng vang lên, tiểu cô nương ghé vào trên vai Thanh Y ngẩng đầu lên, nhu nhu ánh mắt, con ngươi mới mở còn mang theo buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn xem bảng hiệu Đệ Nhất Lâu, từ đầu tới đuôi cũng không liếc mắt một cái nhìn tiểu cô nương hồng y.

Luôn luôn được nuông chiều từ bé, tiểu cô nương được lớn lên trong lòng bàn tay, làm sao chấp nhận bị người khác không nhìn qua? Vì thế vẻ mặt tức giận phẫn nộ, chỉ vào nàng nói:“Ngươi, ngươi, ngươi sát tinh chết tiệt này dám không nhìn ta? Còn mắng bổn tiểu thư là cẩu?!” Tiểu cô nương bạch y nghe được lời của nàng quay sang, chỉ nghe thấy thanh âm hít vào xung quanh, mọi người cùng chung tiếng lòng: Tiểu hài tử thật đáng yêu, phấn điêu mài ngọc! Làm cho người ta rất muốn ôm vào trong lòng sủng nàng, yêu thương nàng, thật sự là rất đáng yêu ! Nếu là đứa nhỏ nhà mình thì tốt biết bao! Đáng tiếc a, oa nhi đáng yêu như vậy lại bởi vì mẫu thân đã chết mà không được sủng, ai...... Thật đứa nhỏ đáng thương. Mọi người tiếc hận lắc đầu thở dài. Đặc biệt cảm tình phong phú, tình thương của mẹ tràn ra từ các nữ nhân. Ánh mắt nhìn về phía nàng đều mang theo đồng tình.

“Hử? Là ngươi a, ta vừa tỉnh cho nên không thấy được ngươi, ta vừa mới nói là chó sủa, ngươi làm người không muốn làm lại mắng chính mình là cẩu?." Thanh âm huyễn nhu mang theo cực kỳ vô tội, biểu tình cực kỳ vô tội. Lời nói vừa nói ra, làm cho mọi người chung quanh nhịn không được bật cười, làm cho tiểu cô nương hồng y nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi.

“Ngươi, ngươi......” Tiểu cô nương hồng y đã hoàn toàn bị tức nói không ra lời.

“Ngươi cái sát tinh này dựa vào cái gì mà cùng tiểu thư nói chuyện!" Nô tỳ ôm hồng y tiểu cô nương mở miệng, giận trừng mắt nhìn Vân Khinh một chút cũng không đem Vân Khinh để vào mắt, ai kêu nàng là người của nhị phu nhân nhân, đại phu nhân sớm đã chết, hiện tại ở phủ Thừa Tướng quản lý nội vụ là nhị phu nhân, nàng là người của nhị phu nhân tự nhiên cũng sẽ không đem Vân Khinh mẫu thân đã chết, lại không được sủng, đại tiểu thư không một chút địa vị này để vào mắt. Cái gọi là chính là cái dạng này.

“Ngươi là cái thân phận gì mà cùng nói chuyện như vậy với chủ tử." Thanh âm lạnh lùng, ngữ điệu cho dù là không nói cao cũng có thể làm cho nô tỳ kia có chút kiêng kị, ngậm miệng lại không dám làm càn, không biết vì sao các nàng lại sợ thanh y nữ tử trước mắt này, từ lần đó nàng rơi xuống nước tỉnh lại tựa như thay đổi thành một người khác, cả người lạnh như băng , chỉ cần ánh mắt của nàng đối với các nàng lạnh lùng thoáng nhìn, các nàng nhất thời cảm thấy chân đều mềm nhũn, làm sao còn dám cùng nàng lớn tiếng. Cũng là vì có Thanh Y tồn tại nên Vân Khinh mới quá nhàn nhã như vậy, cho dù là không được sủng ái, ở trong phủ không một chút địa vị cũng không có người đến tìm nàng phiền toái. Đương nhiên, trừ bỏ nhị phu nhân Từ Diễm Nhi cùng trước mắt hồng y tiểu cô nương, cũng chính là nhị phu nhân sinh ra, nhị tiểu thư Ngôn Thiên Nhu thừa tướng phủ. Bất quá các nàng mỗi lần đến đều là nghẹn khí trở về. Bởi vì Vân Khinh căn bản là sẽ không để ý tới các nàng, tùy các nàng nói cái gì thì nói, để các nàng ở nơi này lầm bầm lầu bầu, tự quyết định.

“Mệt mỏi quá, chúng ta mau vào đi.” Vân khẽ tựa vào trên người Thanh Y thản nhiên nói, đối với nô tỳ bất kính cùng làm càn, một chút cũng không thèm để ý, chó cắn người một ngụm, người không thể cùng nó so đo cắn lại đi?

Nghe được lời nói của Vân Khinh, Thanh Y cũng không nói thêm cái gì, ôm nàng liền hướng Đệ Nhất Lâu bên trong đi đến, lưu lại một đám nô bộc cùng hồng y tiểu cô nương Ngôn Thiên Nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.