"Xin hỏi Khanh tiểu thư, cô có yêu cầu gì không?" Người điều khiển chương trình bắt đầu hỏi thăm. Dưới đài mỗi người đều trưng ra vẻ mặt ghen tỵ nhìn Khanh Nhượng Nhượng, nhìn xem cô có thể nói lên yêu cầu gì với tổng giám đốc đây.
Khanh Nhượng Nhượng há miệng nói, nhưng không biết người điều khiển chương trình thực sự cố ý hay là vô tình quên mất việc đưa Micro cho cô nói, cho nên, không có ai nghe được Khanh Nhượng Nhượng nói rằng "Tôi không có yêu cầu gì cả."
Kết quả, Lục Phóng rất tận tâm, hơi cúi người đưa sát lỗ tai kề gần ngay trước mặt cô như ý muốn nghe cô nói rõ xem cái gì "Cô nói cái gì?"
Trong lúc Khanh Nhượng Nhượng ngu ngơ còn chưa kịp phản ứng trước hành động mang tính thân thiết này của Lục Phóng thì anh ta đã đứng thẳng người lên, có chút thảng thốt hô lên "Cô muốn cầu xin tôi cưới cô?!"
Lúc ấy, dưới đài thậm chí đã có người té xỉu, tất nhiên, cũng sẽ có vô số người há họng, thét lên như heo bị chọc tiết, và cũng có người phấn khích cổ vũ "Khanh Nhượng Nhượng, làm tốt lắm, Khanh Nhượng Nhượng, nói hay lắm."
Trợ lý Bob luống cuống tay chân, đi tới trước mặt Khanh Nhượng Nhượng "Khanh tiểu thư, yêu cầu như vậy thực sự có chút không hợp. . . . . ."
Người điều khiển chương trình cúi người trước mặt Lục Phóng "Xin lỗi tổng giám đốc, xin lỗi tổng giám đốc. . . . . ."
Khanh Nhượng Nhượng cũng không biết tại sao người điều khiển chương trình lại muốn nói xin lỗi với Lục Phóng, vội vàng mở miệng "Tôi không có. . . . . ." Thế nhưng âm thanh như muỗi kêu của Khanh Nhượng Nhượng đã sớm đã bị tiếng ồn của đám người bên dưới hoàn toàn lấn át, không có một người nào chú ý tới cô cả.
Mỗi người ở đây đều hướng mắt nhìn xem Lục Phóng, chờ xem Lục Phóng sẽ khiến cho Khanh Nhượng Nhượng chết như thế nào.
"Bob." Lục Phóng ngăn cản động tác đang muốn kéo Khanh Nhượng Nhượng xuống đài của trợ lý Bob, anh ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái, dưới đài lập tức yên tĩnh lại chờ đợi tuyến án tử hình của Khanh Nhượng Nhượng.
"Tốt, tôi đồng ý, Khanh tiểu thư." Lục Phóng nói xong, còn giống như tuyên thệ ấn xuống một nụ hôn ở trên trán Khanh Nhượng Nhượng.
"Tôi không. . . . . ." Khanh Nhượng Nhượng gấp gáp hô hào ra tiếng, cô biết nếu như lúc này cô không cải chính sự sai lầm này thì sau này vĩnh viễn cũng không cải chính được nữa.
Nhưng nghênh đón cô lúc này chính là một nụ hôn mãnh liệt có thể khiến cho người ta hít thở không thông của Đại tổng giám đốc Lục. Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy Lục Phóng hệt như một cái máy hút không khí, hung hăng rút đi dưỡng khí trong phổi cô, khiến cô đầu choáng mắt hoa lên như người bị bệnh suy nhược, sau đó cô như thế nào xuống đài, như thế nào trở về nhà mình đều mơ mơ hồ hồ không biết gì nữa. Choáng váng quá độ rồi.
Khanh Nhượng Nhượng xin nghỉ phép mấy ngày, tới lúc ngồi trước bàn làm việc ở công ty thì đầu óc cô mới tỉnh táo được một chút.
Hòa Đa gần như là phải rón rén đi tới trước mặt Khanh Nhượng Nhượng, cậu ta để laptop của mình đặt ngay trước mặt Khanh Nhượng Nhượng, trên màn hình đã mở ra sẵn một websites.
Khanh Nhượng Nhượng định thần nhìn lại, mới biết đây là vật gì.
Toàn tập Enemy network! (công cụ công kích kẻ địch trên mạng)
Khanh Nhượng Nhượng nhìn thấy hình ảnh của mình có số lượt người truy cập cao nhất trong ngày, nghi ngờ gõ vài dòng chữ khóa về hình ảnh của mình thì một hàng số liệu thống kê hiện lên rõ ràng "Đồng chí nên bị bắn chết 10024 lần, bị phanh thây 38007 lần. . . . . ." Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến Khanh Nhượng Nhượng sợ tới suýt nôn.
Hòa Đa tốt bụng chỉ chỉ thanh công cụ có thể lựa chọn ở bên trên màn hình cho Khanh Nhượng Nhượng xem. Công cụ gây án có thể lựa chọn là : súng máy, súng lục nhỏ, chủy thủ (dao găm), búa, rìu...rất nhiều công cụ gây án mặc người chọn. Hòa Đa còn đích thân làm mẫu cho Khanh Nhượng Nhượng xem thử một chút cái gọi là toàn tập công cụ gây án công kích kẻ địch của công chúng. Đó chính là cầm súng máy nhả đạn liên tục, càn quét tấm hình của Khanh Nhượng Nhượng, trên màn hình ngay lập tức có máu phun trào cộng thêm tiếng thét thê thảm chói tai.
Được rồi, Khanh Nhượng Nhượng cô xem như đã trở thành đại địch của toàn dân rồi! Hôm nay toàn bộ dân chúng trong tập đoàn A&E đều lưu hành chương trình Enemy network với trình độ không hề thua kém gì Happy Network*.
* Một trang mạng tin tức thông dụng của Trung Quốc, tương tự như Kenh14.vn của chúng ta ák.
Lúc Khanh Nhượng Nhượng mở trang mạng của mình ra, hoàn toàn không thể hình dung được mình là cái món gì nữa, chim công? Cá? Toàn bộ đều trở thành vô nghĩa. Ngay cả đám bạn thân thiết ở trên mạng đó cùng tất cả mọi người đều sẵn sàng mất tiền để mua về một nô lệ trên mạng giống y như cô, mặc sức tra tấn!
Khanh Nhượng Nhượng rùng mình một cái, nước mắt cũng không nhịn được trào ra.
"Khóc cái gì mà khóc, hiện tại mới biết khóc thì có ích gì, tại sao lúc đó lại nói ra cái yêu cầu ấy làm gì." Chị Quả Quả có chút khinh bỉ nhìn Khanh Nhượng Nhượng, bất quá, tay cũng đã đặt trên bả vai nhỏ gầy của Khanh Nhượng Nhượng bóp nhẹ một cái.
Khanh Nhượng Nhượng thực sự là có miệng ăn mà khó có miệng nói, coi như cô có nói việc này là do bị Lục Phóng hãm hại, chắc chắn cũng không có ai tin tưởng, ngược lại, sẽ còn bị thêu dệt đủ loại tưởng tượng khinh thường cô, chỉ khiến cô càng thêm khổ sở mà thôi. Cuối cùng, Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt cho qua.
"Tôi biết rõ lúc đó cô nhất thời bị ấm đầu nói lung tung, nhưng chuyện này cũng vô cùng kỳ quái, tổng giám đốc làm sao có thể đồng ý yêu cầu vô lý này của cô được" Hòa Đa vỗ vỗ vai Khanh Nhượng Nhượng, an ủi cô một chút, giọng điệu cũng thập phần khẳng định, Lục Phóng tuyệt đối chỉ là nói chơi, không thể nào nhìn trúng món hàng cỡ Khanh Nhượng Nhượng thế này được.
"Tôi cũng không biết." Khanh Nhượng Nhượng khẽ bĩu môi. Tên kia rõ ràng là đầu sỏ gây chuyện, nhưng gây chuyện xong thì lại lặn mất tăm không thấy bóng dáng, để lại cô một mình đối m,ắt với ánh mắt địch ý của toàn bộ nhân viên nữ trong nhiều ngày liền, hơn nữa, còn là do Trợ lý Bob đưa cô về nhà, ngay cả bóng dáng Lục Phóng cô cũng chưa từng gặp qua.
"Tổng giám đốc đi đâu vậy?" Chị Quả Quả lơ đãng hỏi.
"Em làm sao biết, từ sau ngày đó em cũng chưa từng nhìn thấy anh ta." Khanh Nhượng Nhượng vô cùng oan uổng kháng nghị.
"Ai, thật ra mọi người đều biết cô cũng là người bị hại." Hòa Đa thở dài một tiếng "Mọi người cũng chỉ là tức giận một chút mà thôi."
Khanh Nhượng Nhượng không hiểu ý tứ của Hòa Đa, nghi hoặc nhìn lại cậu chàng.
"Chúng tôi hoài nghi tổng giám đốc chính là mượn cô để chọc tức một người khiến cho người ta tức giận ghen tỵ. Chuyện là mấy ngày trước trên báo phát hiện một mẩu tin Mễ Lâm cùng Thiếu gia của công ty châu báu Nghiêm thị, Nghiêm Lễ, cùng nhau ăn cơm ở Hoa Mãn Lâu vô cùng thân mật, tay trong tay. Cho nên mọi người mới đoán không biết có phải tổng giám đốc cố ý muốn chọc cho mỹ nhân ghen lên hay không đây."
Khanh Nhượng Nhượng ngạc nhiên, Mễ Lâm có bạn trai khác? Lục Phóng thất tình? Thật đúng là một bộ phim tình cảm hào môn ướt át mà.
"Vậy Mễ Lâm có đáp lại hay không?" Hứng thú của Khanh Nhượng Nhượng cũng bị gợi lên, tò mò hỏi.
"Khụ khụ." Hòa Đa hắng giọng một cái, nói tiếp "Theo thông tin tình báo mới nhất thu thập được, tổng giám đốc đã mang theo Mễ Lâm đi Paris rồi, ngoài mặt là đi công tác, nhưng thực chất ai cũng biết, Paris là một thành phố lãng mạn, ừ, cái đó. . . . . ."
"Thật ra thì em cũng rất oan uổng, Nhượng Nhượng, aiz, em cũng đừng để trong lòng cho khổ sở, mà nói ra, có thể trở thành nữ phụ làm vật hy sinh của tổng giám đốc không phải ai ai cũng có được cái phúc khí này, xem như là một loại may mắn đi." Chị Quả Quả vỗ vỗ bả vai của Khanh Nhượng Nhượng vài cái.
"Còn cái mạng lưới toàn dân công địch kia. . . . . ."
"Aiz, không phải mọi người đều giống như tụi này, hiểu rõ chân tướng của sự tình." Hòa Đa rất tự hào vỗ ngực.
Ví dụ như Vương Xán, anh ta cũng không hiểu rõ chân tướng.
Thời điểm Khanh Nhượng Nhượng tình cờ chạm mặt Vương Xán ở trước cửa thang máy thì thấy vẻ mặt của cậu ta rất lúng túng.
"Thật xin lỗi." Khanh Nhượng Nhượng vội vã chặn lại cánh cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại, giọng nói bật thốt ra ngoài trước khi cô kịp suy nghĩ, mà chính bản thân cô cũng không hiểu được tại sao mình lại nói lời xin lỗi với Vương Xán nữa.
Vương Xán cũng chỉ nhún vai một cái, lúng túng cười một tiếng, bao nhiêu tâm sự gì cũng đều bị chôn dấu trong nụ cười có chút gượng gạo này.
Khanh Nhượng Nhượng không biết Vương Xán sẽ nghĩ gì về cô nữa, sẽ là một cô gái thích hư vinh? Hay là một cô gái không từ thủ đoạn gì để trèo lên cao? Hay sẽ là một cô gái đáng thương?
Mà quả đúng thực là đáng thương mà. Sau khi Khanh Nhượng Nhượng cầu hôn thành công, thì ngay lập tức bị chồng sắp cưới bỏ quên một bên không ngó ngàng đến, hơn nữa, anh ta còn chạy theo một cô gái khác, đúng là đáng thương, đáng thương nhất chính là tự nhiên không có một ai cho rằng Khanh Nhượng Nhượng đáng thương, thử nói xem, cô đây là đã tạo ra cái nghiệt gì chứ!
"Thôi đi cô nương, đừng có bày ra bộ dáng chiếm được tiện nghi còn bày đặt kể khổ, toàn thế giới đều biết cô cầu hôn Lục Phóng thành công, cô còn không hài lòng cái gì nữa. Những người có thân phận như bọn họ, chưa bao giờ có chuyện nói mà không làm, như vậy sẽ rất tổn hại danh dự, cô cứ an tâm 100%, chuẩn bị thật tốt để làm Lục phu nhân thôi." Tiêu Tiểu Du trưng ra vẻ mặt cô rất đáng đánh đòn nhìn Khanh Nhượng Nhượng.
Một câu nói, trực tiếp chặn ngang ý định kể khổ của Khanh Nhượng Nhượng.
"Nhưng anh ta bỏ lại tôi cùng Mễ Lâm đi Paris rồi đó." Khanh Nhượng Nhượng không hề dấu diếm, đáng thương nhìn Tiêu Tiểu Du, cô thực sự rất để ý chuyện này. Cô không quân tâm việc bản thân bị người kai thiết kế, bởi vì có lẽ trong thâm tâm của cô cũng rất mong đợi một kết quả này.
"Thôi đi, mấy dạng công tử nhà giàu này ai mà chẳng có một khoảng phong lưu an chơi, trpwr thành vợ của họ, cô nhất định phải luyện thành công phu mắt nhắm mắt mở cho qua, tâm bình khí nhàn giữ vững hạnh phúc, nếu không chắc chắn sẽ bị hồ ly tinh cướp mất gia đình."
"Nhưng mà tôi không phải vì tiền của anh ta mới. . . . . ." Mặc dù Khanh Nhượng Nhượng đã trưởng thành rồi nhưng suy nghĩ ngây thơ hồn nhiên về theo đuổi một tình yêu chung thủy của lúc thiếu nữ vẫn không hề thay đổi.
"Vậy thì cô càng thê thảm, tốt nhất cô nên chuẩn bị tinh thần chỉ vì tiền mới lấy người ta thôi đi." Tiêu Tiểu Du là nói lời thật lòng, bởi vì Tiêu Tiểu Du thích nhất là đọc các tin tức xã hội, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bao nhiêu bi hài kịch xảy ra giữa vợ chồng hào môn, mấy loại gia đình khác biệt giai cấp như vậy cuối cùng cũng đều chả có kết cục nào tốt cả.
"Aiz, hoa tươi quả nhiên không thuộc về người ngắm hoa mà hoàn toàn thuộc về bãi phân trâu." Tiêu Tiểu Du tiếp tục cảm thán "Nếu có thể hưởng thụ sắc đẹp của anh ta một ngày thì cứ tận dụng hưởng thụ một ngày đi, có thêm một chút hạnh phúc cũng tốt."
"Hạnh phúc cái rắm." Khanh Nhượng Nhượng cũng nhịn không được mắng thô tục một tiếng "Cuộc sống của tôi cũng đã loạn lắm rồi, vốn chỉ là muốn nhanh chóng tìm một bến đỗ bình thường yên ổn, thế nhưng, ý tưởng đó đã như một tia chớp vụt lóe rồi nhanh chóng rời xa khỏi cô cách vạn dặm. Đó còn không phải là do người nào đó chen chân phá hoại vào hay sao!" Khanh Nhượng Nhượng lòng đầy căm phẫn.
"Cô đang giận anh ta tại sao bây giờ còn không trở lại chứ gì?" Tiêu Tiểu Du một lời trúng đích..
"Tiêu Tiểu Du, cô không phải là bạn thân của tôi đúng không?" Khanh Nhượng Nhượng đứng bật dậy rống lên.
"Dạ, dạ, mình đương nhiên là bạn của bồ rồi, người ta còn đang trông cậy vào Lục Phóng cho ta mượn tiền để mua nhà ở đây." Tiêu Tiểu Du cười làm lành.
Khanh Nhượng Nhượng nhất thời không biết phải nói gì nữa, có lẽ tất cả đều đang thay đổi. Từ sau khi Lục Phóng bước chân vào cuộc sống của cô, mặc kệ chính mình có thật sự vui vẻ, hạnh phúc hay không thì mọi người xung quanh cũng đã xem cô là một người hạnh phúc rồi, giống như mỗi một lần oán giận cũng bị hiểu thành lấy le ngọt ngào kể khổ, ai ai cũng nhận định cho rằng cô chính là người ở trong phúc mà chẳng biết hưởng phúc.