Khiêu Khích Bên Người

Chương 26: Chương 26




Sở Hàm không phải chưa từng thấy qua nữ nhân lớn mật.

Sự thật thì bình thường y đối với loại chuyện này rất buông thả, chơi cùng người nổi tiếng cũng không thấy có chút áp lực nào. Vốn dĩ chuyện nam nữ cũng không nên là quá trình một bên hưởng thụ một bên thống khổ. Ở trong quan niệm của y, đôi bên cùng sung sướng mới là tốt nhất.

Thế nhưng bây giờ nhìn biểu tình của Trâu Nhạc, cùng với động tác của Lily.

Y nghĩ, cô người mẫu này lá gan đúng là không phải lớn bình thường.

Biểu tình của Trâu Nhạc vốn đã âm trầm lại càng thêm vặn vẹo, đối phương lại vẫn bám dính trên người hắn không chịu từ bỏ.

Người vây xem rất nhiều, thậm chí còn ồn ào muốn hai người thể hiện một điệu nhảy đôi nóng bỏng, cổ vũ Trâu Nhạc không cần ‘câu nệ’ như vậy.

Trò chơi này rất phổ biến.

Chỉ là hiện tại không phải lúc.

Sở Hàm bị người bên cạnh đẩy vài cái, ý bảo y đi giúp Trâu Nhạc một chút, y chỉ có một loại xúc động muốn bỏ chạy.

Miễn miễn cưỡng cưỡng đứng lên, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy nam nhân sắc mặt xấu xí phía đối diện đẩy nữ nhân đang cọ tới cọ lui trên người mình ra, sau đó đi vòng qua mọi người, ngồi xuống bên cạnh y.

Sở Hàm bất đắc dĩ chỉ có thể cười gượng hai tiếng. “Cái này…. Trâu Nhạc không biết nhảy, để tôi thay anh ta uống rượu đi….”

Nói xong, cũng không quản người khác có đồng ý hay không, cắm đầu uống liền ba chén.

Y uống rất thoải mái, những người khác đương nhiên cũng không tiện nói thêm nữa, bắt đầu hi hi ha ha đi xung quanh kính rượu. Trâu Nhạc buồn bực ngồi uống, cho dù là quản lý vẫn luôn chiếu cố bọn họ cả một ngày đến mời rượu, hắn cũng không cho người ta mặt mũi, ngửa đầu uống một chén cho có lệ.

Sở Hàm nghĩ tình huống này có hơi không ổn.

Trâu Nhạc ngồi ngay bên cạnh, khiến cho y có một loại áp lực như đứng đống lửa ngồi đống than.

Hết lần này tới lần khác có khổ mà không nói nên lời.

Mấy người mẫu bên cạnh chỉ sợ thiên hạ không loạn, luôn miệng Sở tiên sinh thế này Sở tiên sinh thế kia, dán trên người y mời rượu. Mà y thì không thể không uống, dưới tình huống trước sau đều là địch, chẳng mấy chốc Sở Hàm đã chếnh choáng say.

Bàn về tửu lượng, y thực sự là không chống đỡ được.

Ánh lửa trước mắt lúc ẩn lúc hiện không chân thật, Sở Hàm mơ hồ nhìn một đống bóng người chồng chéo lên nhau, bên cạnh ầm ĩ đủ tiếng reo hò, tâm trạng vẫn luôn bị đè nén lúc này mới hơi thả lỏng.

Rượu mạnh tăng dũng khí.

Cho dù hôm nay y uống cũng chẳng phải là rượu mạnh cho lắm, nhưng uống liên tục như vậy vẫn có tác dụng khiến y giảm bớt căng thẳng trong lòng.

Thế là y được đà ôm vai người bên cạnh, lẩm bẩm không rõ ràng. “Trâu Nhạc! Là huynh đệ thì đừng…. đừng tức giận nữa!”

Nói một câu mà mắc hai lần, Sở Hàm chưa đã ghiền, dứt khoát đem cả người đối phương quay về phía mình. “Tôi thật sự không biết cái tên Ngải Chủ Lực khốn kiếp kia lại tìm mấy người này tới, thật đấy, tôi thề là tôi không biết, nhất định là cậu ta cố ý chỉnh tôi, anh phải tin tôi”.

Trâu Nhạc nhìn bộ dáng lắc lư của y, nhíu mày một cái. “Cậu say rồi”.

“Không có!”

Sở Hàm lớn tiếng quát. “Ai nói tôi say, tôi cùng kẻ đó uống tiếp!”

Nhìn y đã biến thành dạng này, Trâu Nhạc chỉ có thể bất đắc dĩ đỡ y đứng lên, nói một câu với quản lý, biểu thị Sở Hàm uống nhiều quá rồi, hắn đưa người quay về nhà gỗ nghỉ ngơi.

Trâu Nhạc nửa tha nửa kéo Sở Hàm về nhà gỗ, may là Sở Hàm uống không ít nhưng dưới chân coi như vẫn có lực, đi đứng lảo đảo nhưng không vấp té. Hai người tránh được một đoàn người, tới một con đường nhỏ yên tĩnh, lúc này bên tai mới được thanh tịnh một chút.

Thế nhưng Sở Hàm cũng không giữ yên lặng bao lâu.

Trên đường y vẫn chịu không buông tha việc giải thích với Trâu Nhạc.

“…. Anh vẫn không để ý tới tôi…. Có phải…. Có phải là…. Vẫn còn giận?”

Sở Hàm hỏi nhiều lần mà đối phương không trả lời, không khỏi có điểm nóng nảy. “Tôi nói cái tính khí này của anh…. Sao lại…. giống như đàn bà thế hả!” Bằng hữu cãi nhau thì có đáng gì, nói rõ ràng không phải là giải quyết xong rồi sao?

Hơn nữa, nhìn thế nào cũng là Trâu Nhạc được tiện nghi. Vừa nãy ở chỗ lửa trại, bao nhiêu là ánh mắt ghen tỵ lẫn ao ước đều hướng về phía hắn.

Được nữ nhân xinh đẹp như thế phục vụ, bao nhiêu người cầu còn không được kia kìa.

Cho dù là, hắn đối với nữ nhân không có hứng thú….

Thế nhưng bị cọ đến cọ đi cũng đâu rơi mất miếng thịt nào?

Sở Hàm nghĩ như thế, ngoài miệng cũng nói ra luôn.

Cái tính tình âm tình bất định của Trâu Nhạc với y mà nói thì như một kiểu tra tấn, tức giận cũng được, khó chịu cũng được, phải nói ra thì người ta mới biết. Nếu không cứ nghẹn ở trong bụng, sau này không giải thích liền trở mặt, như thế y chịu không nổi.

Đối với mấy lời của y, dọc theo đường đi, Trâu Nhạc chẳng thèm đáp lại một chữ.

Hắn chỉ cứng nhắc lôi Sở Hàm đi về hướng nhà gỗ, trên đường thấy Sở Hàm đi chậm, khí lực trên tay hắn tăng thêm mấy phần, thẳng đến khi đối phương bị ép đi nhanh hai bước, hai người mới đen mặt đến nơi.

Kết quả, vừa vào đến nhà, Trâu Nhạc đã quẳng người lên sofa, còn hắn thì trầm mặt vào phòng tắm.

Sở Hàm bị ném một cái, cả người choáng váng tí thì nôn hết.

Y khó chịu nằm úp sấp trên ghế hừ hừ nửa ngày, sau đó mới lật người ngồi dậy. trong nhà tối đen như mực, ngoại trừ ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào thì một chút tia sáng cũng không có.

Trâu Nhạc cũng không biết ở trong phòng tắm làm trò gì, qua thật lâu mới ra ngoài.

Trong nhất thời, hai người cứ thế nhìn đối phương.

Ánh sáng không đủ, mọi thứ đều không nhìn được rõ ràng, chỉ có ánh mắt của người trước mặt là có điểm chói mắt.

Sở Hàm nghẹn nửa ngày, nhịn không được sờ sờ mũi. “…. Tôi nói, anh đừng giận nữa….”

Y nói rất nhẹ, ngữ khí mang theo ý tứ lấy lòng mơ hồ.

Trâu Nhạc trầm mặc thật lâu, hắn cứ như vậy bình tĩnh nhìn Sở Hàm, như thể muốn đem nam nhân trước mắt triệt để xem thấu, sắc bén không chút nào che giấu, thẳng đến khi Sở Hàm có chút giật mình lùi bước, hắn mới chậm rãi thu hồi đường nhìn, sau đó hiếm thấy mới trả lời một câu. “Tôi ra ngoài một chút, cậu tỉnh rượu đi”.

So sánh với Sở Hàm, giọng nói của hắn tất cả đều là khắc chế lãnh đạm.

Cùng với khí tràng hiện tại của hắn rất thích hợp. Lạnh như băng, từ chối tiếp xúc với người khác.

Sở Hàm rất nhanh đã đứng lên, đi về phía trước kéo lại Trâu Nhạc đang chuẩn bị mở cửa.

“Đừng đi!”

Lời còn chưa dứt.

Trâu Nhạc đáng lẽ đã mở cửa chợt xoay người lại, kéo y đặt tại bên cạnh cửa phòng, vừa khéo lại ở ngay góc. Sở Hàm còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy gương mặt Trâu Nhạc đột nhiên phóng đại ngay trước mắt, cả người ép sát lại chỗ y, sau đó mạnh mẽ chân thực hạ xuống môi y một nụ hôn.

Này này?!

Giống như dòng điện đột nhiên bị ngắt mạch.

Cả người Sở Hàm cứng đờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.