Khiêu Khích Bên Người

Chương 2: Chương 2




Sở Hàm cho rằng, con người gặp xui xẻo cũng chỉ là chuyện nhất thời mà thôi.

Tỷ như, ở công ty cứ tranh cãi với nhau rồi sẽ lại vui vẻ đâu vào đấy, tình trường thì vẫn thuận lợi phát triển. Đối với chuyện tình cảm, Sở Hàm coi như là khá thoáng, dù sao trong xã hội này, chẳng có mối quan hệ nào là có thể bảo đảm chắc chắn, hôm nay ở thiên đường ngày mai xuống địa ngục, cứ tận hưởng lạc thú trước mắt, không làm chính mình thất vọng là được rồi. Còn những chuyện khác, nghĩ nhiều cũng vô ích.

Buổi chiều, Sở Hàm nhận được tin nhắn của bạn gái cũ, đại khái là nói có điểm tịch mịch, muốn tìm y cùng ra ngoài ăn cơm. Bình thường nhận được tin kiểu này chỉ có duy nhất một hàm nghĩa, bồi là cần bồi người, chứ tuyệt đối không phải bồi ăn cơm.

Buổi tối Sở Hàm tan làm sớm, thu dọn đồ đạc xong liền lái xe đến công ty đối phương đón người. Chỗ ăn cơm đã đặt từ trước, tất cả đều được an bài theo phong cách và sở thích của đối phương. Ở cùng với nữ nhân, Sở Hàm chưa bao giờ keo kiệt phát huy phong độ nam nhân, tốt nhất là phải khiến cho đối phương thần hồn điên đảo, lúc đấy mới coi như là thành công.

Có những người trời sinh đã không cần phải tu luyện cái loại năng lực đặc biệt này, tỷ như Nhâm Kiệt.

Sở Hàm cho rằng, nếu sinh ra kém cỏi thì sau này có thể bù đắp lại, cho nên càng học nhiều càng nghiên cứu nhiều, đến khi chân chính ra tay thì cảm thấy cũng không quá khó khăn như trong tưởng tượng.

Lúc ăn cơm, nhà gái năm lần bảy lượt tố khổ bạn trai không hiểu mình, ngữ khí u oán làm cho Sở Hàm có điểm sợ hãi.

Trên nguyên tắc, y không muốn dây dưa với người đã có đối tượng.

Tuy rằng chuyện tình cảm nói trắng ra là chỉ cần anh tình tôi nguyện, nhưng một khi đề cập đến vấn đề trách nhiệm, y không hy vọng mọi chuyện sẽ bị làm cho quá phức tạp. Nếu nữ nhân là hoa đã có chủ, y nguyện ý thưởng thức, chứ sẽ không dính vào.

Cho nên, một bữa cơm chấm dứt, Sở Hàm chỉ muốn nhanh chóng rút lui.

Lái xe quanh thành phố mấy vòng, Sở Hàm nhìn lướt qua đồng hồ, sau đó cố ý lờ đi vẻ mặt oán trách của người bên cạnh, tỏ ý thời gian đã không còn sớm, nên đưa người về nhà thôi.

Y cảm thấy ý tứ cự tuyệt của mình đã rõ ràng lắm rồi.

Nhưng mà buổi tối này, đối phương lại cứ cố tình tỏ vẻ, mình rất tịch mịch.

Trầm mặc suốt một đường rốt cuộc cũng bùng nổ, xe vừa đỗ lại dưới lầu chỗ nữ nhân ở, Sở Hàm đã bị đối phương nhào qua, xung quanh lại thiên thời địa lợi, đến khi Sở Hàm sắp thất thủ, trong xe lại đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

Sở Hàm hô hấp không xong, đối phương lại tựa hồ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tìm điện thoại, ánh mắt còn sâu kín nhìn y.

Những cái khác không nói, nhan sắc nữ nhân này vẫn còn tốt lắm.

Ngắm mỹ nhân chính là hưởng thụ.

Điểm này Sở Hàm nhất mực tuân theo.

Mỹ nữ nhìn Sở Hàm một cái, một tay cầm điện thoại nghe máy, thậm chí còn gọi tên người gọi tới, một tay vẫn còn lưu luyến ở lưng quần đã tháo ra của Sở Hàm.

“Anh biết rõ hôm nay em kết thúc đàm phán, thế mà đến tận bây giờ mới thèm gọi cho em!” Ngữ khí mang theo giận dữ, tràn đầy uỷ khuất.

Đầu dây bên kia có lẽ là dỗ ngon dỗ ngọt mấy câu, ngữ khí trách cứ của nữ nhân ngày càng yếu, đến cuối cùng oán giận ngọt ngào một câu ‘đáng ghét’ rồi cúp máy.

Nữ nhân sửa sang lại áo váy, tặng cho Sở Hàm một nụ hôn chúc ngủ ngon rồi tiêu sái tạm biệt y.

Mãi đến khi bóng dáng đối phương đã hoàn toàn biến mất, Sở Hàm mới dở khóc dở cười thở dài một cái.

Tuy nói đêm nay y đã chuẩn bị tâm lý người bị bỏ rơi là mình, nhưng đến lúc thật sự bị đá đi, trong lòng vẫn khó tránh khỏi có chút phẫn nộ.

Phàm là ai một khi đã bị gợi lên dục hoả mà bây giờ chỉ có thể ngồi trong xe chờ nó tắt dần thì đều sẽ không dễ chịu.

Rời khỏi tiểu khu, Sở Hàm lái thêm hai vòng loanh quanh nữa mà cũng không dậy nổi hứng trí, bất đắc dĩ chỉ có thể về nhà.

Tiểu khu xa hoa đúng là có không ít điểm tốt, vô luận là muộn cỡ nào, trong tiểu khu nhất định vẫn sẽ mở đèn. Sở Hàm đem xe đánh vào trong gara, xoay xoay chiếc chìa khoá chậm rãi đi bộ phía cầu thang.

Thang máy cách gara một khoảng, lúc này cũng không có người, mỗi bước đi sẽ có thanh âm trống trải vọng lại.

Sở Hàm bỗng nhớ tới một bài hát mà ban ngày y nghe được ở chỗ thư ký.

Không biết tên, nhưng giai điệu lại cứ đọng trong đầu, không xua đi được.

Cái gọi là bài hát tẩy não đại khái chính là cảm giác này đi, rõ ràng mình một chút cũng không thích nghe, nhưng là không tự giác sẽ bắt đầu lẩm bẩm giai điệu của nó. Cho nên Sở Hàm cứ như vậy một bên lắc lư một bên ngâm nga mà đi. Lúc đi qua cửa hông, đúng lúc cũng có một người đi vào, Sở Hàm không có hứng thú thì sẽ không nhìn người khác, lúc cùng nhau vào thang máy cũng là mỗi người đứng một góc, điểm duy nhất khiến cho Sở Hàm ngoài ý muốn là đối phương không ấn số tầng cần đến.

Cho nên, đây chính là vị hàng xóm cách vách kia?

Có chút ý niệm tò mò trong đầu, Sở Hàm ngẩng đầu liếc đối phương một cái.

Cũng chỉ một cái mà thôi, sau lưng liền căng thẳng.

Khuôn mặt người trước mắt này đúng là làm cho người ta rất khó quên, cho dù chỉ là đi qua ven đường, nhất định vẫn sẽ để lại ấn tượng.

Đặc biệt, Sở Hàm đối với người này còn có ít phản xạ có điều kiện.

Y theo bản năng nhíu nhíu mày. “Anh cũng ở tầng này?”

Nam nhân đứng bên cạnh tựa tiếu phi tiếu nhìn y, đối với vấn đề của y chính là hơi hạ tầm mắt, tựa hồ là lười trả lời.

Đệch!

Bộ dáng đẹp cũng đừng có vứt nhầm người thế này chứ….

Tâm trạng lại rơi xuống đáy vực, Sở Hàm đút hai tay trong túi quần, trong lòng hy vọng thang máy có thể đi nhanh lên một chút.

Bởi vì khối đất của tiểu khu này rất đắt đỏ, cho nên an bài phòng ở tại mỗi tầng coi như là hợp lý. Tuy là bốn nhà một tầng, nhưng tách biệt thành hai hai, tức là mỗi một tầng chỉ có hai nhà dùng chung thang máy. Sở Hàm nghe được chuông thang máy kêu lên, bước ra ngoài trước, cùng với nam nhân đi phía sau kia tách ra làm hai hướng.

Một trái một phải.

Đang lấy chìa khoá mở cửa, đột nhiên nghe được tiếng gọi của đối phương. “Này”.

Thanh âm vẫn có chút khàn khàn như trong trí nhớ.

Sở Hàm đã mở cửa rồi, nghe thế liền quay đầu lại, ngữ khí không chút khách sáo. “Muốn gì?”

Nam nhân xách theo một túi đồ to mua từ siêu thị, hướng về phía Sở Hàm, đầu tiên là cười một cái.

Cảm giác quỷ dị này rất quen thuộc, chuông cảnh báo trong đầu Sở Hàm ý thức được nguy hiểm, lập tức rung lên. Sở Hàm theo bản năng cảm thấy, hiện tại mình hẳn là nên mặc kệ đối phương, trực tiếp vào nhà khoá cửa. Bất quá, đáng tiếc, động tác của y vẫn là chậm hơn câu nói của đối phương một bước.

Vị hàng xóm kia cố ý ho khan một cái, sau đó cũng không thèm giấu đi vẻ mặt trêu chọc, nói. “Cậu lại không kéo khoá quần….”

Giờ phút này, Sở Hàm chỉ muốn chôn hết cái đống châm ngôn của cổ nhân. Cái gì mà vận đen qua cơn may đến!

Y cảm thấy con người một khi đã xui xẻo, thì uống nước cũng sẽ mắc răng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.