Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

Chương 133: Chương 133: Cô muốn kéo lên đến tận trời lun rồi!




"A! Em thèm vào! Người nào tạo tiểu nhân với anh hả? Lôi Kình, anh có thể đừng kiêu ngạo như vậy không? Khiêm tốn một chút không thể chết được đâu? Em thật sự sợ có một ngày nào đó anh ra đường gặp gỡ người ngoài, bọn họ đánh anh thành ngoài khét trong sống, đến lúc đó anh đừng hỏi vì sao nha?” Tô Lạp nhìn anh, bây giờ hống hách bằng nào, về sau sẽ thê thảm bằng ấy cho xem.

Lôi Kình mất hứng ngồi trở lại ghế lái, nhất thời cảm giác như mình bị thất bại: “Hình như em đối với bạn trai của mình không có lòng tin gì cả, nếu như có một ngày anh thật sự bị người ta đánh đến thê thảm, chỉ cần em phục vụ anh, chăm sóc cho anh, vậy thì anh rất sẵn lòng!”

"Lôi Kình, em chính thức tuyên bố, anh thật sự là hết thuốc chữa!" Tô Lạp khinh bỉ nhìn anh.

"Đúng vậy, yêu một cô gái xấu xí như em đến hết thuốc chữa! Còn không thì giống như lời em đã từng nói trước kia, sẽ làm cho anh nhịn không được mà đánh phụ nữ.” Lôi Kình nhếch môi cười, nhìn ra ngoài xe.

Tô Lạp cười cười, không lên tiếng, dọc đường đi cũng rất vui vẻ, Lôi Kình lái xe, nhìn cô đang cười, trên đường về khóe miệng của anh cũng không hề khép lại, quan hệ của hai người trước nay chưa từng hòa hợp như vậy, giống như là tình yêu vừa mới chớm nở của đôi nam thanh nữ tú.

Trở lại căn biệt thự nho nhỏ ở trang trại hoa oải hương vùng ngoại ô, Lôi Kình kéo cà vạt xuống: “Anh muốn đi tắm, chuẩn bị cho anh một chút.”

"Cái gì?"

Tô Lạp rất chi là kinh ngạc, cô trở thành bảo mẫu từ lúc nào vậy hả?

"Lôi Kình, coi như hết! Em xem, hay là thôi không bàn nữa, bảo em nghĩ tốt cho một người đàn ông như anh, vậy thì tuyệt đối không thể nào đâu!” Tô Lạp lắc đầu nguầy nguậy, nhìn giống như một cái trống lắc đứng trước mặt Lôi Kình.

Lôi Kình kinh ngạc nhìn Tô Lạp, tay đang cởi nút áo sơ mi chợt dừng lại: “Ai cho phép em đổi ý hả? Ở trong xe em đã đồng ý rồi! Đừng có đùa giỡn với anh mấy chuyện này, không tốt đâu!”

Tô Lạp nhìn anh, hiển nhiên nhận ra anh căn bản không hiểu câu nói đùa của mình, tiếp tục nói: “Ở cùng với anh chính là tìm đường vào chỗ chết, bây giờ trên đùi em có vết thương, trên chân cũng có vết thương, vết thương chằng chịt, nhưng anh còn bảo em đi phục vụ cho anh? Anh muốn bức tử em như thế nào?”

Tô Lạp dùng giọng nói chất vấn có phần nức nở, gương mặt cũng giả vờ vô cùng nghiêm túc, nhưng mà quả thật ngón tay đang chỉ vào nơi bị thương, vết máu cũng đông lại rồi.

"Làm sao lại bị thương thành thế này? Anh cho rằng….anh cho rằng chỉ là trầy da, đừng động!” Lôi Kình nhíu mày tiến lên, ôm lấy cơ thể Tô Lạp đi vào gian phòng bên trong.

Lần đầu tiên Tô Lạp tiến vào bên trong gian phòng này, ban ngày là do tâm tình không tốt là một chuyện, hai là cảm thấy tất cả mọi thứ ở đây đều không quen, nên vẫn chưa vào xem, chỉ nằm ngủ trên ghế sofa bên ngoài.

Lôi Kình mở đèn lên, màu sắc chủ đạo bên trong đều là màu tối, giường nệm, rèm cửa sổ, cảm giác gần giống với căn biệt thự theo phong cách Châu Âu ở trên núi của Lôi Kình, Tô Lạp được anh nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Anh cẩn thận ngồi xổm người xuống, nhìn vào vết thương của cô, Tô Lạp lơ đãng nhìn lướt qua, thấy cửa tủ quần áo khép hờ, còn có rất nhiều quần áo được treo ngay ngắn bên trong.

"Anh. . . . . . Thường xuyên đến nơi này sao?" Tô Lạp nhìn cái tủ treo quần áo đó, cẩn thận hỏi.

Ngón tay của Lôi Kình rõ ràng cứng đờ, cũng không ngẩng đầu nhìn Tô Lạp, giọng nói có phần quanh co: "Rất lâu không có đến rồi! Mấy tháng thôi. . . . . ."

"Ồ! Em nhìn thấy quần áo của anh vẫn còn, nhiều như vậy, hình như cũng rất mới!" Tô Lạp cười rất vui vẻ nhìn đống quần áo bên trong, thật sự nhìn giống như mới.

"Ha ha. . . . ." Lôi Kình cười một tiếng khó coi, đứng dậy ôm lấy cơ thể Tô Lạp: "Tắm rửa, đợi lát nữa anh bôi cho em một ít thuốc tiêu viêm kháng khuẩn, sau đó ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh dẫn em đi chơi cả ngày.”

Tô Lạp nở nụ cười hạnh phúc, giờ phút này cảm thấy giữa hai cá nhân đã không còn khoảng cách nữa, giống như là tình yêu nam nữ bình thường. Sự yêu thương cưng chiều vào giờ phút này khiến cô cảm thấy có hơi u mê, chỉ là, không dám tưởng tượng sau khi về nước, còn có thể bình thường như thế này hay không.

Tô Lạp được anh đặt xuống đất, nhìn bóng dáng cao lớn của anh đang xả nước vào trong bồn tắm, Tô Lạp tò mò quan sát nơi này, không nhiễm một hạt bụi, dường như mỗi ngày đều có người ở đây.

Khẽ mỉm cười, Tô Lạp không để ý, thế giới của người có tiền ai biết được, có lẽ nó là một ngôi nhà trống không, họ cũng sẽ không tiếc chút tiền tìm người quét dọn chứ?

Gương mặt của Tô Lạp ửng hồng nhìn theo bóng lưng của anh, cởi bỏ quần áo trên người, anh vừa đi ra cửa, cô bắt đầu kỳ cọ tắm rửa thật nhanh, thậm chí còn không dám tắm với bọt bong bóng, đợi sau khi tất cả xong xuôi, mặc vào chiếc áo ngủ mà Lôi Kình lấy ra từ cái rương da nhỏ của anh, cô khập khiễng đi trở về phòng.

Lôi Kình nghiêng người dựa vào trên giường, thấy cô vừa đi vào liền đứng dậy, cầm lấy thuốc mỡ trên tủ đầu giường, ấn cơ thể Tô Lạp ngồi xuống, bôi thuốc lên vết thương, miệng thổi khí lạnh, Tô Lạp nhìn anh, mở miệng: “Để em tự làm, anh đi ngủ đi!”

"Anh đi ngủ ở đâu?” Lôi Kình nhìn Tô Lạp: “Anh ngủ ở đây, tránh cho em cảm thấy sợ hãi!”

Tô Lạp muốn cười, nghe xem, lý do này quang minh chính đại cỡ nào kìa, lo lắng cô sẽ cảm thấy sợ hãi, thật ra thì anh ngủ ở đây cô mới sợ hãi đó?

"Lôi Kình, được rồi, đừng ở chỗ này lấy lòng em nữa, em không biết anh có mục đích gì, nhưng mà lòng em hiểu, anh ra ngoài ngủ đi! Em buồn ngủ quá, ưmh. . . . . . ." Tô Lạp ngáp một cái thật to, đứng lên đẩy Lôi Kình ra ngoài.

Đêm nay, khóe miệng sẽ không khép lại được mất thôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Lạp tỉnh dậy, hoàn toàn bị bất ngờ, bữa ăn sáng, quần áo gì gì đó, tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi.

Tô Lạp nuốt nước miếng một cái, đã từng nghe nói qua nữ giúp việc, mà ngày hôm nay khi không ở đâu lòi ra một nam giúp việc hả!

"Những thứ này ở đâu ra?" Tô Lạp chỉ vào thức ăn trên bàn, vừa nhìn là có thể ăn được rồi.

"Gọi bạn của anh mang tới, mau ăn đi, ăn xong anh dẫn em đi chơi, không biết cái chân bị thương của em có thể hay không?" Lôi Kình chỉ uống một ly sữa tươi, lo lắng nhìn đôi chân trần của cô.

"Dĩ nhiên có thể, rèn luyện một chút sẽ khỏi nhanh hơn! Em đi! Em sẽ ăn!" Tô Lạp ngồi xuống, há to miệng ra ăn, cũng không thèm để ý đến Lôi Kình như thế nào.

Cả ngày hôm nay, Lôi Kình hoàn toàn sắm vai là một nam giúp việc, nói trắng ra là, cô thích bộ quần áo nào, anh liền đích thân mở rương da ra lấy cho cô, hết bộ này đến bộ khác, những bộ quần áo cần ủi đều phải ủi hết, bằng không thì cô nhóc chết dẫm này sống chết cũng không chịu đi ra ngoài.

Lôi Kình hối hận xiết bao khi đã tỏ tình với cô, nhìn xem, cô nhóc này bị kéo lên đến tận trời rồi.

Ra khỏi cửa, chỉ đi dạo phố ở những khu vực mà cô đặc biệt yêu thích, đến cả những địa phương giáp ranh với biên giới mà anh muốn đến cũng không được xớ rớ vào, cô khát nước, anh phải đi mua đúng nhãn hiệu đã được chỉ định, đói bụng, anh phải có trách nhiệm tìm nơi nào đó để nghỉ ngơi, ăn uống.

Những việc này Lôi Kình cảm thấy không sao cả, một khi anh đã làm, đều là do anh sẵn lòng, nhưng mà vì sao cô chưa từng dùng đến một khoản tiền lớn nào, mấy thứ mua được ở trong tay đều là hàng giá rẻ, không có một món nào đắt tiền.

Mặc dù trong lòng Lôi Kình còn có chút tức giận nhưng, mà vẫn nhịn xuống, anh nghĩ, tất cả nên để từ từ đi.

~Hết Chương 133~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.