Khanh Nhượng Nhượng ngồi trên máy bay trở về nước hung hăng nghĩ, anh ta thậm chí còn trả giúp mình ba trăm vạn nợ mẹ anh ta rồi. Nhưng Khanh Nhượng Nhượng nàng lại trở thành phụ tá riêng cho Lục Phóng. Nói cho dễ nghe thì là phụ tá, chứ thật ra chỉ là một người giúp việc. Lục Phóng gõ cho Khanh Nhượng Nhượng một khoản, lương tháng mới của nàng ba ngàn đồng, so với phần lương hàng năm 30 vạn ở thành phố A mà nói, thật sự là quá khi dễ người rồi.
Khanh Nhượng Nhượng đã không thể tính nổi nàng phải mất bao nhiêu năm mới trả nổi khoản nợ này.
“Khanh tiểu thư, làm phiền cô giúp tôi xách hành lý một chút.” Bạn gái Lục Phóng xuất thân hào môn, cực kỳ có khí chất thục nữ. Nói chuyện nhẹ nhàng, khiến người khác rất ưa thích. Nhưng hành lý của nàng ta lại không nhẹ.
Khanh Nhượng Nhượng không thể không cười nhận lấy hành lý đó: “Được, Ôn tiểu thư.” Xem ra nàng không chỉ là phụ tá riêng của Lục Phóng, mà còn là của bạn gái anh ta nữa.
Khanh Nhượng Nhượng đi cùng hai người trước mặt, cùng nhau bước vào Lục Y vườn. Chỉ là hai người trước mặt nắm tay nhau, vẻ mặt tươi cười, nàng lại tay xách nách mang, toàn bộ đều là quà Ôn tiểu thư muốn tặng cho mẹ Lục Phóng.
“Mẹ, chúng con về rồi.” Lục Phóng cười khi mẹ anh ta hôn lên mặt một cái.
Mẹ Lục Phóng có chút kinh ngạc, không biết tại sao tâm tình Lục Phóng tốt như vậy, chỉ tới khi bà nhìn thấy mặt Khanh Nhượng Nhượng, tâm tình liền không tốt: “Cô ta sao lại ở đây?” Mẹ Lục Phóng nhíu mày.
Câu nói này không thể không nói nó khiến Khanh Nhượng Nhượng rất đau đớn.
“Mẹ, Nhượng Nhượng giờ là phụ tá của con.” Lục Phóng nhàn nhạt nói.
“Con. . . . . .” Mẹ Lục Phóng tức giận.
“Mẹ, chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi. Chẳng nhẹ mẹ thật đúng là để ý chút tiền kia à?” Lục Phóng bắt đầu cười nhạo.
Khanh Nhượng Nhượng không biết nên vì Lục Phóng rộng rãi mà vui vẻ, hay vì anh ta rộng rãi mà đau lòng.
“Nhượng Nhượng, cô đem quà tặng đến phòng mẹ tôi trước đi.” Lục Phóng quay đầu phân phó Khanh Nhượng Nhượng, thật giống cái dáng vẻ ông chủ sai bảo cấp dưới, đối xử với Khanh Nhượng Nhượng không khác gì với Bob.
“Được.” Khanh Nhượng Nhượng nhanh chóng khẩn trương rời khỏi hiện trường này. Lúc nàng một lần nữa trở lại phòng khách, mẹ Lục Phóng đang cùng Ôn tiểu thư nói chuyện thật vui.
“Khanh tiểu thư, làm phiền cô giúp tôi pha một tách cà phê nhé.” Ôn tiểu thư quay đầu nói với Khanh Nhượng Nhượng.
Trong mắt Lục Phóng lộ tia thắc mắc: “Bác gái, Khanh tiểu thư pha cà phê rất ngon.” Ôn tiểu thư giải thích.
Khanh Nhượng Nhượng chưa từng nghĩ tới loại sở trường này còn dùng để phục vụ bạn gái Lục Phóng, chỉ là nàng không còn đường nào.
Lúc ăn cơm tối, ba người bọn họ ở phòng ăn trò chuyện vui vẻ, Khanh Nhượng Nhượng ở phòng chếch ăn cơm cùng với người giúp việc, mặc dù nói thức ăn cũng rất phong phú, nhưng không thể không nói cấp bậc khác nhau rất đả thương người. Không trách được có rất nhiều người muốn chim sẻ bay lên đầu cành.
Từ sau khi Khanh Nhượng Nhượng làm phụ tá cho Lục Phóng, một thân tật xấu cũng sửa được rất nhiều. Dù là chuyện công việc Lục Phóng cũng không để nàng giúp một tay, cho nên đối với anh ta Khanh Nhượng Nhượng cũng chỉ là một người giúp việc. Mỗi ngày phụ trách việc sáng sớm Lục Phóng mặc quần áo gì, thực đơn ăn cơm mỗi ngày. Hoặc đặt bữa tối cho anh ta cùng bạn gái … Việc vụn vặt. Bởi vì Lục Phóng không thích người khác đụng loạn đồ của anh ta, cho nên phòng của anh ta Khanh Nhượng Nhượng phải tự tay quét dọn.
Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy mình trở nên rất cần cù rồi. Cho nên Lục Phóng đi đâu đều mang theo nàng, chỉ là nếu ngươi muốn bới ra một tia mập mờ từ trong hành động của Lục Phóng, vậy thì thật là nhằn xương trong trứng gà rồi. Giống như Khanh Nhượng Nhượng không giống như tưởng tượng của mọi người, thật sự rất đả kích lòng người mà.
Cho nên khi Khanh Nhượng Nhượng bị cô bạn gái của Lục Phóng tốt nghiệp khoa pháp luật tát cho một cái, nàng cảm thấy rất oan uổng. Nữ nhân này vừa tới còn chưa phân rõ phải trái đã tát một cái, đánh cho Khanh Nhượng Nhượng đầu óc choáng váng.
“Hướng Như, tôi không hy vọng nhìn thấy cô vũ nhục nhân viên của tôi.” Âm thanh của Lục Phóng từ sau lưng Khanh Nhượng Nhượng truyền đến.
Cô gái gọi là Hướng Như kia vội vã thay đổi nụ cười: “Em chỉ là không thích cô ta ngày ngày đi theo sau anh, quấn lấy anh, vọng tưởng Chim Sẻ hóa Phượng Hoàng.”
Trong lòng Khanh Nhượng Nhượng khinh thường một cái, theo nàng quan sát, tất cả hồng phấn tri kỷ của Lục Phóng, chỉ có vị cô nương này là giống Chim Sẻ nhất.
“Nhượng Nhượng, thật xin lỗi, tính tình Hướng Như có chút không tốt. Tháng này tôi cấp thêm cho cô 1000 làm tiền thuốc thang.” Đây là biện pháp giải quyết của Lục Phóng. Khanh Nhượng Nhượng không thể không tiếp nhận, bây giờ đối với nàng mà nói 1000 đó là con số lớn, trong túi nàng đừng nói 1000, một xu cũng không có rồi, đều bị Lục Phóng vơ vét sạch sẽ.
“Được ạ, Lục tổng.” Mặc dù Khanh Nhượng Nhượng rất uất ức, nhưng lại phải làm ra vể rất hạnh phúc.
Lục Phóng kéo Hướng Như đi Lục Y vườn, Khanh Nhượng Nhượng cũng không hiểu tại sao Lục Phóng lại đem tất cả nữ nhân của anh dẫn về nhà.
“Mặt của cô thế nào?” Mẹ Lục Phóng đột nhiên lên tiếng.
Khanh Nhượng Nhượng vội vàng quay mặt, gương mặt đau rát của nàng dĩ nhiên là do vị tiểu thư Hướng Như kia ban tặng, mà nàng còn không dám phản kháng, đây là vì miếng ăn mà khom lưng, ngay cả tố cáo cũng không thể.
“Là Hướng Như hiểu lầm Nhượng Nhượng có ý đồ gì với con thôi. Quỷ nghịch ngợm này.” Lục Phóng cưng chiều cười cười, ấn ấn mũi Hướng Như.
“Cô nhanh đi lấy đá chườm đi.” Vẫn là mẹ Lục Phóng có lương tâm, Khanh Nhượng Nhượng cảm thán.
Khanh Nhượng Nhượng vừa cầm viên đá chườm mặt, vừa phải ở một bên hầu hạ, sợ có gì sai khiến. Nàng muốn mẹ mình biết, không biết bà có hối hận không khi bảo mình đến nói xin lỗi gì đó.
“Khanh tiểu thư, làm phiền cô pha giúp tôi một tách cà phê.” Hướng Như mềm mại nói. Xem ta ai cũng biết Khanh Nhượng Nhượng cô biết pha cà phê rồi.
“Cũng đem cho tôi một tách, cám ơn.” Đây là mẹ Lục Phóng, từ lần trước dịu dàng pha qua về sau, mẹ Lục Phóng dường như cũng thích tay nghề của Khanh Nhượng Nhượng. Chỉ có Lục Phóng là vẫn thích nước lọc.
Vì mẹ Lục Phóng thích, Khanh Nhượng Nhượng không thể không nhờ tài xế lái xe từ Thành Tây đến Thành Đông mua loại cà phê đó. Lục Phóng trước sau như một mãnh liệt yêu cầu Khanh Nhượng Nhượng phục vự mẹ anh ta, chỉ có loại thời điểm này Khanh Nhượng Nhượng mới có thể rời khỏi ánh mắt Lục Phóng.
“Khanh tiểu thư, con của tôi đột nhiên sốt cao, tôi phải trở về nhà.” Vẻ mặt lão Vương lo lắng nhìn Khanh Nhượng Nhượng.
“Chú Vương, chú về nhanh đi, ở đây tự cháu lo được.” Khanh Nhượng Nhượng rất khéo hiểu lòng người nửa đường xuống xe, bệnh của đứa nhỏ không thể chậm trễ.
Chờ tới khi không thấy bóng xe của lão Vương, nàng mới phát hiện trên người mình một phân tiền cũng không có. Tiền cấp để mua đồ đều ở trên người lão Vương, trên người Khanh Nhượng Nhượng một xu cũng không có, mỗi ngày Lục Phóng đều tự thân tự lực vơ vét từng chút tiền của Khanh Nhượng Nhượng.
Khanh Nhượng Nhượng ở trên đường kéo váy lên tận đùi rồi, cũng không có người chịu dừng lại chở nàng đoạn đường. Đầu năm nay quả nhiên người tốt khó tìm. Đúng là nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm, lúc Khanh Nhượng Nhượng có ý đồ gọi điện thoại nhờ giúp đỡ, mới phát hiện điện thoại nàng thiếu phí, máy ngừng rồi. Nàng hung hăng ném điện thoại đến thùng rác, dù sao cũng chẳng có tiền mua thẻ điện thoại, cầm cũng lãng phí.
Khanh Nượng nhượng vừa đi, vừa nghĩ muốn rơi nước mắt, từ chỗ nàng bây giờ đi về Y Lục vườn, ít nhất cũng phải hai mươi km, Khanh Nhượng Nhượng khóc thét trong lòng.
Đoạn đường này nàng vẫn không ngừng hy vọng hỏi xin người qua đường chút tiền lẻ.
“Cô…cô mặc đồ Prada lại có thể hỏi xin chúng ta tiền?!” Tiểu nữ sinh ấy thiếu chút nữa thì nhổ cho Khanh Nhượng Nhượng một bãi nước bọt.
Khanh Nhượng Nhượng không biết nên cảm tạ hay oán hận Lục Phóng nữa, toàn bộ quần áo của Khanh Nhượng Nhượng bị vơ vét sạch sẽ, căn cứ nguyên tắc Chủ Nghĩa Nhân Đạo Lục Phóng đồng ý cho Khanh Nhượng Nhượng mượn quần áo, điều kiện tiên quyết là Khanh Nhượng Nhượng mặc bộ này thì phải trả lại bộ trước, bởi vì Lục Phóng sợ nàng đem những hàng hiệu này đi bán lấy tiền. Đây quả thực là quá xem thường Khanh Nhượng Nhượng rồi, mặc dù Khanh Nhượng Nhượng không phủ nhận nàng cũng đã từng có ý định này.
Khanh Nhượng Nhượng cởi giầy Prada cầm trong tay, cũng không dám ném đi, sợ Lục Phóng tìm nàng bồi thường, cho dù là giày cao gót đắt tiền, ngươi đi trên 5km cũng sẽ không thể chịu nổi.
Lúc Khanh Nhượng Nhượng suýt chút nữa bất tỉnh, cuối cùng nàng cũng về tới trước cửa Y Lục vườn, xem chừng cũng đã hai giờ sáng. Lúc Khanh Nhượng Nhượng gõ cửa, cửa kia lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mở ra.
“Bác Trương, muộn như vậy rồi còn chưa ngủ sao?” Khanh Nhượng Nhượng rất kinh ngạc.
Vậy mà đèn trong phòng khách vẫn sáng trưng, có bóng người yểu điệu, giống như Lục Phóng và mẹ Lục Phóng.
Khanh Nhượng Nhượng không ngờ khuya như vậy rồi mà bọn họ vẫn chưa ngủ, không thể không bước nhanh về phía trước, nhưng dưới chân đột nhiên đau nhói, Khanh Nhượng Nhượng không thể không hét ầm lên.
Người nào không có đạo đức ném mảnh thủy tinh khắp nơi thế? Khanh Nhượng Nhượng vốn đã đau không chịu được, dưới lòng bàn chân bị ma sát phồng rộp cả lên, lại còn bị mảnh thủy tinh cứa vào chân, đau tới tận tim.
“Khanh Nhượng Nhượng!” Bóng dáng Lục Phóng xuất hiện đầu tiên trước mặt Khanh Nhượng Nhượng, như một bóng ma, chợt lóe liền xuất hiện.
“Cô không có chạy?” Đây là mẹ Lục Phóng nói.
Khanh Nhượng Nhượng ngay cả khóc cũng quên, “Chạy?” Đây là chuyện gì. Về sau từ miệng Bác Trương mà Khanh Nhượng Nhượng mới biết được đầu đuôi câu chuyện, dù sao vẫn là “Người làm” yêu thương “Người làm”.
“Cháu không biết, buổi tối thiếu gia thấy cháu còn chưa trở lại, sắc mặt khó coi vô cùng. Anh ta gọi lão Vương tới, lão Vương vừa nhìn thấy cái mặt đã bị hù sợ chết khiếp, chỉ dám há miệng run rẩy nói là cháu bảo ông ta về trước, cháu phải đi có chút chuyện.”
“Cháu không có, là trong nhà chú ấy có việc gấp.” Khanh Nhượng Nhượng giải thích.
“Hiện tại dĩ nhiên là chúng ta biết…, nhưng lúc ấy mặt thiếu gia quá dọa người, lão Vương không dám nói thật, khả năng vì như vậy nên thiếu gai đuổi ông ấy, lão Vương lái xe ở đây đã mười năm, chúng ta ai cũng không ngờ thiếu gia đuổi việc ông ấy, có thể thấy được lúc ấy thiếu gia vô cùng tức giận.”
“Sau đó thì sao?” Khanh Nhượng Nhượng rất quan tâm mảnh thủy tinh này xuất hiện như thế nào.
“Sau đó, phu nhân nói một câu, ‘Không phải con bé lại chạy đi chứ?’ Thế là thiếu gia liền bắt đầu ném đồ vật khắp nơi.
Bác Trương vì những thứ đó cảm thấy đáng tiếc. “Mấy thứ vỡ vụn ấy nói ít cũng phải trị giá gần ngàn vạn.”
Không chỉ có bác Trương tiếc của, mặt Khanh Nhượng Nhượng cũng thấy đáng tiếc, trong đại sảnh nhà họ Phóng tất cả đều là đồ cổ. Cái tên phá gia chi tử Lục Phóng này, ném đi không tiếc, tại sao không để cho nàng dùng để trả nợ chứ?
“Cho nên anh ta để cho chân cháu bị thương?” Khanh Nhượng Nhượng hỏi, nàng kéo bác Trương lại hỏi chủ ý là muốn tìm ra tên đầu sỏ gây chuyện, xem ai hại chân nàng bị thương, phải trả tiền thuốc thang, không ngờ cũng là Lục Phóng, Khanh Nhượng Nhượng không thể không nén giận.
Nhưng đây đã là nói sau rồi.
Lúc ấy Khanh Nhượng Nhượng bị mảnh thủy tinh cứa vào chân, bị Lục Phóng và mẹ anh ta giật mình, trong nháy mắt liền quên đi.
Lục Phóng hừ một tiếng rồi rời khỏi phòng khách, Khanh Nhượng Nhượng cũng đi theo vào, chỉ nghe thấy mẹ Lục Phóng kêu lên.
“Kia là cái gì?”
Khanh Nhượng Nhượng cùng Lục Phóng quay đầu nhìn lại, đó là một chuỗi dấu chân, thoạt nhìn cực kỳ kinh khủng. “Cháu. . . . . .”
Khanh Nhượng Nhượng được nhắc nhở, lập tức cảm thấy đau đớn, lúc ấy liền ngã xuống đất, đau đến đứng không vững nữa.
Mặt Lục Phóng âm trầm, ôm Khanh Nhượng Nhượng về phòng nàng. Không lâu sau đó bác sĩ gia đình tới.
Khanh Nhượng Nhượng cúi đầu nhìn thấy chân mình bị quấn như một cái bánh bao, chủ yếu là bị thương quá lợi hại.
“Chậc chậc chậc, đầu năm nay cũng rất ít thấy chân ai bị thảm như vậy.” Bác sĩ gia đình kia lắc đầu liên tục, có lẽ là cảm thấy Lục gia ngược đãi người làm.
Lòng bàn chân Khanh Nhượng Nhượng không chỗ nào tốt cả, da bị ma sát trợt hết cả, lại bị thủy tinh cứa vào, có chút nhiễm trùng, đau tới mức đôi mắt ngấn lệ, cũng không chịu rơi xuống.
Bác sĩ vừa đi, Khanh Nhượng Nhượng ngã xuống giường, càng nghĩ càng thấy đáng thương, người ta nói người đáng thương tất có chỗ đáng hận, nhưng là nàng cũng quá đáng thương rồi. Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu nàng đi con đường xa như thế, đem đôi chân giày vò thành ra cái dạng này, không có một ai hỏi han ân cần, không có một ai quan tâm, thậm chí cũng không có ai hỏi nàng có đau hay không, Khanh Nhượng Nhượng vùi đầu trong chăn bắt đầu nức nở nghẹn ngào, nhưng cũng không dám gào khóc.
“Cô làm sao vậy?” Đây là âm thanh mẹ Lục Phóng, nghe có bớt chút lạnh lùng so với trước đây, còn dẫn theo một tia quan tâm.
Khanh Nhượng Nhượng vội vàng ngồi dậy, lung tung xoa xoa nước mắt: “Không có gì ạ, chỉ là hơi đau thôi ạ.”
“Không sao, năm đó cha Lục Phóng đối với ta còn quá đáng hơn như này, ta đều nhịn.” Mẹ Lục Phóng vỗ vỗ bả vai Khanh Nhượng Nhượng.
Lúc Khanh Nhượng Nhượng nghi ngờ ngẩng đầu nhìn, trên mặt mẹ Phóng Phóng hiện lên tia xấu hổ vội đi ra ngoài.
Sau khi mẹ Lục Phóng rời đi, Lục Phóng mới bưng cốc nước xuất hiện trước mặt Khanh Nhượng: “Cầm uống đi.” Lục Phóng đưa thuốc tiêu viêm cho Khanh Nhượng Nhượng.
“Hôm nay cô đi đâu vậy?” Lục Phóng lạnh lùng hỏi, “Điện thoại của cô hết tiền cũng không biết nạp tiền sao?” Âm thanh Lục Phóng càng lúc càng lớn, không có chút ý tứ nào muốn an ủi.
Khanh Nhượng Nhượng cũng tức giận: “Vậy tôi có tiền để nạp à, không phải mỗi ngày đều bị anh vơ vét hết sao, anh quả thật so với Chu Bái Bì còn Chu Bái Bì hơn.”
“Tôi cũng đâu có rút da cô.” Giọng điệu Lục Phóng ôn hòa hơn chút, “Cô cũng không biết hỏi vay người khác tiền để gọi điện thoại sao?”
“Bọn họ nhìn thấy tôi mặc Prada liền không chịu cho tôi mượn tiền.” Khanh Nhượng Nhượng nói đến đây càng uất ức hơn.
“Vậy cô đi bộ về sao?” Lục Phóng không xác định hỏi.
“Dĩ nhiên, không lẽ anh cho rằng tôi ngồi hỏa tiễn trở về sao?” Khanh Nhượng Nhượng rống giận.
“Thấy cô có tinh thần như vậy, xem ra là không có vấn đề gì nữa rồi.” Lục Phóng lạnh lùng kéo ghế ngồi xuống trước mặt Khanh Nhượng Nhượng.
Hai người không nói một tiếng, rốt cuộc Khanh Nhượng Nhượng không nhịn được nữa, định lực của nàng dĩ nhiên là kém hơn Lục Phóng: “Tôi muốn ngủ rồi.”
Lục Phóng không có chút phản ứng nào.
“Lục tổng, tôi nói tôi muốn ngủ.” Khanh Nhượng Nhượng kéo chăn.
Một lúc lâu sau Lục Phóng mới đứng dậy rời đi.
Sau khi trải qua chuyện lần đó, thái độ của Lục Phóng không có chút nào chuyển biến tốt, vẫn đối xử kiểu sai khiến, lạnh nhạt xa cách. Hơn thế nữa, Khanh Nhượng Nhượng còn bị quản nghiêm hơn, hoàn toàn trốn không thoát mí mắt Lục Phóng, dù là nàng đi nhà vệ sinh cũng phải báo cáo. Phải được Lục Phóng phê chuẩn, nàng mới có thể đi. Hơn nữa còn hạn chế thời gian, đi quá hai phút chưa trở về, sẽ có người đi nhà vệ sinh tìm nàng, khiêu vũ quá năm phút đồng hồ không trở về, cũng sẽ có người đi tìm nàng. Khiến cho Khanh Nhượng Nhượng đi vệ sinh mà như đi đánh giặc.
Có điều cho dù nói thế nào, sau khi trải qua chuyện này, Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy mẹ Lục Phóng hòa ái thân thiện hơn, có lẽ là thấy mình đáng thương.
“Nhượng Nhượng, ngồi xuống cùng ăn cơm đi.” Mẹ Lục Phóng mở miệng mời.
Khanh Nhượng Nhượng thụ sủng nhược kinh phải nhìn Lục Phóng một cái, anh ta không gật đầu, nàng cũng không dám ngồi.
“Ngồi đi.” Lục Phóng gật đầu.
Lúc này Khanh Nhượng Nhượng mới dám ngồi xuống, bữa tối hôm nay rất phong phú, còn có món tôm sông Khanh Nhượng Nhượng thích, xương sườn, vân vân, chỉ là nàng vừa nghe tới những đồ ăn này, trong dạ dày bắt đầu sôi trào, vội vàng che miệng chạy vào toilet.
“Con bé sao thế?” Mẹ Lục Phóng lên tiếng hỏi.
Lục Phóng đã đứng lên.
“Khanh tiểu thư bị nôn như vậy đã mấy ngày rồi ạ.” Trương mụ ở sau lưng trả lời.
“Không phải là con bé mang thai chứ?” Mẹ Lục Phóng lên tiếng hỏi. “Hai đứa không phải. . . . . .” Đây là nói với Lục Phóng.