Khiết Phích Thiếu Gia

Chương 7: Chương 7: Thủ Đoạn Ác Ma Trong Truyền Thuyết (Hạ)




CHƯƠNG 19: THỦ ĐOẠN ÁC MA TRONG TRUYỀN THUYẾT (HẠ)

Tại sân học viện cùng xem mọi người bị phạt có hai nhóm người nữa. Trong đó một đám sắc mặt tái nhợt, trên mặt có điểm may mắn lại vừa có điểm lo lắng kì quái, nhưng tất cả đều có hành động giống nhau – nhìn đám học viên đang chạy nhanh ở sân thể dục mà xót. Không phải nói, bọn này cũng là học viên Hoành Vũ học viện, nhưng may mắn không ở lớp jk105 (học viện Ai Lý tổng cộng có ba lớp liên minh đệ tử, phân ra làm jk104, jk105, jk106; học viện Đức Lợi cũng có ba lớp liên minh đệ tử là jk101, jk102, jk103, đệ đệ của Vân Tả Ý là Vân Vũ Chí đang học lớp jk103);

Còn một đám người ăn mặc xa hoa, vừa nhìn là biết là lũ quý tộc chẳng ra gì, biểu hiện hoàn toàn tương phản, hoàn toàn là vui sướng khi nhìn người khác gặp họa. Bọn chúng là người thường bị bọn Thang Mộc giáo huấn, nhưng lại không tìm ra cơ hội trả thù, đánh thì không lại, mà cũng không thể dùng thế lực gia tộc ở trong học viện này trả thù. Hơn nữa, bọn họ cũng không biết vì sao, dùng tiền bạc hối lộ giáo viên học viện để giáo huấn lũ thường dân kia, bắt bọn chúng hiểu được cái gì là chênh lệch thân phận, dùng trăm phương thức đều không thể làm gì được bọn Thang Mộc, còn có mấy lần bị viện trưởng gọi tới giáo huấn một trận. Tuy rằng bọn họ nghi ngờ bọn Thang Mộc che giấu thân phận quý tộc, nhưng mặc cho tra cứu tư liệu kiểu gì cũng không ra được, đành gạt đi ý nghĩ kì lạ kia . Bọn Thang Mộc chẳng qua là lũ dân thường có vận khí tốt mà thôi, nhưng ngay cả vậy, bọn chúng cũng hiếm khi nào trên cơ được Thang Mộc. Hôm nay được nhìn thấy bộ dáng chật vật như vậy, đương nhiên phải kéo tới chê cười. Thấy bọn quý tộc thỉnh thoảng lại cười rộ lên coi thường, mọi người lớp jk105 đều tức giận, nhưng thời gian không còn nhiều, không còn dư mà để ý tới những kẻ đó, chỉ có thể nén giận chạy tiếp, tự nhủ sau mà gặp lại, chắc chắn phải dạy bảo lũ đó cho ra trò…

———- ————

“Bang bang…Bang bang…tiếng đập cửa đột nhiên vang lên làm Ai Đấu vừa mới nhàn nhã giở tờ nhật báo liên minh ra coi đã bị dọa thiếu điều muốn rớt xuống ghế, Ai Đấu vội vàng ngồi dậy, đem tờ báo quẳng lên đống tài liệu dày ở bên cạnh, chỉnh lại áo quần, nhìn lại xem có gì ảnh hưởng tới hình tượng sau này không, mới ra bộ dáng nghiêm túc học viên thường thấy, mở miệng nói:

“Mời vào”

Nhóm sứ giả bảo vệ người đẹp nghe thấy giọng Ai Đấu, thần trí tỉnh lại đôi chút. Bọn họ đang làm cái gì đây, nơi này là phòng hiệu trưởng. Viện trưởng Ai Đấu bình thường rất nghiêm khắc, nhìn bọn họ nháo như vậy sẽ phản ứng ra sao…nghĩ vậy liền toát mồ hôi lạnh, nhưng viện trưởng đã biết bọn họ tới đây rồi, có hối hận cũng không kịp nữa, chỉ có thể tiếp tục tiến tới mà thôi. Nghĩ bụng, nhóm sứ giả bảo vệ người đẹp đẩy cửa vào phòng hiệu trưởng, nhưng động tác đã chậm rãi hơn.

“Chào viện trưởng…” vào phòng hiệu trưởng, mọi người tâm tư xúc động, những lời muốn nói không sao thốt ra nổi, nhất là nhìn tới sắc mặt Ai Đấu rõ ràng không thể nói là tốt. Câu hỏi đều biến thành câu vấn an.

“À, sớm như vậy các ngươi tới có chuyện gì, lần sau gõ cửa thì phải có lễ độ một chút, tôn chỉ của trường chúng ta là tôn trọng lễ phép, các người như thế coi được sao?” Ai Đấu mười phần tức giận, tờ báo vừa tới sáng nay hắn chỉ mới lật xem tiêu đề về thị trường chứng khoán của Vân Thị thì lũ học viện này ầm ầm kéo vào. Phải biết rằng, hắn cũng mua một ít cổ phiếu của Vân thị, giá chứng khoán tốt xấu ra sao đều ảnh hưởng trực tiếp tới lương hưu về sau của hắn. Hắn dạy dỗ học viên không biết lễ phép khi nào vậy.

“….Vâng….” Hộ hoa sứ giả nhất loạt đều cúi đầu nghe mắng.

“Tốt, thế nói coi có chuyện gì mà các ngươi kích động như vậy?”

“…Ách…là như vậy, viện trưởng, có rất nhiều học viên phải chạy ở sân thể dục. Chạy rất lâu, không chạy nhanh không được, không được ngừng lại. Chúng ta ngờ rằng có thầy giáo vô lương tâm dùng cách xử phạt thể xác với học viên.” Một người tinh thần trượng nghĩa đứng ra nói.

“Hả? Có chuyện này sao?” Ai Đấu nghe được cũng sửng sốt, giáo viên nào lớn gan như vậy, dám qua mặt hắn phạt học viên.

“Đúng vậy, chúng ta đều thấy. Ghê tởm hơn, hắn còn không tha cho cả nữ sinh.” Nói tới đây, vị học viên trọng nghĩa khí kia lại kích động lên.

“Thật đúng là nực cười, có những học viên nào bị phạt a?” Ai Đấu tuy tức giận, nhưng hắn cảm thấy có điểm khác lạ, vì thế, càng hỏi thăm cẩn thận.

“Có Thang Mộc…Tây Lâm…”

“Có Mễ Thiên…”

” Còn có…… Ai Ti……”

” Có…… Bạch Lỵ……”

” Còn có……”

Ai Đấu vừa hỏi tới, mấy sứ giả đã liên tiếp kể tên người đẹp của mình.

Ai Đấu càng nghe càng thấy lạ, những người này không phải là liên minh đệ tử sao? hơn nữa đều là học viên của lớp jk105. Nhớ chuyện hôm qua Vân Tả Ý vừa tới nhậm chức, mà Vân Tả Ý lại có đủ thứ tin đồn, đem mấy chuyện này liên kết với nhau, Ai Đấu liền hiểu ra ngay vấn đề. Ý nghĩ cho gọi giáo viên kia lên đây trách tội bay biến mất, ngược lại còn có điểm trách móc đám học viên trước mặt này. Cũng may là hắn hỏi han cẩn thận, không thì cái gì cũng không biết, chạy đến trước mặt Vân Tả Ý hỏi tội sao? nghĩ tới tiền đồ sáng lạng của mình suýt chút nữa bị lũ học viên này phá hoại, hắn liền tức giận không biết thả vào đâu.

“Có… à….” Rốt cuộc, mọi người cảm thấy sắc mặt Ai Đấu có điểm khác khác, thanh âm dần nhỏ lại.

“Hừ, mấy người bọn Thang Mộc hống hách không chịu nổi. Sư phụ có cho bọn họ hưởng một chút đau khổ cũng không sao, các ngươi đều lớn cả rồi mà như trẻ con, bộ dáng chẳng có chút trầm ổn gì, để người ta thấy được thì biết ăn nói thế nào về chất lượng dạy học đây…Các ngươi….các ngươi…” Ai Đấu nghiêm sắc mặt mắng to.

Đám sứ giả bị thái độ của viện trưởng làm cho chóng mặt, không phải vừa rồi còn cảm thấy thực phẫn nộ về cách xử phạt với học viên sao? Sao thái độ lại đột nhiên thay đổi, Họ không hiểu sao mà bị mắng, nhưng nhìn tới bộ mặt hầm hầm của viện trưởng, tất thảy đều đứng yên ngoan ngoãn nghe dạy bảo.

“….Các ngươi…, hừ, chuyện hôm nay, tất cả người nào tham gia đi nhổ cỏ sân thể dục một tuần cho ta…đúng rồi, về sau nếu nhìn thấy bọn Thang Mộc bị phạt thì cũng đừng có chạy tới đây. Đó là ta cho phép.” Vốn nghĩ Vân Tả Ý chỉ trừng phạt nặng bọn Thang Mộc lần này để răng đe, sẽ không còn lần sau nên Ái Đấu mới thốt lên những lời này.

“…” Đám sứ giả bảo vệ người đẹp không nói nổi ra lời, bị phạt như vậy thực khóc không ra nước mắt.

———— ———-

Vân Tả Ý ngồi đợi trong phòng đặc biệt của lớp jk105, nhìn xuống lớp học chẳng có bóng học viên nào; nhìn đồng hồ, chỉ còn 15 giây; mở sổ điểm danh, có một người vắng mặt – Vị Phi

Vị Phi sao? Được lắm, có lẽ hôm qua ta không để ý tới ngươi a, ngày đầu tiên ta tới lớp đã vắng mặt, thật đúng can đảm, không biết….

chương 20 : kiếp sống giáo sư ( Nhất)

Một mảnh thanh âm ồn ào truyền đến, chỉ chốc lát sau, tất cả học viên lớp jk 105 cước bộ tả tơi ôm vở chạy đến phòng học. Có vài người bởi vì rốt cục đã chạy tới mục tiêu, tinh thần thả lỏng thiếu chút nữa té ngã xuống…… Sau một khoảng tời gian rối ren vất vả, mọi người đều đến phòng học đúng thời gian quy định, tìm vị trí của mình nhưng bọn họ không ai ngồi xuống. Một phần phải đợi người kia cho phép, một phần do lớn lên trong khoa học biết rõ sau khi kịch liệt vận động không thể lập tức ngồi xuống. Vì thế tuy rằng đều sắp kiên trì không được, hay cho dù có người kiên trì không được mà quỵ xuống dưới, người bên cạnh cũng sẽ hỗ trợ đỡ một phen.

Vân Tả Ý nhìn đến bọn họ biết cách săn sóc sức khỏe không nói thêm gì, để yên cho họ nghỉ ngơi một hồi, vừa ngầm đánh giá trình độ vũ kỹ của bọn họ. Chạy bộ là vận động đơn giản nhất nhưng có thể phản ánh trình độ một người. Học viên liên minh đều học võ, mau chóng hiểu biết trình độ từng đệ tử để tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, là phương án được Vân Tả Ý đặt ra để dạy học.

Sau quan sát kết quả là: Trình độ vũ kỹ của lớp này không tồi, bỏ qua Tây Lâm cùng mấy nữ sinh, đại bộ phận đều đạt tiêu chuẩn. Trong đó có ba người giỏi nhất, ba người này hắn đều có ấn tượng, dường như kêu là Thang Mộc , Khiếu Minh , Lao Lạp . Hiện tại trừ bỏ vắng mặt một người, những người khác hắn đều đại khái hiểu rõ về vũ kỹ, kế tiếp sẽ xem văn của bọn họ thế nào. Thấy thời gian nghỉ ngơi đã kha khá ,liền lên tiếng :

” Tất cả mọi người làm tốt lắm, không ai trễ giờ. Hiện tại tất cả đem bài tập giao nộp lên bục giảng , phân loại xong về chỗ ngồi của mình .”

Đệ tử jk 105 nhìn nhau một lát, rốt cục vẫn là không dám phản kháng quyền uy của Vân Tả Ý , lục tục đem bài tập tới bục giảng . Cái vẻ mặt biểu tình không nỡ buông tay, người không biết chuyện còn tưởng bài tập trên tay bọn họ là bảo bối gì đâu.

Vân Tả Ý nhìn hết một vòng, bài tập đều giao lên đây, ngay cả tập của học viên vắng mặt cũng bị bạn cùng phòng của hắn mang lên. Hiện tại nhiệm vụ cũng chỉ ngồi sửa bài tập.

Cầm lấy một quyển trước mặt, mới vừa mở ra trang thứ nhất, chân mày Vân Tả Ý đã nhướng lên một chút. Đây là cái gì? Một mặt giấy tràn đầy câu hỏi đề bài mà chỉ viết giải có hai đề, hơn nữa là một đề điền vào ô trống, một đề là giải sai. Vân Tả Ý cố gắng nhịn cơn tức muốn đem đệ tử này lôi ra bầm dập cho hả giận, không ngừng dặn chính mình “xúc động là ma quỷ, xúc động là ma quỷ”…… Nhịn nửa ngày rốt cục nhịn đi xuống, giở đến trang thứ hai, mặt Vân Tả Ý càng đen. Vì chứng thật chính mình phán đoán, hắn rất nhanh bắt tay giở nhanh hết cuốn tập, quả nhiên trừ bỏ vài trang đầu còn viết giải mấy đề, còn lại đều là bỏ trống. Vân Tả Ý mặt lạnh lùng nhìn thoáng qua tên tác giả — Lao Lạp . Sau đó theo trên bàn giáo viên lôi ra các bài tập khác của Lao Lạp , một quyển lại một quyển lật xem.

Phía dưới chúng đệ tử thành thành thật thật ngồi lo lắng đề phòng nhìn Vân Tả Ý càng đổi vở, sắc mặt càng kém. Tuy rằng khuôn mặt hé ra đẹp như thiên tiên, nhưng ở thời điểm này vẫn là thực dọa người. Tất cả mọi người không khỏi cầu nguyện bài tập mà Vân Tả Ý đang lật xem không phải là của mình.

Trong sự yên lặng trước cơn dông, tiếng nói chợt vang lên:

” Lao Lạp ”

” A, có mặt ” Lao Lạp bị hoảng sợ, vội vàng đứng lên, trong lòng thầm mắng như thế nào xui thế, nhiều người không tìm lại tìm trúng ngay mình. Cùng hắn tương phản chính là trong phòng học vang lên một trận thanh âm thở ra nhẹ nhõm.

” Đây là bài tập của ngươi? Vì cái gì có nhiều thời gian như vậy chỉ làm được một chút? ” Thanh âm nhè nhẹ kìm nén tức giận, ân cần thăm hỏi.

“……” Lao Lạp cúi đầu nghe mắng, một câu cũng không dám đáp. Kỳ thật hắn căn bản là không viết, một chút chữ trong đó là tối hôm qua hắn tranh thủ bổ sung vào.

” Không nói lời nào. Kia cũng chính là không phản đối.” Vân Tả Ý trong thanh âm lộ ra nguy hiểm cảm giác.

“……”

Lao Lạp trong lòng tuy rằng muốn nghĩ nhièu lý do biện minh, nhưng hắn quả thật không lời nào để nói.

” Nếu không phản đối, vậy đem bài tập cầm làm lại. Trong vòng 3 ngày giao cho ta, phải chính mình viết, viết xong ta sẽ kiểm tra ngươi. Nếu ta phát hiện có người giúp ngươi làm, hoặc là cho ngươi sao đáp án, người sẽ nhận xử phạt.”

” A……” Lao Lạp hiện tại vạn phần hối hận rồi. Biết sẽ như vậy, hắn nhất định cố làm ra vẻ tội nghiệp. Bây giờ phần lớn các câu hỏi hắn đều không hiểu thì làm sao mà giải đây?…

Lao Lạp cúi đầu, vẻ mặt khóc không ra nước mắt đi lấy bài tập. Mọi người thì kinh hãi lo lắng kế tiếp chính là mình.

Vân Tả Ý xử lý xong một người, mở tiếp ra bài tập người thứ hai. Này so với tên trước đỡ hơn nhiều , mỗi mặt đều viết, nhưng cũng chỉ viết giải một hai đề, nhìn xem tên– Khiếu Minh . Hắn truy những bài tập khác của Khiếu Minh . Đều trình bày giống nhau, mỗi mặt đều viết, nhưng viết cũng không nhiều. Trên cơ bản giải đáp chính xác đạt tới 90%, nhưng điều này lại tạo cho hắn nghi hoặc. Giải chính xác 90% như thế nào chỉ viết có mấy đề trong một trang ? Trực giác nơi này có vấn đề, hắn tìm được rồi bài tập của vài tên bạn cùng phòng. Xem xong, Vân Tả Ý tức giận bừng bừng, bạn cùng phòng với hắn có người giải y chang, người này tên Tây Lâm. Nhưng cái này chưa tính là gì, điều đáng giận là chữ viết trên các quyển tập y chang nhau. Tuy chữ viết cố tình cải biến một chút, nhưng như thế nào có thể lừa quá cặp mắt từng làm đặc vụ cảnh sát như hắn .

chương 21 : kiếp sống giáo sư ( Nhị)

” Tây Lâm , Khiếu Minh , Bạc Mộ, Thang Mộc ” Vân Tả Ý kìm nén tức giận, lạnh lùng lên tiếng.

Toàn thể đệ tử jk 105 bị dọa run lên, về phần mấy tên bị điểm đến lại càng không thể nói.

Bọn Thang Mộc run run đứng dậy, có loại cảm giác tai vạ đến nơi, chuyện của bọn họ sẽ không bị phát hiện chứ.

” Tây Lâm , Thang Mộc , Bạc Mộ, Khiếu Minh , các ngươi biết ta vì cái gì tìm các ngươi không?”

” Không biết……” Tuy rằng đoán được có thể là chuyện sao chép bài tập, nhưng chưa có xác minh rõ, mọi người vẫn mang chút tâm lý may mắn, vì thế bọn họ lựa chọn cách trả lời làm cho bọn họ sau này vạn phần hối hận.

” Thật sự không biết? Hừ, vậy nhóm các ngươi nói bài tập này là gì?” Vân Tả Ý nhận ra mấy người này muốn giả bộ vô tội trước mặt hắn .Bây giờ nghe bọn họ trả lời, lửa giận càng tăng lên.

Quả nhiên, một tia may mắn cuối cùng bị đánh nát, bọn Thang Mộc như nhập vào hầm băng, trong lòng thấu lạnh thấu lạnh.

” Không phản đối? Vậy ta nói. Sao chép bài tập phạm vào nội qui 106 của học viện. Mà Tây Lâm , ngươi cư nhiên còn giúp bọn họ viết, xem ra đệ tử lớp chúng ta thật đúng là hiểu được đoàn kết hữu ái a.” Vân Tả Ý càng nói càng giận, cuối cùng đem lửa giận phát đến toàn bộ jk 105

Mọi người không dám phản kháng Vân Tả Ý , ngoan ngoãn chịu mắng, nhưng đối với mấy người Thang Mộc sẽ không giống vậy. Một đám đều đem hung ác ánh mắt hướng bọn họ, nếu không phải vài tên kia sao chép bài, bọn họ có thể bị mắng sao? Kỳ thật mấu chốt không ở chỗ bọn họ không sao chép, mà là không ai cho bọn họ sao, trong phòng không có đệ tử ngoan hiền giống Tây Lâm . Hiện tại để có được vài dòng chữ ít ỏi trong tập, bọn họ phải thức trắng đêm, vắt cạn đầu óc. Cho nên nghe đến bọn Thang Mộc chẳng phải làm gì đã có người ta viết giùm, trong lòng ghen tị không thôi……

“……” Đáng thương mấy người Thang Mộc, không chỉ phải thừa nhận ánh mắt lạnh như băng của Vân Tả Ý , còn muốn nhận ánh mắt hung ác đến từ đồng bào. Áp lực tâm lý thật lớn a!

” Hừ, các ngươi đem bài tập làm lại. Nếu ta phát hiện vẫn còn gian dối , các ngươi tự nghĩ đến hậu quả đi. Kỳ hạn là 3 ngày, viết xong sẽ được ta kiểm tra giống như Lao LẠp. Tây Lâm , ngươi không cần viết lại bài. Ta tin tưởng ngươi đã tự mình làm bài tập. Nhưng do đồng lõa giúp bọn họ, ta xử phạt ngươi đem lịch sử liên minh sao một lần, trong vòng năm ngày giao cho ta, tin tưởng lần này ngươi không có thời gian đi giúp trợ bọn họ. Còn có, người sao chép bài tập và người giúp người khác sao chép bài, theo nội quy học viện ghi rõ, bị phạt quét dọn thư viện học viện một tháng. Năm ngày sau các ngươi bắt đầu chấp hành đi.”

Tuy rằng tức giận phi thường, nhưng Vân Tả Ý rất nhanh khống chế được xúc động, khôi phục biểu tình lạnh lùng, rất nhanh làm ra liên tiếp xử phạt, có vẻ thuần thục vô cùng. Từ điểm này thấy rõ hắn trước kia cũng thực hiện không ít loại sự tình này, phong phạm của Ác Ma Hội trưởng mở ra không bỏ sót.

Phía dưới đệ tử lăng nghe mà lông tơ đứng thẳng. Năm ngày sao một lần lịch sử liên minh, lịch sử liên minh có bao nhiêu thời đại? Có thể nói như vậy, nếu có người cầm liên minh lịch sử gõ nhẹ một chút đầu người khác, người này nhất định là không chết cũng bị thương. Trong vòng năm ngày sao một lần lịch sử liên minh, kia quả thật là không có thời gian xen vào sự việc khác. Không chỉ là không có thời gian quản việc khác, ngay cả ăn cơm, thời gian ngủ đều phải tranh thủ đến.

Về phần quét tước thư quán, kia lại chuyện mà tất cả mọi người không muốn làm– Bởi vì sách trong thư quán nhiều lắm. Cuốn nào cũng dày cộm, nhất là sách trong thư quán của tổng viện có một loại khí chất khiến cho người ta có cảm giác thái sơn áp đỉnh (bị núi Thái Sơn đè lên đầu). Đi vào tra sách mà nơm nớp lo sợ đề phòng, lo lắng giá sách cao mấy chục thước kia sẽ ngã xuống, hoặc có một hai quyển sách không đứng vững, đột nhiên rơi xuống. Cho nên nói, người nào muốn đi thư quán phải chuẩn bị tốt tâm lý, bọn họ chỉ đi quá một lần thư quán của tổng viện là sợ suốt đời không dám đi. Hoàn hảo Ai Lý học viện chỉ là một phân viện, hơn nữa cũng không phải phân viện lớn, thư quán cũng không có khủng bố như tổng viện .

Nhìn Vân Tả Ý khinh đạm, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra trừng phạt khủng bố như vậy, mọi người ở trong lòng lại một lần nữa nhắc nhở chính mình, về sau Vân Tả Ý bắt bọn họ làm chuyện gì, nhất định phải cẩn thận gấp bội, phải làm đến so với yêu cầu nguyên bản của Vân Tả Ý còn tốt hơn……

Nếu Vân Tả Ý biết ý nghĩ trong lòng bọn họ, đại khái sẽ cảm thán: quả nhiên “côn bổng giáo dục”(giáo dục cứng rắn) hiệu quả tốt nhất, sau đó sẽ tăng thêm độ mạnh xử phạt ……..

Tây Lâm sắc mặt tái nhợt tiếp nhận trừng phạt. Mặc dù trong năm ngày sao lại lịch sử liên minh sẽ cực kỳ vất vả, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng cũng không phải không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ. Với tính cách hướng nội của hắn, sức chịu đựng tốt lắm, sẽ dễ dàng hoàn thành .

Bọn người Thang Mộc cũng ngoan ngoãn cầm lại bài tập của mình, ngồi xuống vị trí đầu, giống như Lao Lạp cùng nhau vùi đầu phấn đấu.

Vân Tả Ý xử lý xong bọn Thang Mộc, cầm lấy tiếp theo quyển vở khác. Thời gian từ từ trôi đi trong tiếng cầu cầu nguyện của tập thể đệ tử jk 105 …….. Mỗi người đều bị Vân Tả Ý kêu đứng lên mắng một chút, bài tập của mọi người đều không làm cho Vân Tả Ý vừa lòng. Tuy rằng không còn phát hiện gian lận như bọn Thang Mộc, nhưng cách làm bài đều tương tự như Lao Lạp, chỉ viết một chút, chữ viết khó coi, sai đề hết bài này đến bài khác…… Sai sót tầng tầng lớp lớp…thẳng đến…..

chương 22: kiếp sống giáo sư ( Tam)

Vân Tả Ý nhìn bài tập với chữ viết rất xinh đẹp, cơ hồ hoài nghi chính mình nhìn lầm rồi. Hắn phê chữa cả đống bài, không có một quyển nào có chữ viết dễ nhìn cả. Tâm tình của hắn đã không tốt, lại xem đống chữ khó coi, trách sao hắn càng thành “ác ma”. Một thời gian dài chữ viết khó coi như vậy, trong đầu hắn đã hình thành tiềm thức lớp jk 105 này chữ viết rất khó xem. Bây giờ đột nhiên gặp một quyển chữ xinh đẹp, đương nhiên sẽ hoài nghi có phải hay không mình hoa mắt hoặc là xuất hiện ảo giác?

Sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu, Vân Tả Ý có thể xác định hắn không có hoa mắt, cũng không có xuất hiện ảo giác, lớp của bọn họ thật sự có một vị đệ tử có chữ viết đẹp lắm… Thật sự có một vị đệ tử……, thật sự có một vị đệ tử…… Đệ tử giỏi như vậy đương nhiên Vân Tả Ý phải nhớ kỹ tên của hắn.

Trở lại bìa mặt xem tên ai- Hồng Mân , sao? Hồng Mân …… Dường như là tên con gái. Trong nháy mắt nghi vấn lúc trước được giải quyết dễ dàng. Nguyên lai là con gái, khó trách chữ viết rất thanh tú, nguyên lai là con gái a…… Vẫn là con gái còn thật sự nghe lời…… Vân Tả Ý cẩn thận phê chữa bài tập của nữ sinh Hồng Mân này.

Không tồi, không tồi…… Ân, ý tưởng giải đề tốt lắm…… Loại này phương pháp…… Ân…… Ý tưởng giải pháp này rất mới mẻ…….

Bởi vì Hồng Mân trừ bỏ mấy đề không biết làm, các đề khác đều viết xong, cho nên thời gian phê chữa dài hơn.

Tập thể đệ tử lớp jk 105 nhìn thấy, qua thời gian dài như vậy, Vân Tả Ý đều không có đổi một quyển khác, thỉnh thoảng cầm lấy bút viết cái gì đó ở trên mặt. Biểu tình bình tĩnh của Vân Tả Ý làm bọn họ không nhìn ra cái gì, bất an lan tràn ở trong lòng mọi người, cầu nguyện càng thành tâm hơn……

” Hồng Mân ” . Thật lâu sau mới nghe Vân Tả Ý gọi, dưới bục giảng mọi người hoảng sợ, nghe đến không phải tên chính mình đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ có người bị điểm danh Hồng Mân là ngoại lệ .

Hồng Mân đứng lên, thoạt nhìn cũng thực sợ hãi Vân Tả Ý , nhưng kỳ quái chính là trên mặt nàng cũng không giống những người bị kêu lên bục mà tái nhợt, ngược lại là đỏ bừng. Trên mặt hiện diện vẻ kích động khó hiểu, giống như một fan nhìn đến thần tượng.

Vân Tả Ý thấy nữ sinh Hồng Mân này, cũng thầm khen một tiếng. Đây là mẫu tiểu thư khuê các , danh môn thục nữ. Da thịt trong suốt trắng noãn , đôi mày dáng liễu xinh đẹp, hai mắt sáng ngời lóe ra nét hồn nhiên, cái mũi lả lướt khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận như anh đào. Hơn nữa trên người như ẩn như hiện vẻ cao quý. Đây là cô gái dù đi đến đâu cũng sẽ thành tiêu điểm của mọi người.

” Hồng Mân , ngươi đi lên một chút.”

” Vâng ” Nghe Vân Tả Ý kêu, Hồng Mân dù hơi hơi sợ nhưng vẫn khởi dũng khí đi lên bục giảng.

Dưới đài tất cả mọi người cầu nguyện cho vị đệ tam mỹ nữ của học viện Ai Lý . Dù nàng đáng thương nhưng không ai có lá gan trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân. Dù sao, sau khi cứu mỹ nhân, phải còn mệnh mới có thể làm anh hùng.

” Hồng Mân , ngươi làm bài tập rất tốt.” Vân Tả Ý hiếm khi khen một chút người khác, ngay cả vị đệ đệ thương yêu nhất của hắn cũng rất ít khi khích lệ.

” A?…… Này…….” Vốn chuẩn bị nhận sự phê bình nghiêm khắc, Hồng Mân bị lời khích lệ không ngờ này dọa ngây cả người, lắp bắp nói không ra lời.

” Ngươi viết tốt lắm, tin tưởng lúc bình thường ngươi nhất định bỏ rất nhiều thời gian dụng tâm làm, rất nhiều giải pháp đều tốt lắm. Đến đây , ngươi xem mấy đề này, nơi này, nơi này ngươi không có lý giải chuẩn xác, nên sửa lại như vầy…như vầy….Còn có nơi này……. Tốt lắm, ngươi làm sai đề mục cũng chỉ có nhiêu đó. Đúng rồi, còn có mấy đề bị bỏ trống, ta xem kỹ lại quả thật rất khó, ta đem cách giải đều viết ở bên cạnh, trở về tự mình nhìn xem. Nếu có chỗ chưa hiểu, tùy thời có thể tới tìm ta, được chứ? ” Vân Tả Ý thật sự chỉnh sửa cho Hồng Mân.

” Vâng, có thể.”

Hồng Mân mặt đã muốn hồng thành quả táo chín. Vừa rồi Vân Tả Ý giảng giải gì nàng cơ hồ đều không có nghe vào tai. Trước mắt mình là khuôn mặt đẹp trai siêu cấp, có mấy nữ sinh có thể bảo trì bình tĩnh. Hơn nữa Vân Tả Ý quả thật có hết thảy điều kiện của một bạch mã hoàng tử — bề ngoài tuấn mỹ tuyệt luân, khí chất lãnh khốc, thân thế thần bí, học thức sâu rộng……

Trước kia, khi Tả Ý bắt đầu nhập học tại Hoành Vũ học viện , hắn nhanh chóng trở thành mĩ nam nổi tiếng nhất trường . Số người bị hắm mê hoặc không đếm xuể . KHông biết có bao nhiêu đàn chị, Hội trưởng nằm mơ đều hô tên hắn. Mỗi ngày thư tình thu được có thể lấy xe tải đến chở. Nhưng là Vân Tả Ý rất nhanh tỏ rõ năng lực mình, lấy biểu hiện xuất sắc trở thành Hội trưởng học sinh . Hội trưởng học sinh có thể nói là một vị trí cao không thể với tới. Dù sao người có thể trở thành một trong các Hội trưởng hội học sinh sinh, sẽ có cỡ nào vĩ đại , tất cả mọi người biết rõ. Vân Tả Ý bất tri bất giác tạo ra một khoảng cách với mọi người. Hơn nữa tác phong làm việc, tính cách của hắn làm cho thanh danh ác ma xâm nhập lòng người, dần dần những người từng mê luyến theo đuổi hắn, biến thàn e ngại hắn, chỉ còn dám tưởng niệm trong lòng……. Đến lúc sau nữa , e ngại hắn lại trở thành một loại phản xạ có điều kiện……

Hồng Mân nhập học cùng năm với Vân Tả Ý nhưng không cùng lớp. Tuy rằng như thế, Hồng Mân có nhiều cơ hội nhìn thấy Vân Tả Ý hơn so với người khác. Cùng chúng đàn chị, bạn bè, Hội trưởng giống nhau bị Vân Tả Ý mê đến đầu óc choáng váng, vừa thấy Vân Tả Ý liền mặt đỏ. Nhưng do xung quanh hắn luôn có một đoàn sứ giả bảo vệ người đẹp ,lá gan nàng lại nhỏ, mỗi ngày chỉ dám vụng trộm ngắm nhìn Vân Tả Ý…..

chương 23 : kiếp sống giáo sư ( Tứ)

Sau Vân Tả Ý lại trở thành Hội trưởng hội học sinh, nàng càng không dám tiếp cận . Điều đáng mừng là Vân Tả Ý lên làm Hội trưởng, dùng thủ đoạn lôi đình làm cho trước kia những kẻ vẫn vây quanh hắn cũng không dám tái quấn quít lấy hắn, loại hiện tượng này làm cho nàng thật cao hứng. Nhưng mỗi ngày nàng chỉ có thể nhìn bóng dáng Vân Tả Ý , thậm chí Vân Tả Ý từ đầu đến cuối cũng không biết có nàng tồn tại, loại tình huống này lại làm cho nàng rất thống khổ. Ngày một ngày càng gầy yếu, ngày một ngày càng trầm mặc không có trước kia hoạt bát lanh lợi.

Cha mẹ nàng nhận ra sự khác thường của con mình, sau khi điều tra cẩn thận đã biết rõ nguyên nhân. Mặc cho phản kháng, đã đem nàng ly khai Vân Tả Ý đến học tại tinh cầu gxj365 xa xôi hẻo lánh này. Không nghĩ tới nàng lại gặp được Vân Tả Ý , ngày hôm qua Vân Tả Ý đến lớp học thông tri hôm nay phải kiểm tra bài tập cùng phòng ngủ, Hồng Mân vẫn không dám tin người kia thật là Vân Tả Ý . Đến khi tự mình kiểm chứng nhiều lần mới thực sự tin không phải ảo giác. Nàng thức trắng suốt đêm qua chỉ để tưởng tượng cảnh tượng gặp gỡ Vân Tả Ý hôm nay………

Lần đầu tiên được gần gũi tiếp xúc bạch mã vương tử trong lòng, Vân Tả Ý vì nàng mà nhiệt tình giảng giải bài tập, nàng quả thực không thể tin được. Vân Tả Ý cũng có thời điểm ôn nhu như vậy, sẽ khen nàng làm tốt lắm..…. Nguyên lai bạch mã vương tử cũng không phải là một kẻ lãnh khốc, hạnh phúc nhất thời tràn ngập tràn đầy trong lòng.

” Tốt lắm, ngươi quay về chỗ ngồi đi.” Vân Tả Ý lên tiếng đánh gảy của suy nghĩ lung tung của nàng.

“…… vâng ….. vâng….” Hồng Mân lắp bắp đáp, khuôn mặt dường như bị thiêu cháy.

Mặc dù Vân Tả Ý có điểm kỳ quái mặt Hồng Mân sao hồng như vậy? nhưng hắn cũng không có miệt mài suy nghĩ, chỉ cho rằng Hồng Mân là tiểu cô nương thẹn thùng, một chút cũng không nhận thức ai là đầu sỏ gây nên chuyện.

Vân Tả Ý xử lý xong bài tập của Hồng Mân liền lấy tiếp bài của đệ tử khác. Dù sao hôm nay một ngày phải phê xong tất cả bài tập, thời gian vẫn còn ít quá……

“…… Rộtttt …Rộttt…… ………”

Trong phòng học không biết theo địa phương nào truyền ra một tiếng lại một tiếng quái thanh, hơn nữa còn có dấu hiệu càng lúc càng lớn. Thấy Vân Tả Ý chẳng quan tâm thăm hỏi, rốt cục, một đệ tử nhịn không được nhỏ giọng hỏi:

” Hội trưởng , chúng em có thể đi ăn cơm trưa không?” Trời ạ, buổi sáng hôm nay hắn chưa ăn miếng điểm tâm nào đã bị ác ma kiểm tra phòng rồi, còn bắt bọn hắn chạy 10 vòng quanh sân nữa chứ. Hiện tại đã muốn là buổi chiều, thời gian ăn cơm trưa đều đã qua mà Vân Tả Ý vẫn không có một chút ý tứ tan học. Rốt cục hắn cảm thấy nhịn không được, lấy hết dũng khí hỏi ra những lời này.

” Các ngươi muốn ăn cơm sao? Ta không nói cho các ngươi nghe tất cả bài tập không sửa xong là sẽ không tan học sao? Ta đây hiện tại nói lại lần nữa, hôm nay chỉ có đem bài tập đều sửa hết mới có thể tan học, các ngươi mới có thể ăn cơm.”

” A……” Nghe Vân Tả Ý nói, mọi người ồ lên ồn ào.

” Như thế nào, các ngươi phản đối sao?” Vân Tả Ý lạnh lùng nhìn chăm chú vào bọn họ.

” Không có, không có……” Tiếp xúc đến ánh mắt của Vân Tả Ý , mọi người vội vàng sửa miệng.

Vân Tả Ý lạnh lùng nhìn bọn hắn chằm chằm vài phút, tận đến khi trong phòng học khôi phục yên tĩnh ban đầu mới phê tiếp bài tập còn lại. Phê chữa trong chốc lát sau Vân Tả Ý đột nhiên nói một câu:

” Về sau ở nơi công cộng không cần gọi ta Hội trưởng , phải xưng hô ta là sư phụ. Dù sao thân phận hiện tại của ta là sư phụ mà không phải Hội trưởng . Đương nhiên, khi không có ngoại nhân các ngươi có thể bảo ta là Hội trưởng , đã biết không?”

” Đã biết” Đệ tử cùng đáp lại.

Vân Tả Ý nghe được bọn họ trả lời, gật gật đầu, không có nói gì nữa, cúi đầu phê chữa bài tập. Vì thế theo quy luật thời gian nhất định, trong phòng học lại vang tiếng mắng chửi đệ tử của Vân Tả Ý…..

…….

Trời chiều ngả màu vàng cam hiện lên tại chân trời, lưu luyến cáo biệt ban ngày. Thỉnh thoảng vài chú chim nhỏ bay nhanh về tổ. Mấy đôi đệ tử yêu nhau lợi dụng thời gian sau khi ăn tối xong bồi dưỡng cảm tình. Bốn phía một mảnh an tường. Đột nhiên, căn phòng hằng năm luôn luôn đóng kín bị mở tung ra. Cánh cửa bị” Bính” một tiếng theo bên trong phá khai. Nhất thời một trận thanh âm ầm ầm truyền đến, thỉnh thoảng vang lên một tiếng

” Ta đi trước”

” Ngươi tránh ra ta muốn ăn cơm……” linh tinh lời nói khắc khẩu. Không khí an bình bị phá hư không còn một mảnh. Chim nhỏ đang phải bay về tổ bị dọa sợ thiếu chút nữa rơi xuống, bầu không khí tình yêu lãng mạn cũng biến mất vô tung vô ảnh……

Những người này là ai, chính là đã mau biến thành quỷ đói , những đệ tử đáng thương của Jk 105. Một đám gần chết đói rốt cục có thể ăn cơm. Toàn bộ phía sau tiếp theo phía trước hướng căn tin chạy đến, trong nháy mắt đã biến mất , chung quanh lại khôi phục im lặng ban đầu.

Ngay tại thời điểm các cặp tình nhân nghĩ bọn người kia bị điên, một bóng người xuất hiện phía sau cửa, chậm rãi lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc. Chỉ thấy mỹ nhân khóa kỹ cánh cửa, sau đó đột nhiên tiêu thất. Mấy cặp tình nhân vội vàng dụi mắt tìm kiếm chung quanh nhưng như thế nào cũng không tìm thấy, chỉ có thể cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác. Kỳ thật Vân Tả Ý cũng không có biến mất. Hắn chỉ chậm rãi tiêu sái đi. Mấy đối tình nhân kia sở dĩ nhìn không thấy hắn là bởi vì hắn vận dụng tinh thần lực quấy nhiễu thị giác bọn họ, làm cho bọn họ nghĩ rằng nơi đó không ai.

Vân Tả Ý đi đến văn phòng của mình. Hiện tại, chuyện trường lớp đã xử lý xong, nhưng chuyện công ty vẫn chưa chạm đến. Hôm nay còn chút thời gian, hắn tranh thủ làm luôn xong phần nào hay phần đó, để khi về nhà có thể thoải mái một chút……

chương 24 : giáo sư kiếp sống( Ngũ)

Bóng đêm buông xuống, trong học viện người đi đường dần thưa thớt , rốt cục nhìn không thấy một bóng người. Một mảnh tối đen chỉ có một căn phòng còn ánh đèn, không biết là người nào cố gắng như vậy……

Hô, Vân Tả Ý buông bút xoa xoa cái trán. Rốt cục xử lý xong tất cả văn kiện gửi đến hôm nay , nhìn xem ngoài cửa sổ không nghĩ tới đã trễ thế này.

” Diệp Đàn”

Theo Vân Tả Ý gọi một tiếng, ngoài cửa văn phòng lập tức truyền đến thanh âm của Diệp Đàn:

” Đại thiếu gia, có gì phân phó?”

” Ngươi vào đi.”

” Vâng ” Diệp Đàn đẩy cửa ra, đi đến bên người Vân Tả Ý .

Vân Tả Ý cầm lấy một phần văn kiện, trên mặt giận dữ, lạnh như băng nói:

” Văn kiện này là chuyện gì? Cư nhiên có khách hàng bất mãn lên tiếng. Ngươi nói cho bọn họ hay khách hàng vĩnh viễn đều là đúng không? Chỉ có làm cho khách hàng vừa lòng, chúng ta mới có thể tranh thủ thị trường. Khách hàng chính là Thượng Đế. Hừ, đừng tưởng rằng ta không biết, xí nghiệp có không ít người ỷ vào chính mình là công nhân của Vân thị liền không coi ai ra gì. Nếu thái độ bọn họ cứ như thế, Vân thị sớm hay muộn sẽ bị hủy trong tay bọn họ.”

” Vâng, đại thiếu gia, ta sẽ chuyển đạt ý tứ của ngài.”

“Văn kiện này ngươi cầm lại đi, tất cả người bị khách hàng phàn nàn đều đuổi việc hết. Vân thị không cần công nhân như vậy.”

” Đại thiếu gia, đều phải đuổi việc hết ? Chính là, Có rất nhiều người làm công lâu năm, bọn họ cống hiến không ít cho Vân thị , đều đuổi việc hết có thể hay không làm cho các lão công nhân khác thất vọng đau khổ.” Diệp Đàn tiếp nhận văn kiện, lật xem quá danh sách , gấp giọng nói.

” Loại công nhân này bộ không có là Vân thị không dậy nổi sao? Mặc kệ bọn họ trước kia làm nhiều ít cống hiến, hiện tại bọn họ tồn tại chỉ liên lụy Vân Thị. Cái gì nguy hại đến tồn tại của Vân thị , ta cũng không cho phép . Các lão công nhân khác sẽ thất vọng đau khổ? Vừa lúc, hiện tại Vân thị chính là cần thay đổi một ít máu mới.” Vân Tả Ý cũng không nói gì nhiều. Vân thị là của hắn, hắn sẽ không làm cho bất luận kẻ nào nguy hại đến hắn……

” Ta hiểu rồi, đại thiếu gia, ngài còn có cái gì phân phó không?”

” Đúng rồi, ngày hôm qua ta cho ngươi đi cấp người kia…… gọi là….. Mễ Ba …… an bài công tác thế nào?” Vân Tả Ý đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua tiểu thỏ trắng bị hắn lừa đến.

” Đã an bài tốt lắm. Ta cho hắn trước đi theo Thang Lục. Đại thiếu gia từ nơi nào tìm được Mễ Ba? hắn thật đúng là một nhân tài, làm việc cẩn thận đến không phản đối…… Ách, ha hả…… Ngượng ngùng, đại thiếu gia, ta lắm miệng.” Diệp Đàn vừa nghe đến Vân Tả Ý nhắc tới Mễ Ba , vẻ nghiêm túc trên mặt không tự chủ được lộ ra tươi cười. Cùng Vân Tả Ý giống nhau , rất ít khen người khác, Diệp Đàn liền khen không dứt miệng, nói trong chốc lát mới chú ý tới hắn hơi nói nhiều, vội vàng ngậm miệng lại.

” Không có gì”

Vân Tả Ý vẫn lẳng lặng nghe Diệp Đàn đối Mễ Ba đánh giá. Đối với Diệp Đàn nói nhiều cũng không có tỏ vẻ gì, dù sao Mễ Ba là hắn đề cử, Mễ Ba xuất sắc cũng là nói ánh mắt hắn chính xác.

” Hiện tại không có chuyện gì, chúng ta trở về đi.” Vân Tả Ý đứng lên.

” Vâng ” Diệp Đàn khôi phục một bộ mặt nghiêm túc, giúp Vân Tả Ý sửa sang lại văn kiện trên bàn.

” Đại thiếu gia”

” Sao vậy, còn có việc sao?” Đang dùng khăn lụa màu trắng bao vây lấy tay nắm cửa chuẩn bị mở ra, Vân Tả Ý hỏi.

” Đại thiếu gia, một tháng nữa là sinh nhật ngài.”

” Ừ ” Vân Tả Ý dừng một chút, sau đó tiếp tục động tác mở cửa, không có gì hưởng ứng nhiệt tình.

” Lão gia sẽ tới đây tổ chức sinh nhật cho ngài.” Diệp Đàn nói tiếp.

” Cái gì?” Vân Tả Ý nghe thế, lập tức xoay người lại, ngay cả khăn lụa rơi xuống đất cũng không hay.

” Ngày sinh nhật , Lão gia sẽ tới đây tổ chức tiệc chúc mừng cho ngài.” Diệp Đàn lập lại một lần lời nói.

” Phụ thân hắn muốn tới nơi này, chính là hắn như thế nào có thời gian?” Vân Tả Ý có điểm nghi hoặc.

” Bởi vì đại thiếu gia ngài giúp lão gia chia sẻ rất nhiều công sự, lão gia cố gắng một chút, vẫn là có thể bỏ ra thời gian vài ngày.” Diệp Đàn giải thích nói, tuy rằng hắn cũng không cho đại thiếu gia sẽ tin tưởng giải thích này.

” Phụ thân hắn thật sự là……” câu nói kế tiếp Vân Tả Ý cũng không nói ra. Hốc mắt đột nhiên có điểm nóng nóng, không có bất luận kẻ nào so với hắn hiểu rõ Vân Hàm Phong bận bịu tới trình độ nào. Diệp Đàn nói cố gắng một chút, đại khái là mỗi ngày đều tăng ca thêm đến đêm khuya đi. “mấy ngày thời gian” là Vân Hàm Phong không biết dùng bao nhiêu cái đêm không ngủ đổi lấy……

“……” Diệp Đàn xem sắc mặt đại thiếu gia chỉ biết không giấu diếm được đại thiếu gia, không có nói gì nữa.

” Chúng ta đi thôi, ngày mai còn có rất nhiều việc cần làm.” Vân Tả Ý giống như phải che dấu điều gì vội lảng tránh, dẫn đầu đẩy cửa rồi đi ra ngoài. Lúc này đây hắn đã quên dùng khăn lụa trắng bao vây tay nắm cửa ……

Diệp Đàn nhìn trên mặt đất cái khăn bị người quên đi, lại nhìn xem bóng dáng đại thiếu gia bước nhanh, sửng sốt, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.