Ngựa có lúc mất móng, người có lúc sẩy tay, đồng hồ báo thức cũng có lúc vang lên không đúng thời điểm.
Nhượng Nhượng chỉ kịp rửa mặt mà không kịp tắm chạy vội ra khỏi cửa, cô dùng hết tốc độ sét đánh khí thế chạy vào đại sảnh, khi tới thang máy, cô gặp ngay phải Lục Phóng.
Chỉ là cô thật sự không để ý nhiều, lễ phép cũng không có, trơ mắt nhìn cửa thang máy ở trước mắt mình từ từ khép lại. Cô khổ sở tựa vào cửa, còn kém một giây nữa thôi mà.
Nhượng Nhượng giơ tay lên, đồng hồ mua được ở quán ven đường trị giá 80 tệ, thời gian bây giờ là tám giờ 57 phút, nếu như cô thuận lợi lên được thang máy thì đã không tới muộn rồi.
Nhượng Nhượng bất lực hướng về phía cửa thang máy sáng loáng chiếu chiếu trước mặt của mình, nếu biết trước là sẽ đi muộn thế này, cô sẽ rửa mặt cẩn thận rồi mới đi, đáng thương cho cô khóe mắt vẫn còn chút xíu bột màu vàng. Nhượng Nhượng dùng ngón tay lau nhẹ bột đi. Cũng ở trên cánh cửa thang máy ấy cô thấy tổng giám đốc Lục đang chậm chạp bước vào thang máy chuyên dụng.
Nhượng Nhượng vì tiền thưởng chuyên cần của tháng này, cô đột nhiên xoay người, nhìn Lục Phóng với ánh mắt triền miên.
“Vị tiểu thư này.” Lục Phóng mở miệng nói, Lục Phóng đương nhiên lại lên tiếng, tâm Nhượng Nhượng nở hoa, không nghĩ tới anh ta sẽ mời mình đi cùng thang máy, xem ra người này cũng không tệ lắm, chân cô đang hướng tới thang máy của anh ta, chợt nghe thấy câu nói sau cùng.
“Sau này cô hãy rửa mặt sạch rồi mới đi làm.” Vẻ mặt Lục Phóng lạnh như băng, nghiêm túc nói, đây chính là vẻ mặt tiêu chuẩn của cấp trên khi khiển trách cấp dưới. Sau đó ngón tay của anh ấn lên nút khép thang máy.
Nhượng Nhượng xác định thang máy của anh ta đã đóng, mới dám hướng về phía cánh cửa kia thè lưỡi làm mặt quỷ.
Người này, dù ở trong trò chơi hay ngoài đời thực anh ta chưa bao giờ tốt bụng cả, cho đến bây giờ mình đều là bỏ đá xuống giếng, xem ra chính mình đã coi trọng anh ta.
Nhượng Nhượng tiếc hận cho tiền thưởng chuyên cần của mình, vừa đời thang máy chuyển xuống, đầu óc cô vừa chậm rãi chuyển động.
Thế nào mà mình đi muộn, Lục Phóng cũng đi muộn theo là sao?
Mắt Nhượng Nhượng chớp chớp, cảm thấy mình không nên suy nghĩ nhiều.
Ngày tiếp theo, cô khôi phục bình thường giờ làm việc, mỗi lần gặp Lục Phóng đều khom lưng cúi thấp chào một tiếng. “Chào giám đốc.” Nhượng Nhương thấy không bình thường, đồng hồ sinh học của cô và Lục Phóng thật hợp nhau quá.
Không riêng cô, Hòa Đa cùng Quả Quả cũng có chút kinh ngạc. Từ quả táo Newton đến lực vạn vật hấp dẫn, liên tưởng phong phú rồi kéo Nhượng Nhượng tới hỏi: “Nếu chị đây quen biết em lâu như lại hiểu rõ em, chị đã muốn nghi ngờ em cùng giám đốc ở chung hay không, mỗi ngày một trước một sau trùng hợp đến như vậy.”
Lúc ấy suýt chút nữa thì Nhượng Nhượng bị câu nói đấy dọa ngất, “Trừ khi mặt trời mọc đằng tây.” Đây là câu trả lời của cô.
Quả Quả dĩ nhiên sẽ không nghi ngờ bởi vì sự khác biệt giữa bọn họ quá lớn, hoàn toàn không cùng chung một thế giới.
“Giám đốc, chào buổi sáng.” Nhượng Nhượng có chút chột dạ mà chào hỏi khi không may lại đụng phải. Hôm nay cô lại dậy muộn, chủ yếu bởi vì không có tiền thưởng chuyên cần rồi, cô lười biếng thì có làm sao, chỉ là ông chủ bắt được nhân viên nhiều lần đi muộn là không tốt.
Anh đi qua Nhượng Nhượng một chút thì dừng lại, giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái, Nhượng Nhượng liếc nhìn, đây là Patek Philipe, vừa nhìn đã biết ngay giá trị xa xỉ, đồng hồ của người ta bằng một cái nhà đó, Nhượng Nhượng trong nháy mắt đã quyết định, dù anh ta có biết thân phận của mình trong trò chơi hay không, còn nhớ đoạn trò chơi đó hay không, cô đều muốn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Cô thuộc phòng nào? Trong vòng một tuần mà tới muộn những hai lần, công ty tốn tiền không phải mời về những người như thế.” Dáng người Lục Phóng cao nên từ trên cao nhìn xuống Nhượng Nhượng.
Nhượng Nhượng cảm thấy da đầu tê dại, người ta là đang giải quyết việc công, cô không có nửa câu oán hận, “Thưa giám đốc, sau này tôi sẽ không đi muộn nữa.” Nhượng Nhượng cảm thấy công việc này thật sự rất tốt, đặc biệt là phòng ăn của nhân viên, vì bữa ăn ở đây mà cô không thể mất đi công việc này.
:ục Phóng không lên tiếng, vạt áo anh phớt nhẹ gió qua mu bàn tay cô, để cô ở sau lưng đang vẽ thập tự giá, “A di đà Phật.”
“Nghe nói sáng sớm em đã bị tổng giám đốc mắng đến máu chó đầy đầu?” Vì bưng đĩa nên Quả Quả dùng cùi chỏ đụng Nhượng Nhượng.
“Ừm.” Lúc này cũng chưa lâu mà lưới buôn chuyện của chị Quả Quả đã rải khắp rồi, đúng là nhân tài, ở đâu cũng có chuyện. Nào có khoa trương như vậy, nhưng mà chỉ đúng một câu, cái gì mà máu chó đầy đầu? Cô nào biết Lục Phóng làm ra dáng lạnh nhạt xa cách với người xung quanh, nhưng chưa từng nói nặng lời với nhân viên, Nhượng Nhượng lại là một ngoại lệ.
“Cô gái nhỏ, chị khuyên em, thấy giám đốc Lục còn ở xa thì phải lách xa ra.” Quả Quả làm nét mặt “Nếu là người bình thường thì đừng hòng chị đây nói cho biết”.
Nhượng Nhượng từ trong cơm mà ngẩng đầu lên, phòng ăn A&E thu lệ phí hợp lý, đồ ăn phong phí, chất lượng cơm cũng cao, Nhượng Nhượng muốn buổi tối cũng được ăn cơm ở chỗ này. Ăn một tháng, chưa từng lặp lại các món ăn lần nào, cô đã rất thỏa mãn rồi. “ Chị Quả Quả, chị làm sao vậy, không phải giám đốc của chúng ta có rất nhiều người mến mộ - là lộc nhung sao?” Lúc này Nhượng Nhượng cảm thấy kỳ quái, mấy ngày nay chủ đề của Quả Quả và Hòa Đa đều vo ve xung quanh Lục Phóng.
Hòa Đa đưa ngón tay đặt giữa môi, ý bảo Nhượng Nhượng đừng nói chuyện, anh tỏ vẻ thần bí rồi xúm lại, thanh âm giảm thấp: “Chị Quả Quả là vì tốt cho cô đấy, chúng ta ở cùng nhau đã lâu như vậy, đừng nói tôi không nhắc nhở cô, sau này vẫn đừng nên chọc vào tổng giám đốc thì tốt hơn.”
Nhượng Nhượng nghe xong, làm ra vẻ, sau lưng nghiêm túc như vậy, nhất định là cất giấu bí mật gì đấy rất to lớn.
“Chúng ta vào công ty lâu như vậy, với năng lực của chị và Hòa Đa mà không tra được bất cứ xì căng đan nào của tổng giám đốc”. Quả Quả thần bí nói.
“Không phải đâu, trước đó em có thấy giám đốc với một nữ minh tinh nào đó trên báo mà?” Nhượng Nhượng nhớ tới tờ tạp chí sáu năm trước.
“Không phải, cái loại tin tức lá cải vậy mà em cũng tin, tư cách em quá thấp, không có bằng chứng cụ thể chúng ta không bao giờ tin, hơn nữa những tin tức kia đều được chứng thực là do nữ minh tinh kia mượn danh tên tuổi của tổng giám đốc để lăng xe rồi.” Hòa Đa ra vẻ xem thường Nhượng Nhượng. “Hơn nữa, cô nói mấy năm nay giám đốc đã gặp qua cái cô nữ minh tinh đó chưa?” Hòa Đa đụng vào khuỷa tay Nhượng Nhượng.
Nhượng Nhượng lắc đầu, đã lâu cô không xem tin tức giải trí.
“Chuyện như vậy tôi cũng đã điều tra qua, năm ngày sau khi có chuyện kia, mấy người không biết đắc tội với ai mà tất cả đều bị truy sát, theo tôi thấy ngoại trừ giám đốc của chúng ta là không có ai làm được những điều anh ta muốn. Máu tanh, thật là quá máu tanh!” Hòa Đa cảm khái, “Sáu năm trước giám đốc còn có mấy đóa hoa nhỏ, mấy năm nay không có một cô gái nào bên cạnh anh ta, cô nghĩ xem một người đàn ông đang rừng rực như vậy mà bên cạnh không có lấy một cô gái nào thì có nghĩa là gì?”
Nhượng Nhượng không nghĩ tới công nghệ buôn chuyện hiện nay là có đầy đủ cả chiều sâu và chiều rộng như vậy, tin tức của mấy năm trước cũng bị lật ra ngoài, còn được phân tích diễn giải, ngay cả nội tâm của Pục Phóng cũng không bỏ qua. “Điều này cũng dễ hiểu thôi, giám đốc của chúng ta giữ mình trong sạch, nói không chừng giám đốc của chúng ta có người trong lòng, mà một người đàn ông si tình hiếm có.” Nhượng Nhượng nghe thấy lời mình nói cô rất muốn hộc máu, dù tin “Không có núi, đất trời hợp một” cũng không thể tin Lục Phóng vạn năm si tình mà giữ mình trong sạch?
“Cô đọc quá nhiều tiểu thuyết tình yêu à?” Hòa Đa tỏ thái độ không thể cứu chữa với Nhượng Nhượng.
“Giám đốc ngay cả xì căng đan với đàn ông cũng không có.” Quả Quả lắc lắc ngón tay trỏ trên không trung.
Bọn họ bình thường khi thấy một người đàn ông mà không có xì căng đan với cô gái nào thì họ sẽ suy luận rằng anh ta đồng tính luyến ái, nếu ngay cả đàn ông cũng không có thì vấn đề này rất lớn.
“Hai người xác định?” Nhượng Nhượng rất hoài nghi tư cách của hai người này.
“Em cứ yên tâm một vạn lần đi, ngay cả đồ nhà bỏ đi của giám đốc Hòa Đa cũng đã xem qua, nguồn gốc mạng lưới buôn chuyện của chúng ta tuyệt đối chân thật.” Quả Quả tự hào nói.
Nhượng Nhượng uống nước lạnh, bị tràn sang khí quản, chợt ho khan.
“Sau đó thì sao?” Nhượng Nhượng không hiểu, mấy chuyện này thì có liên hệ gì tới Lục Phóng.
Quả Quả cùng Hòa Đa đem Nhượng Nhượng thành người trên trời rồi nhìn cô. “Giám đốc còn trẻ, đẹp trai, chức cao, nhiều tiền, không có quan hệ với phụ nữ, cùng đàn ông cũng không có quan hệ, cô nói anh ta là người có thể chọc được sao?” Hai người đều trăm miệng một lời.
“Chẳng lẽ anh ta có khiếm khuyết?” Nhượng Nhượng kêu lên.
Quả Quả cùng Hòa Đa cười với dáng xẻ giảo hoạt, “Chúng tôi không có nói đâu đấy.” Nhưng hình dáng kia thì xác định Nhượng Nhượng nói đúng.
Một người đàn ông thân thể có nhiều khiếm khuyết, trong suy nghĩ tính cách chắc sẽ có rất nhiều biến thái, đây là tư duy theo quán tính, và lại được chứng thực bởi định luật.
Nhượng Nhượng nhớ lại thói quen biến thái của Lục Phóng lúc ở trong trò chơi, cùng với năng lực vượt quá mức bình thường của anh ta, không thể không tin tưởng suy luận về anh ta. Chơi trò chơi mỗi người đều có một tâm tính, thực tế không dám làm cũng không có cách nào làm, ở trong trò chơi sẽ cố gắng nếm thử, thậm chí phóng đại đến trình độ kinh người.
Nhượng Nhượng hít một hơi lạnh, cảm thấy lạnh từ bàn chân lên đến đỉnh đầu, cảm thấy Thượng đế thật công bằng, cho Lục Phóng khiếm khuyết những cũng cho anh ta xinh đẹp và tài phú hơn người.
“Chúng ta đúng là không nên chọc tổng giám đốc.” Nhượng Nhượng kiên định gật đầu.
Quả Quả, Hòa Đa vỗ vai Nhượng Nhượng, trẻ nhỏ dễ dạy.